Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 379
Chương 379
“Có khả năng này, để xem kết quả đàm phán thế nào đã. Nếu thuận lợi thì không cần làm nữa, còn không thuận lợi thì có thể sẽ phải thi đấu một trận nữa.” Lục Tấn Uyên thản nhiên nói.
Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc nắm chặt lại: “Cho dù phải thi đấu thì chắc chắn người đàn bà điên kia cũng không phải đối thủ của mẹ.”
“Tính tình của người tên Phil kia chẳng ra sao, nhưng năng lực thiết kế… cũng không tệ lắm.” Lục Tấn Uyên liếc nhìn con trai, chậm rãi nói.
Anh bạn nhỏ Lục An Bảo tức khắc sững sờ, nhìn ba mình với vẻ mặt không thể tin được. Trong ấn tượng của cậu, rất hiếm người có thể khiến ba mình khen ngợi.
Nếu ba đã nói năng lực của người kia không tệ thì bà điên kia thực sự có năng lực. Cậu nhóc cảm thấy rất lo lắng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Con yên tâm đi, mẹ con sẽ không thua đâu” Lục Tấn Uyên khẽ vuốt cái đầu nhỏ của cậu nhóc.
Lục Tấn Uyên nói như vậy không phải vì bất kỳ điều gì khác. Nếu cuộc tranh tài được cử hành ngay trên địa bàn của anh, bất kể quá trình của cuộc thi có như thế nào thì kết quả cũng phải theo ý của anh.
Anh bạn nhỏ Lục An Bảo không nói gì cả, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt giảo hoạt lại đảo qua đảo lại, nhìn một cái là biết cậu đang có ý định quỷ quái nào đó.
Lúc này, trên lầu của khách sạn Đế Vương, toàn bộ phòng của tầng này đều dùng để tiếp đãi người của gia tộc Horton. Toàn bộ người của gia tộc Horton đang tập trung ở một căn phòng trong số đó.
Sắc mặt của Hisan cực kỳ khó coi, nhưng Phil vẫn không nhận ra điều đó, cô ta còn đang chỉ trích cực kỳ hăng say.
“Chú, tên họ Lục kia thật quá đáng, vừa rồi chú có trông thấy ánh mắt mà Lục Tấn Uyên nhìn cháu không? Cháu đường đường là công chúa của nhà Horton đấy, anh ta định làm gì cháu?”
“Hơn nữa, tập đoàn Lục Thị cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ trong nước mà thôi, thế mà dám làm như vậy với cháu. Vì sao vừa rồi chú không ra mặt giúp cháu? Hại cháu mất mặt như vậy..”
Hisan không thể nhịn được nữa, gắn giọng: “Biết mất mặt thì câm mồm đi.”
Hisan không nhìn ánh mắt phẫn nộ, không dám tin của cháu gái mình, trên mặt ông ta đầy vẻ u ám: “Tập đoàn nhỏ? Địa vị của tập đoàn Lục Thị ở trong nước đứng số một, số hai đấy. Ngoài ra, lĩnh vực kinh doanh của họ còn trải rộng sang các quốc gia khác nữa, chẳng thua kém gì gia tộc Horton đâu.”
“Chúng ta nhất định phải thành công giành được lần hợp tác này, chỉ có cách hợp tác với Lục Thị mà thôi. Nếu không thành công hợp tác với họ thì nhà Horton chúng ta không thể nào mở rộng trong thị trường thời trang ở trong nước được.”
“Những điều này cháu không rõ thì thôi, chú cũng không mong cháu có thể hiểu được. Nhưng khi còn ở nhà chú đã nói với cháu rồi, ở đây không giống với ở Mỹ, cháu nên kiềm chế tính khí của mình lại một chút. Kết quả cháu đã làm thế nào?” “Còn chưa bắt đầu đàm phán với Lục Thị, cháu đã đắc tội với họ rồi. Đúng là ngu xuẩn.”
Phil sững sờ vì bị Hisan mắng một trận, cô ta chưa kịp tức giận thì Hisan lại nói tiếp: “Nếu cháu còn tiếp tục gây ra chuyện gì nữa, chú sẽ cho người đưa cháu về ngay lập tức.”
Câu nói này của Hisan làm Phil trầm mặc, vì lần hợp tác này thì dù cơn giận có lớn tới đâu cũng chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
Phil có thân phận là cô chủ nhà Horton đáng lẽ ra không cần phải đi cùng trong lần hợp tác xuyên quốc gia này. Nhưng ba cô ta nói nếu lần hợp tác này có thể đàm phán thành công, ông ta sẽ cho Phil tự tay thiết kế, đồng thời thành lập nhãn hiệu cho một nửa số trang phục hàng năm của công ty.
