Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361
Chương 361
Sắc mặt của Đinh Thiên Vũ ngay lập tức trở nên cực kì khó coi, đôi con ngươi nhìn vào Đào Uyển Thanh một cách đầy nham hiểm, không nói một câu nào.
Đào Uyển Thanh không chút sợ hãi nhìn ngược lại anh ta, cô ta thậm chí còn mỉm cười khiêu khích. Nhưng thực ra trong lòng Đào Uyển Thanh cũng đang rất bồn chồn. Mới mấy ngày ngắn ngủi trôi qua mà hướng gió trên mạng đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cô ta từ một nhà thiết kế quán quân trẻ tuổi có thiên phú lại biến thành đối tượng bị mọi người đòi đánh đòi mắng. Đào Uyển Thanh có một loại linh cảm không nói rõ ra được, cô ta cảm giác được rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tuy rằng không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nhưng điều này không ngăn cản được việc cô ta tự đi tìm người giúp đỡ mình. Mà ở trong nước thì người duy nhất cô ta có thể tìm được trong thời gian ngắn nhất chính là Đinh Thiên Vũ.
Nếu người đối diện không chịu nghe theo sự uy hiếp của cô ta thì nói thực lòng Đào Uyển Thanh cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng may là cô ta đã cược thắng rồi, Đinh Thiên Vũ rất coi trọng danh tiếng ở Đinh Thị của anh ta.
Đinh Thiên Vũ đột nhiên xoay người lại, sải bước đi vào rồi lạnh giọng dặn dò: “Mở cửa.”
Đào Uyển Thanh thở phào một hơi, khoé môi cong lên một độ cong mê người.
Tục ngữ có câu chỉ cần thoả hiệp một lần thì sẽ có lần thứ hai rồi lần thứ ba. Đào Uyển Thanh tin chắc rằng dựa vào sự hiểu biết của cô ta đối với người đàn ông này thì đến cuối cùng người nắm quyền khống chế chắc chắn sẽ là bản thân cô ta.
Nghĩ đến đây thì trong lòng Đào Uyển Thanh ngay lập tức nhẹ nhõm hơn phân nửa. Cô ta bước vào với những bước đi tao nhã.
Đào Uyển Thanh ngồi đối diện với Đinh Thiên Vũ rồi nói lời dặn dò người giúp việc một cách vô cùng tự nhiên: “Pha cho tôi một tách cà phê đen, thêm đường, không thêm sữa.” Đinh Thiên Vũ nheo mắt lại, dưới đáy mắt xẹt qua một tia mờ mịt. Cái con đàn bà chết tiệt đáng chết này, còn tự coi mình thành bà chủ à, quả thực là muốn tìm đường chết mà.
“Cô nói đi, đến cùng thì cô muốn làm gì?”
“Hừ, câu này đáng lý ra phải là tôi hỏi anh chứ. Anh tìm đủ mọi cách để người ta đưa tôi về nước cơ mà. Anh muốn làm gì đây hả?” Đào Uyển Thanh nhớ đến tình cảnh mà bản thân mình vừa mở mắt ra là phải đối mặt vào vài ngày trước thì thì ngọn lửa giận dữ ngay lập tức bốc thẳng lên đầu. Cô ta nói chuyện không hề khách sáo một chút nào.
Nhưng Đinh Thiên Vũ còn chưa kịp tức giận thì lực chú ý đã bị dời đi, anh ta nhíu mày: “Đợi một chút. Cô nói chuyện kiểu gì mà tôi không hiểu gì cả? Cái gì mà tôi đưa cô về nước hả? Cô có về nước không thì liên quan quái gì đến tôi.”
Đào Uyển Thanh chần chừ một chút, đôi con ngươi mang theo sự nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi ở Pháp bị người ta đánh ngất xỉu ngay trong nhà mình. Vừa tỉnh lại thì đã ở trong nước rồi… Thực sự không phải do anh làm ư?”
