Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338
Chương 338
Mặt Vô Ưu vô cảm, con ngươi màu đen tĩnh mịch, không biết đang nghĩ cái gì.
Đinh Thiên Vũ tức giận muốn phát điên, không thể nào kiềm chế được lửa giận trong lòng, trong nháy mắt đã bỏ đi vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, lịch sự.
“Các người im hết đi.”
Bỗng nhiên anh nhìn về phía Vô Ưu, mắt đầy khó chịu, chỉ về phía cô: “Vô Ưu, em xác định đứa trẻ xấu xa này là con em sao? Nó là một đứa nói dối, những lời vừa rồi đều là lừa gạt, em đừng bị nó lừa.”
Dáng vẻ này của anh chỉ làm cho người khác nghĩ rằng anh hết thuốc chữa, không nói lý lẽ, đến trẻ con mà cũng mắng.
Lục An Bảo là vảy ngược của Vô Ưu, không biết đối phương là ai chỉ cần dám đụng đến thì trong nháy mắt cô sẽ từ một con cừu yếu đuối biến thành một con sói hung ác.
Vẻ mặt Vô Ưu không thay đổi nhìn anh ta: “Đinh Thiên Vũ, anh muốn nói tôi thế nào cũng được nhưng không được nói con trai tôi, ai cũng được, anh tỉnh táo lại đi, tạm thời chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa.”
Cô nói xong thì chuẩn bị dẫn con trai đi. Lục An Bảo nhanh chóng cầm hai cái túi xách, được mẹ dắt ra ngoài, trước khi ra ngoài không nhịn được quay đầu nhìn Đinh Thiên Vũ.
Quả nhiên người sau lưng đang nhìn cậu, một lớn một nhỏ đối mặt, khóe miệng Lục An Bảo cong lên, đắc ý nhìn anh ta.
Lần này khiến Đinh Thiên Vũ tức chết, quả nhiên là đứa nhóc xấu xa này cố ý, chết tiệt.
Anh ta tức giận trừng người xung quanh: “Tránh ra.”
Nhân vật chính đã đi rồi, quần chúng vây xem cũng tản ra, chỉ là ai cũng khinh thường liếc nhìn anh ta, khiến anh ta muốn phát điên.
Anh ta cầm lấy áo khác, vẻ mặt u ám chuẩn bị đi khỏi thì phục vụ đi nhanh tới, đưa hóa đơn ra.
“Thưa anh, anh chưa tính tiền.”
Anh ta sững sờ, nhìn hai phần ăn chưa đụng đến trên bàn, vẻ mặt lại đen thui. Nhưng thế này còn chưa đáng nói, một giây sau phục vụ lại khiến anh trợn mắt không thể tin được.
“Cô vừa nói gì?”
Phục vụ lặp lại lần nữa: “Thưa anh, bàn của anh tổng cộng là hơn năm trăm triệu.”
Vẻ mặt Đinh Thiên Vũ không dám tin, nhìn chằm chằm phục vụ, giọng nói hung ác, chế nhạo: “Cô tính thế nào vậy hả, mắt bị mù à? Hai món ăn trên bàn hết hơn năm trăm triệu?”
Phục vụ không hiểu sao lại bị mắng trong lòng tức giận nhưng nét mặt vẫn không thay đổi nhìn anh ta: “Thưa anh, phần bít tết anh gọi là một triệu tám, còn phần ăn trẻ em là một triệu hai.”
Lúc này tâm trạng của anh ta đang rất không tốt, bản thân anh ta cũng không phải người dễ ở chung: “Cho nên phải là ba triệu mới đút Lúc trước cô nói hơn năm trăm triệu đó? Được rồi, gọi quản lý ra đây cho tôi.”
Vẻ mặt phục vụ vẫn không thay đổi, dừng mấy giây lại nói tiếp: “Thưa anh, còn có năm chai rượu vang đã được đóng gói nữa.”
Đinh Thiên Vũ ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến nước nho uống rất ngon mà đứa nhóc xấu xa Lục An Bảo đã nói trước đó?
Giờ xem lại, không phải là nước trái cây mà là rượu vang?
Nhưng dù có là rượu vang thì vẻ mặt anh ta vẫn khó coi: “Rượu vang gì mà cộng lại hơn năm trăm triệu?
Phục vụ không muốn nói nữa nên trực tiếp đưa hóa đơn cho anh ta. Đinh Thiên Vũ cúi đầu nhìn, vẻ mặt tái nhợt, chỉ thấy trên hóa đơn viết, Lafite năm 1980 một bình có giá một trăm triệu, năm bình tổng cộng năm trăm triệu.