Đinh Thiên Vũ nghe thấy thì nhịn không được cười lạnh thành tiếng, anh ta trực tiếp nói: “Đây là chuyện tốt do người anh em nào làm ra vậy? Sao lại không trực tiếp xử lí người đàn bà như cô ngay tại chỗ luôn chứ?” Câu cuối cùng còn được anh ta nói ra một cách đầy tiếc nuối.
Đinh Thiên Vũ nói xong thì còn âm trầm buông thêm một câu: “Nếu mà tôi có thể đưa cô về nước một cách thần không biết quỷ không hay thì cô cho rằng ban nãy cô còn có thể ở ngoài cửa mà kiêu căng phách lối với tôi ư?”
Mặc dù Đào Uyển Thanh đối với lời mà anh ta nói ra cực kì phẫn nộ nhưng sự nghi ngờ đối với anh ta quả thực đã bị xua tan. Thực ra thì suy nghĩ kĩ lại, Đinh Thiên Vũ đúng là không có năng lực này.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động ồn ào.
Giây tiếp theo, quản gia mặt đầy nôn nóng chạy vào bên trong: “Cậu chủ ơi, không ổn rồi. Ngoài cửa bỗng nhiên có một chiếc xe cảnh sát, có vài vị cảnh sát đều đang muốn xông vào đây.”
Cái gì?
Đinh Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy. Anh ta lớn đến từng này tuổi rồi mà từ trước đến giờ chưa bao giờ được cảnh sát đến nhà hỏi thăm. Anh ta nghĩ đến cái gì đó rồi không nhịn được nói thầm.
“Chẳng lẽ chuyện lần trước mình để cục cảnh sát điều tra đã có kết luận rồi?” Chuyện anh ta nghĩ đến là việc lần trước ở cửa sau câu lạc bộ đêm anh ta bị người giấu mặt đánh cho một trận.
Mãi cho đến tận bây giờ anh ta vẫn đang cố hết sức cho người đi tìm những kẻ đã đánh anh ta vào tối hôm đó, chỉ là vẫn mãi không có kết quả.
Tuy rằng ban đầu Đào Uyển Thanh bị doạ cho giật mình nhưng sau khi tính toán lại thì cô ta bình tĩnh lại rất nhanh. Dù sau đây cũng là nhà họ Đinh, cảnh sát đến đây cũng chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Đào Uyển Thanh nhìn Đinh Thiên Vũ rồi không nhịn được cười nhạo: “Ha ha, cậu chủ Đinh dạo này làm chuyện phạm pháp gì rồi mà lại bị xe cảnh sát tìm đến tận cửa thế này?”
“Cái con đàn bà chết tiệt này câm miệng lại cho tôi.” Đinh Thiên Vũ với lấy cái gối ôm ở đằng sau lưng lên rồi hung hăng ném thắng vào mặt Đào Uyển Thanh.
Một vài vị cảnh sát rất nhanh đã sải bước tiến vào, người cảnh sát dẫn đầu trực tiếp hỏi: “Đào Uyển Thanh đâu? Có phải cô ta đang ở đây không?”
Đinh Thiên Vũ sửng sốt, Đào Uyển Thanh cũng cả kinh rồi mau chóng đứng dậy. Cô ta hoàn toàn không ngờ được rằng những người này thế mà lại đến tìm cô ta. Linh cảm xấu trong lòng cô ta lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Khoảng thời gian này tư liệu và chuyện về cô ta được truyền đầy trên mạng. Cảnh sát tìm đến vào lúc này chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì rồi.
Đinh Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, không chút khách sáo đưa tay chỉ thẳng vào cô ta: “Đây, Đào Uyển Thanh ở đây nè.” Bây giờ anh ta hận con đàn bà này chết đi được. Đào Uyển Thanh nhìn anh ta đầy phẫn nộ, hận không thể xông lên bóp chết anh ta.
Vài cảnh sát đi về phía này, người cảnh sát dẫn đầu lấy ra một tấm ảnh, nhìn tới nhìn lui để đối chiếu. Sau khi xác định cô ta chính là người mà mình muốn tìm thì gật gật đầu.
“Chính là cô ta, đưa cô ta đi.”
Đào Uyển Thanh hoảng sợ, không kìm được lùi về sau vài bước, khoé miệng căng lên: “Đợi một chút, việc này, anh cảnh sát, tôi không hề phạm pháp. Các anh không thể vừa đến nói, không nói lời nào mà đã trực tiếp bắt người như thế được.”
Người cảnh sát đi dầu lạnh lùng nhìn vào cô ta: “Không phạm pháp hả? Cô cho rằng việc cô sao chép rồi ăn cắp ý tưởng thiết kế của người khác không phải là chuyện phạm pháp ư?”
“Chúng tôi nhận được lời tố cáo của Lục Thị. Đối với chuyện cô ăn cắp ý tưởng của tác phẩm do nhà thiết kế dưới trướng công ty thiết kế ra Lục Thị quyết định dùng việc thưa kiện lên cấp cao hơn để bảo vệ quyền lợi và danh dự của mình. Thế nên cô phải đi theo chúng tôi một chuyến rồi.”
Đào Uyển Thanh ngây ngốc. Cô ta không thể nào ngờ được rằng có một ngày bản thân mình phải ngồi tù. Cô ta nghĩ đến gì đó rồi nhanh chóng nhìn về phía Đinh Thiên Vũ.
“Là Đinh Vô Ưu, chắc chắn chính là cô ta. Đinh Thiên Vũ, cô ta không phải là vợ chưa cưới của anh à? Anh gọi điện thoại cho cô ta để cô ta huỷ bỏ đơn thưa kiện đi. Mau gọi điện đi, cô ta không thể đối xử với tôi như vậy..”
Mấy người cảnh sát nghe được lời nói của cô ta thì ngay lập tức nhìn về phía Đinh Thiên Vũ. Thực sự không ngờ Đinh Thiên Vũ này lại có mối quan hệ như thế với đương sự còn lại.
Đinh Vô Ưu lại là vợ chưa cưới của Đinh Thiên Vũ, vậy mà Đào Uyển Thanh còn xuất hiện ở nhà của anh ta. Người cảnh sát dẫn đầu nhớ nghĩ đến lời báo ánh mà mình tiếp nhận thì trong lòng cũng tự hiểu rõ.
“Anh Đinh, nếu đã như thế thì phiên anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Đinh Thiên Vũ đứng hình, nhìn về phía cảnh sát với vẻ mặt không thể nào tin nỗi. Ngay sau đó, anh ta lại nhìn trừng trừng vào Đào Uyển Thanh với ánh mắt chứa đầy thù địch. Anh ta hận không thể đập cho con đàn bà lắm mồm lắm miệng này một phát chết tươi.
“Anh cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả. Tôi cũng không cần phải đi một chuyến chứ.”
“Anh Đinh, căn cứ với tư liệu mà người báo án cung cấp thì anh và cô Đào Uyển Thanh đây rõ ràng có quan hệ thân thiết với nhau. Chúng tôi còn một số vấn đề cần phải hỏi rõ anh.”
Một người cảnh sát trong đó không hề khách sáo bước lên phía trước đeo còng tay vào cho Đào Uyển Thanh. Người cảnh sát đi đầu nhìn về hướng Đinh Thiên Vũ: “Anh muốn tự đi theo chúng tôi, hay….
Anh cảnh sát nói xong thì nhìn về phía chiếc còng tay, có ý gì thì không cần nói Đinh Thiên Vũ cũng có thể tự hiểu được.
Sắc mặt Đinh Thiên Vũ tái mét, chỉ có thể đi theo bọn họ. Trong lòng anh ta vô cùng hối hận vì ban nãy đã để cho con đàn bà Đào Uyển Thanh đáng ghét đó bước chân vào cửa.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo đúng như chiều hướng mà Lục Tấn Uyên dự đoán.
Sau khi Đào Uyển Thanh bị đưa vào cục cảnh sát, vì tất cả những chứng cứ đều vô cùng xác thực, cộng với sự cố tình nhúng tay của người nào đó mà cuối cùng cô ta bị phán mười hai năm tù giam.