“Thưa anh, Lafite năm 1980 của nhà hàng chúng tôi là rượu vang thượng hạng, chất lượng cao, không hề pha trộn… Hôm nay anh dùng hết năm trăm ba mươi triệu, xin hỏi anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?” Lại là câu hỏi giống với nhân viên bán hàng ở cửa hàng trang phục trẻ em, lại là ánh mắt tra hỏi, khiến Đinh Thiên Vũ tức giận vò tờ hóa đơn thành một cục.
Lục, An, Bảo… Tên nhóc xấu xa, đừng để tao gặp lại mày, nếu không tao nhất định sẽ bóp chết mày.
Đinh Thiên Vũ hung hăng nói trong lòng, sau chuyện vừa rồi, đương nhiên anh ta nghĩ mọi chuyện hôm nay đều do tên nhóc kia cố ý.
Khẳng định những đóa hoa hồng không cánh mà bay kia cũng là do tên nhóc này làm.
Dù trong lòng anh ta hận muốn chết nhưng cuối cùng vẫn phải run rẩy đưa ra thẻ như cũ, trơ mắt nhìn phục vụ trừ đi hơn năm trăm triệu.
Dù sao nhà hàng cũng không giống với cửa hàng quần áo, quần áo còn có thể trả nhưng nhà hàng thì không được.
Hôm nay chỉ qua vài giờ ngắn ngủi, hoa hồng trị giá hơn mấy trăm nghìn, nhẫn kim cương mấy trăm triệu, hai mươi bộ quần áo trẻ em hơn một tỷ, cuối cùng là một bữa cơm hơn năm trăm triệu.
Chậc, chậc, Lục An Bảo đã bẫy Đinh Thiên Vũ hơn hai tỷ đồng.
Bên ngoài cao ốc Đế Hào, Vô Ưu đang ngồi trên xe không biết những chuyện đã xảy ra, Lục An Bảo biết nhưng cũng sẽ không nói cho cô.
Lúc này đôi mắt nhỏ vẫn còn hơi đỏ, ánh mắt nhìn sang Vô Ưu không có biểu cảm gì, nhưng không biết đang nghĩ gì, những suy nghĩ trong đầu nhỏ chạy vòng vòng.
Cậu bé không có chút áp lực nào vì đã bẫy Đinh Thiên Vũ, mặc dù biết chuyện này sẽ khiến Vô Ưu tổn thương nhưng cậu vẫn không hối hận vì đã làm như vậy.
“Mẹ ơi, có phải mẹ đang giận không?”
Cậu bé thận trọng hỏi.
Vô Ưu hoàn hồn, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu, hôn cái đầu nhỏ một cái: “Không có, mẹ mãi mãi không tức giận với An Bảo.”
“Hôm nay là do mẹ không tốt, không nên để con rời khỏi mẹ.”
“… Mẹ ơi, mẹ sẽ không kết hôn với chú Đinh nữa đúng không?” Đột nhiên cậu nhóc hỏi.
Trái tim nhỏ bé của cậu khẽ nhấc lên, trong lòng hy vọng nghe được câu trả lời phủ định, có như thế thì những gì cậu đã làm hôm nay mới không uổng phí.
Vô Ưu trâm mặc một lúc, hít sâu một hơi rồi lắc đầu: “Không biết, nhưng… Chắc là không.”
Giọng nói mơ hồ, nhưng cậu nhóc vẫn nghe được, trong lòng vô cùng kích động, phải cố gắng nhịn lắm mới không khiến bản thân cười to lên.
Cậu bé cứ ngỡ những chuyện mình làm hôm nay đã có tác dụng, nhưng thực tế chỉ có tác dụng một nửa, còn một nửa là do mẹ của Đinh Thiên Vũ.
Hôm nay dáng vẻ của Đinh Thiên Vũ khiến cô kinh ngạc, ngồi trên xe suy nghĩ lại, cô nhớ đến mẹ Lưu Tâm Lan của anh ta.
Cô nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và sự khó xử mà bà ta dành cho cô hết lần này đến lần khác, lân trước mắng An Bảo ở trước mặt cô, dù là với cô hay với con trai cô, dường như chỉ cần là người thân của cô thì bà ta sẽ cư xử như có thù hắn vậy.
Trước kia cô đã quen chịu đựng, nên không tính toán, nhưng bây giờ thì không được, cô có con trai, cô sẽ không để con mình chịu sự uất ức này.
Cô luôn nghĩ rằng giữa cô và Đinh Thiên Vũ chỉ có một trở ngại là Lưu Tâm Lan nhưng bây giờ xem ra còn hơn thế nữa, cô đột nhiên có cảm giác năm năm này cô chưa từng thực sự hiểu rõ Đinh Thiên Vũ.
Cảm giác này có hơi đáng sợ, hơi chấn động nhưng cũng khiến cô tỉnh táo nhận ra một chuyện.
Dường như hồn lễ của cô và Đinh Thiên Vũ thật sự không thể tiếp tục nữa.
Mặt Vô Ưu vô cảm, con ngươi màu đen tĩnh mịch, không biết đang nghĩ cái gì.
Đinh Thiên Vũ tức giận muốn phát điên, không thể nào kiềm chế được lửa giận trong lòng, trong nháy mắt đã bỏ đi vẻ ngoài ôn nhu nhã nhặn, lịch sự.
“Các người im hết đi.”
Bỗng nhiên anh nhìn về phía Vô Ưu, mắt đầy khó chịu, chỉ về phía cô: “Vô Ưu, em xác định đứa trẻ xấu xa này là con em sao? Nó là một đứa nói dối, những lời vừa rồi đều là lừa gạt, em đừng bị nó lừa.”
Dáng vẻ này của anh chỉ làm cho người khác nghĩ rằng anh hết thuốc chữa, không nói lý lẽ, đến trẻ con mà cũng mắng.
Lục An Bảo là vảy ngược của Vô Ưu, không biết đối phương là ai chỉ cần dám đụng đến thì trong nháy mắt cô sẽ từ một con cừu yếu đuối biến thành một con sói hung ác.
Vẻ mặt Vô Ưu không thay đổi nhìn anh ta: “Đinh Thiên Vũ, anh muốn nói tôi thế nào cũng được nhưng không được nói con trai tôi, ai cũng được, anh tỉnh táo lại đi, tạm thời chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa.”
Cô nói xong thì chuẩn bị dẫn con trai đi. Lục An Bảo nhanh chóng cầm hai cái túi xách, được mẹ dắt ra ngoài, trước khi ra ngoài không nhịn được quay đầu nhìn Đinh Thiên Vũ.
Quả nhiên người sau lưng đang nhìn cậu, một lớn một nhỏ đối mặt, khóe miệng Lục An Bảo cong lên, đắc ý nhìn anh ta.
Lần này khiến Đinh Thiên Vũ tức chết, quả nhiên là đứa nhóc xấu xa này cố ý, chết tiệt.
Anh ta tức giận trừng người xung quanh: “Tránh ra.”
Nhân vật chính đã đi rồi, quần chúng vây xem cũng tản ra, chỉ là ai cũng khinh thường liếc nhìn anh ta, khiến anh ta muốn phát điên.
Anh ta cầm lấy áo khác, vẻ mặt u ám chuẩn bị đi khỏi thì phục vụ đi nhanh tới, đưa hóa đơn ra.
“Thưa anh, anh chưa tính tiền.”
Anh ta sững sờ, nhìn hai phần ăn chưa đụng đến trên bàn, vẻ mặt lại đen thui. Nhưng thế này còn chưa đáng nói, một giây sau phục vụ lại khiến anh trợn mắt không thể tin được.
“Cô vừa nói gì?”
Phục vụ lặp lại lần nữa: “Thưa anh, bàn của anh tổng cộng là hơn năm trăm triệu.”
Vẻ mặt Đinh Thiên Vũ không dám tin, nhìn chằm chằm phục vụ, giọng nói hung ác, chế nhạo: “Cô tính thế nào vậy hả, mắt bị mù à? Hai món ăn trên bàn hết hơn năm trăm triệu?”
Phục vụ không hiểu sao lại bị mắng trong lòng tức giận nhưng nét mặt vẫn không thay đổi nhìn anh ta: “Thưa anh, phần bít tết anh gọi là một triệu tám, còn phần ăn trẻ em là một triệu hai.”
Lúc này tâm trạng của anh ta đang rất không tốt, bản thân anh ta cũng không phải người dễ ở chung: “Cho nên phải là ba triệu mới đút Lúc trước cô nói hơn năm trăm triệu đó? Được rồi, gọi quản lý ra đây cho tôi.”
Vẻ mặt phục vụ vẫn không thay đổi, dừng mấy giây lại nói tiếp: “Thưa anh, còn có năm chai rượu vang đã được đóng gói nữa.”
Đinh Thiên Vũ ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến nước nho uống rất ngon mà đứa nhóc xấu xa Lục An Bảo đã nói trước đó?
Giờ xem lại, không phải là nước trái cây mà là rượu vang?
Nhưng dù có là rượu vang thì vẻ mặt anh ta vẫn khó coi: “Rượu vang gì mà cộng lại hơn năm trăm triệu?
Phục vụ không muốn nói nữa nên trực tiếp đưa hóa đơn cho anh ta. Đinh Thiên Vũ cúi đầu nhìn, vẻ mặt tái nhợt, chỉ thấy trên hóa đơn viết, Lafite năm 1980 một bình có giá một trăm triệu, năm bình tổng cộng năm trăm triệu.