Sắc mặt của Đinh Thiên Vũ ngay lập tức trở nên cực kì khó coi, đôi con ngươi nhìn vào Đào Uyển Thanh một cách đầy nham hiểm, không nói một câu nào.
Đào Uyển Thanh không chút sợ hãi nhìn ngược lại anh ta, cô ta thậm chí còn mỉm cười khiêu khích. Nhưng thực ra trong lòng Đào Uyển Thanh cũng đang rất bồn chồn. Mới mấy ngày ngắn ngủi trôi qua mà hướng gió trên mạng đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Cô ta từ một nhà thiết kế quán quân trẻ tuổi có thiên phú lại biến thành đối tượng bị mọi người đòi đánh đòi mắng. Đào Uyển Thanh có một loại linh cảm không nói rõ ra được, cô ta cảm giác được rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tuy rằng không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nhưng điều này không ngăn cản được việc cô ta tự đi tìm người giúp đỡ mình. Mà ở trong nước thì người duy nhất cô ta có thể tìm được trong thời gian ngắn nhất chính là Đinh Thiên Vũ.
Nếu người đối diện không chịu nghe theo sự uy hiếp của cô ta thì nói thực lòng Đào Uyển Thanh cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng may là cô ta đã cược thắng rồi, Đinh Thiên Vũ rất coi trọng danh tiếng ở Đinh Thị của anh ta.
Đinh Thiên Vũ đột nhiên xoay người lại, sải bước đi vào rồi lạnh giọng dặn dò: “Mở cửa.”
Đào Uyển Thanh thở phào một hơi, khoé môi cong lên một độ cong mê người.
Tục ngữ có câu chỉ cần thoả hiệp một lần thì sẽ có lần thứ hai rồi lần thứ ba. Đào Uyển Thanh tin chắc rằng dựa vào sự hiểu biết của cô ta đối với người đàn ông này thì đến cuối cùng người nắm quyền khống chế chắc chắn sẽ là bản thân cô ta.
Nghĩ đến đây thì trong lòng Đào Uyển Thanh ngay lập tức nhẹ nhõm hơn phân nửa. Cô ta bước vào với những bước đi tao nhã.
Đào Uyển Thanh ngồi đối diện với Đinh Thiên Vũ rồi nói lời dặn dò người giúp việc một cách vô cùng tự nhiên: “Pha cho tôi một tách cà phê đen, thêm đường, không thêm sữa.” Đinh Thiên Vũ nheo mắt lại, dưới đáy mắt xẹt qua một tia mờ mịt. Cái con đàn bà chết tiệt đáng chết này, còn tự coi mình thành bà chủ à, quả thực là muốn tìm đường chết mà.
“Cô nói đi, đến cùng thì cô muốn làm gì?”
“Hừ, câu này đáng lý ra phải là tôi hỏi anh chứ. Anh tìm đủ mọi cách để người ta đưa tôi về nước cơ mà. Anh muốn làm gì đây hả?” Đào Uyển Thanh nhớ đến tình cảnh mà bản thân mình vừa mở mắt ra là phải đối mặt vào vài ngày trước thì thì ngọn lửa giận dữ ngay lập tức bốc thẳng lên đầu. Cô ta nói chuyện không hề khách sáo một chút nào.
Nhưng Đinh Thiên Vũ còn chưa kịp tức giận thì lực chú ý đã bị dời đi, anh ta nhíu mày: “Đợi một chút. Cô nói chuyện kiểu gì mà tôi không hiểu gì cả? Cái gì mà tôi đưa cô về nước hả? Cô có về nước không thì liên quan quái gì đến tôi.”
Đào Uyển Thanh chần chừ một chút, đôi con ngươi mang theo sự nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi ở Pháp bị người ta đánh ngất xỉu ngay trong nhà mình. Vừa tỉnh lại thì đã ở trong nước rồi… Thực sự không phải do anh làm ư?”