“Thưa anh, Lafite năm 1980 của nhà hàng chúng tôi là rượu vang thượng hạng, chất lượng cao, không hề pha trộn… Hôm nay anh dùng hết năm trăm ba mươi triệu, xin hỏi anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?” Lại là câu hỏi giống với nhân viên bán hàng ở cửa hàng trang phục trẻ em, lại là ánh mắt tra hỏi, khiến Đinh Thiên Vũ tức giận vò tờ hóa đơn thành một cục.
Lục, An, Bảo… Tên nhóc xấu xa, đừng để tao gặp lại mày, nếu không tao nhất định sẽ bóp chết mày.
Đinh Thiên Vũ hung hăng nói trong lòng, sau chuyện vừa rồi, đương nhiên anh ta nghĩ mọi chuyện hôm nay đều do tên nhóc kia cố ý.
Khẳng định những đóa hoa hồng không cánh mà bay kia cũng là do tên nhóc này làm.
Dù trong lòng anh ta hận muốn chết nhưng cuối cùng vẫn phải run rẩy đưa ra thẻ như cũ, trơ mắt nhìn phục vụ trừ đi hơn năm trăm triệu.
Dù sao nhà hàng cũng không giống với cửa hàng quần áo, quần áo còn có thể trả nhưng nhà hàng thì không được.
Hôm nay chỉ qua vài giờ ngắn ngủi, hoa hồng trị giá hơn mấy trăm nghìn, nhẫn kim cương mấy trăm triệu, hai mươi bộ quần áo trẻ em hơn một tỷ, cuối cùng là một bữa cơm hơn năm trăm triệu.
Chậc, chậc, Lục An Bảo đã bẫy Đinh Thiên Vũ hơn hai tỷ đồng.
Bên ngoài cao ốc Đế Hào, Vô Ưu đang ngồi trên xe không biết những chuyện đã xảy ra, Lục An Bảo biết nhưng cũng sẽ không nói cho cô.
Lúc này đôi mắt nhỏ vẫn còn hơi đỏ, ánh mắt nhìn sang Vô Ưu không có biểu cảm gì, nhưng không biết đang nghĩ gì, những suy nghĩ trong đầu nhỏ chạy vòng vòng.
Cậu bé không có chút áp lực nào vì đã bẫy Đinh Thiên Vũ, mặc dù biết chuyện này sẽ khiến Vô Ưu tổn thương nhưng cậu vẫn không hối hận vì đã làm như vậy.
“Mẹ ơi, có phải mẹ đang giận không?”
Cậu bé thận trọng hỏi.
Vô Ưu hoàn hồn, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu, hôn cái đầu nhỏ một cái: “Không có, mẹ mãi mãi không tức giận với An Bảo.”
“Hôm nay là do mẹ không tốt, không nên để con rời khỏi mẹ.”
“… Mẹ ơi, mẹ sẽ không kết hôn với chú Đinh nữa đúng không?” Đột nhiên cậu nhóc hỏi.
Trái tim nhỏ bé của cậu khẽ nhấc lên, trong lòng hy vọng nghe được câu trả lời phủ định, có như thế thì những gì cậu đã làm hôm nay mới không uổng phí.
Vô Ưu trâm mặc một lúc, hít sâu một hơi rồi lắc đầu: “Không biết, nhưng… Chắc là không.”
Giọng nói mơ hồ, nhưng cậu nhóc vẫn nghe được, trong lòng vô cùng kích động, phải cố gắng nhịn lắm mới không khiến bản thân cười to lên.
Cậu bé cứ ngỡ những chuyện mình làm hôm nay đã có tác dụng, nhưng thực tế chỉ có tác dụng một nửa, còn một nửa là do mẹ của Đinh Thiên Vũ.
Hôm nay dáng vẻ của Đinh Thiên Vũ khiến cô kinh ngạc, ngồi trên xe suy nghĩ lại, cô nhớ đến mẹ Lưu Tâm Lan của anh ta.
Cô nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và sự khó xử mà bà ta dành cho cô hết lần này đến lần khác, lân trước mắng An Bảo ở trước mặt cô, dù là với cô hay với con trai cô, dường như chỉ cần là người thân của cô thì bà ta sẽ cư xử như có thù hắn vậy.
Trước kia cô đã quen chịu đựng, nên không tính toán, nhưng bây giờ thì không được, cô có con trai, cô sẽ không để con mình chịu sự uất ức này.
Cô luôn nghĩ rằng giữa cô và Đinh Thiên Vũ chỉ có một trở ngại là Lưu Tâm Lan nhưng bây giờ xem ra còn hơn thế nữa, cô đột nhiên có cảm giác năm năm này cô chưa từng thực sự hiểu rõ Đinh Thiên Vũ.
Cảm giác này có hơi đáng sợ, hơi chấn động nhưng cũng khiến cô tỉnh táo nhận ra một chuyện.
Dường như hồn lễ của cô và Đinh Thiên Vũ thật sự không thể tiếp tục nữa.
Bình luận facebook