Đinh Thiên Vũ nghe thấy thì nhịn không được cười lạnh thành tiếng, anh ta trực tiếp nói: “Đây là chuyện tốt do người anh em nào làm ra vậy? Sao lại không trực tiếp xử lí người đàn bà như cô ngay tại chỗ luôn chứ?” Câu cuối cùng còn được anh ta nói ra một cách đầy tiếc nuối.
Đinh Thiên Vũ nói xong thì còn âm trầm buông thêm một câu: “Nếu mà tôi có thể đưa cô về nước một cách thần không biết quỷ không hay thì cô cho rằng ban nãy cô còn có thể ở ngoài cửa mà kiêu căng phách lối với tôi ư?”
Mặc dù Đào Uyển Thanh đối với lời mà anh ta nói ra cực kì phẫn nộ nhưng sự nghi ngờ đối với anh ta quả thực đã bị xua tan. Thực ra thì suy nghĩ kĩ lại, Đinh Thiên Vũ đúng là không có năng lực này.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động ồn ào.
Giây tiếp theo, quản gia mặt đầy nôn nóng chạy vào bên trong: “Cậu chủ ơi, không ổn rồi. Ngoài cửa bỗng nhiên có một chiếc xe cảnh sát, có vài vị cảnh sát đều đang muốn xông vào đây.”
Cái gì?
Đinh Thiên Vũ nhanh chóng đứng dậy. Anh ta lớn đến từng này tuổi rồi mà từ trước đến giờ chưa bao giờ được cảnh sát đến nhà hỏi thăm. Anh ta nghĩ đến cái gì đó rồi không nhịn được nói thầm.
“Chẳng lẽ chuyện lần trước mình để cục cảnh sát điều tra đã có kết luận rồi?” Chuyện anh ta nghĩ đến là việc lần trước ở cửa sau câu lạc bộ đêm anh ta bị người giấu mặt đánh cho một trận.
Mãi cho đến tận bây giờ anh ta vẫn đang cố hết sức cho người đi tìm những kẻ đã đánh anh ta vào tối hôm đó, chỉ là vẫn mãi không có kết quả.
Tuy rằng ban đầu Đào Uyển Thanh bị doạ cho giật mình nhưng sau khi tính toán lại thì cô ta bình tĩnh lại rất nhanh. Dù sau đây cũng là nhà họ Đinh, cảnh sát đến đây cũng chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Đào Uyển Thanh nhìn Đinh Thiên Vũ rồi không nhịn được cười nhạo: “Ha ha, cậu chủ Đinh dạo này làm chuyện phạm pháp gì rồi mà lại bị xe cảnh sát tìm đến tận cửa thế này?”
“Cái con đàn bà chết tiệt này câm miệng lại cho tôi.” Đinh Thiên Vũ với lấy cái gối ôm ở đằng sau lưng lên rồi hung hăng ném thắng vào mặt Đào Uyển Thanh.
Một vài vị cảnh sát rất nhanh đã sải bước tiến vào, người cảnh sát dẫn đầu trực tiếp hỏi: “Đào Uyển Thanh đâu? Có phải cô ta đang ở đây không?”
Đinh Thiên Vũ sửng sốt, Đào Uyển Thanh cũng cả kinh rồi mau chóng đứng dậy. Cô ta hoàn toàn không ngờ được rằng những người này thế mà lại đến tìm cô ta. Linh cảm xấu trong lòng cô ta lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Khoảng thời gian này tư liệu và chuyện về cô ta được truyền đầy trên mạng. Cảnh sát tìm đến vào lúc này chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì rồi.
Đinh Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, không chút khách sáo đưa tay chỉ thẳng vào cô ta: “Đây, Đào Uyển Thanh ở đây nè.” Bây giờ anh ta hận con đàn bà này chết đi được. Đào Uyển Thanh nhìn anh ta đầy phẫn nộ, hận không thể xông lên bóp chết anh ta.
Vài cảnh sát đi về phía này, người cảnh sát dẫn đầu lấy ra một tấm ảnh, nhìn tới nhìn lui để đối chiếu. Sau khi xác định cô ta chính là người mà mình muốn tìm thì gật gật đầu.
“Chính là cô ta, đưa cô ta đi.”
Đào Uyển Thanh hoảng sợ, không kìm được lùi về sau vài bước, khoé miệng căng lên: “Đợi một chút, việc này, anh cảnh sát, tôi không hề phạm pháp. Các anh không thể vừa đến nói, không nói lời nào mà đã trực tiếp bắt người như thế được.”
Người cảnh sát đi dầu lạnh lùng nhìn vào cô ta: “Không phạm pháp hả? Cô cho rằng việc cô sao chép rồi ăn cắp ý tưởng thiết kế của người khác không phải là chuyện phạm pháp ư?”
“Chúng tôi nhận được lời tố cáo của Lục Thị. Đối với chuyện cô ăn cắp ý tưởng của tác phẩm do nhà thiết kế dưới trướng công ty thiết kế ra Lục Thị quyết định dùng việc thưa kiện lên cấp cao hơn để bảo vệ quyền lợi và danh dự của mình. Thế nên cô phải đi theo chúng tôi một chuyến rồi.”
Đào Uyển Thanh ngây ngốc. Cô ta không thể nào ngờ được rằng có một ngày bản thân mình phải ngồi tù. Cô ta nghĩ đến gì đó rồi nhanh chóng nhìn về phía Đinh Thiên Vũ.
“Là Đinh Vô Ưu, chắc chắn chính là cô ta. Đinh Thiên Vũ, cô ta không phải là vợ chưa cưới của anh à? Anh gọi điện thoại cho cô ta để cô ta huỷ bỏ đơn thưa kiện đi. Mau gọi điện đi, cô ta không thể đối xử với tôi như vậy..”
Mấy người cảnh sát nghe được lời nói của cô ta thì ngay lập tức nhìn về phía Đinh Thiên Vũ. Thực sự không ngờ Đinh Thiên Vũ này lại có mối quan hệ như thế với đương sự còn lại.
Đinh Vô Ưu lại là vợ chưa cưới của Đinh Thiên Vũ, vậy mà Đào Uyển Thanh còn xuất hiện ở nhà của anh ta. Người cảnh sát dẫn đầu nhớ nghĩ đến lời báo ánh mà mình tiếp nhận thì trong lòng cũng tự hiểu rõ.
“Anh Đinh, nếu đã như thế thì phiên anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
Đinh Thiên Vũ đứng hình, nhìn về phía cảnh sát với vẻ mặt không thể nào tin nỗi. Ngay sau đó, anh ta lại nhìn trừng trừng vào Đào Uyển Thanh với ánh mắt chứa đầy thù địch. Anh ta hận không thể đập cho con đàn bà lắm mồm lắm miệng này một phát chết tươi.
“Anh cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả. Tôi cũng không cần phải đi một chuyến chứ.”
“Anh Đinh, căn cứ với tư liệu mà người báo án cung cấp thì anh và cô Đào Uyển Thanh đây rõ ràng có quan hệ thân thiết với nhau. Chúng tôi còn một số vấn đề cần phải hỏi rõ anh.”
Một người cảnh sát trong đó không hề khách sáo bước lên phía trước đeo còng tay vào cho Đào Uyển Thanh. Người cảnh sát đi đầu nhìn về hướng Đinh Thiên Vũ: “Anh muốn tự đi theo chúng tôi, hay….
Anh cảnh sát nói xong thì nhìn về phía chiếc còng tay, có ý gì thì không cần nói Đinh Thiên Vũ cũng có thể tự hiểu được.
Sắc mặt Đinh Thiên Vũ tái mét, chỉ có thể đi theo bọn họ. Trong lòng anh ta vô cùng hối hận vì ban nãy đã để cho con đàn bà Đào Uyển Thanh đáng ghét đó bước chân vào cửa.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo đúng như chiều hướng mà Lục Tấn Uyên dự đoán.
Sau khi Đào Uyển Thanh bị đưa vào cục cảnh sát, vì tất cả những chứng cứ đều vô cùng xác thực, cộng với sự cố tình nhúng tay của người nào đó mà cuối cùng cô ta bị phán mười hai năm tù giam.
Bình luận facebook