Đối với mỗi nhà thiết kế mà nói, việc thành lập nhãn hiệu là điều mà ai cũng mơ ước, Phil cũng không hề ngoại lệ.
Điều quan trọng hơn là ba của Phil nói sẽ cho cô ta một phần trong số tiền bán được của số trang phục này. Đây là một số tiền không hề nhỏ, hơn nữa năm nào cũng có.
Phil không thể nào không động lòng trước cám dỗ lớn như vậy, cho nên lần này cô ta mới đi theo.
Vừa rồi Hisan nói muốn đưa cô ta về nước, không phải chỉ có nghĩa trên mặt chữ mà còn có một tầng nghĩa nữa, đó là Phil bị đưa về nước, cũng có nghĩa là lần hợp tác này không liên quan gì tới cô ta nữa.
Chuyện này sao có thể được?
Hisan thấy cô ta im lặng, vẻ mặt ông ta cũng dịu xuống nhiều, “pháo” lại nã về phía Tina ở sau lưng Phil, từ đầu tới cuối Tina như người vô hình trong phòng.
“Còn cháu nữa đấy, Tina! Không phải lúc nào cháu cũng ở cùng Phil à? Cháu làm chị thì phải biết ngăn cản ngay lập tức khi thấy con bé có hành vi không thích đáng chứ.”
Câu chỉ trích này của Hisan khiến ai nghe cũng biết là đang giận cá chém thớt, nhưng trong đáy mắt Phil lại hiện lên vẻ lo lắng. Cô ta tức khắc xoay người, không nói lời nào, hung hăng tát Tina một cái.
“Đúng vậy, lúc đó chị đứng ngay bên cạnh tôi mà. Tôi biết rồi, chắc chắn lúc đó chị đang đứng cười nhạo tôi đúng không? Con đàn bà chết tiệt!” Cô ta nói, sau đó lại tát thêm một cái nữa vào mặt Tina.
Hai cái tát vang dội giúp cơn giận tích tụ trong lòng Phil giảm đi không ít, cô ta cảm thấy rất thoải mái.
Những người khác dường như chẳng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh này, chẳng ai để trong lòng, Hisan cũng chỉ thờ ơ liếc sang: “Được rồi, chung quy cũng không phải lỗi do nhà chúng ta, đừng gây ra động tĩnh quá lớn.”
Hai người đều là cô chủ nhà Horton, đều thuộc chi trưởng của gia tộc Horton, nhưng hiển nhiên địa vị của hai cô gái này trong nhà khác một trời một VỰC.
Tina cúi thấp đầu, bụm mặt, cố gắng chịu đựng cảm giác bỏng rát trên khuôn mặt. Khi cô ta nghe thấy câu nói nhẹ nhàng kia của Hisan, trong đáy đôi mắt đang rũ xuống kia hiện lên vẻ oán hận sâu đậm.
Nhưng chẳng ai phát hiện ra cảnh này, e rằng họ có biết cũng chẳng có ai để trong lòng.
Hai ngày trôi qua cực nhanh, hôm nay là ngày hai bên sẽ bàn bạc chuyện hợp tác. Sáng sớm, đoàn người nhà Horton lại tới tập đoàn Lục Thị một lần nữa.
Xung quanh bàn lớn của phòng họp, người nhà Horton ngồi một bên, bên còn lại là Lục Tấn Uyên, Đinh Vô Ưu, An Minh và vài vị cổ đông của Lục Thị.
Hisan là đại diện cho gia tộc Horton tới đàm phán lần hợp tác này, trên mặt ông ta hiện lên nụ cười ấm áp: “Tổng giám đốc Lục, gia tộc Horton chúng †ôi cực kỳ có thành ý trong lần hợp tác này.
Hy vọng chúng ta có thể duy trì được lợi ích lâu dài cho cả hai bên.”
Lục Tấn Uyên mỉm cười: “Đương nhiên rồi, ý nghĩa của việc hợp tác vốn là cùng hưởng lợi. Gia tộc Horton muốn hưởng lợi từ thị trường thời trang trong nước chúng tôi thì còn phải xem các người có thể bỏ ra bao nhiêu.”
Hisan cười cười, không hề tức giận, ông ta liếc mắt ra hiệu cho một người trong đoàn của mình. Sau khi hiểu ý, người kia lập tức đứng dậy bước lên bục.
Người đó lấy một cái usb ra, cắm vào trong máy tính, bắt đầu giới thiệu rành mạch về lịch sử thành lập và tất cả các số liệu huy hoàng của gia tộc Horton.
Họ làm điều này là muốn nói cho Lục Tấn Uyên biết nhãn hiệu thời trang của gia tộc Horton có tiếng tăm ra sao, lượng tiêu thụ lớn tới mức nào, được thi trường chào đón nồng nhiệt như thế nào mà thôi.
Có thể nói, chỉ cần nhãn hiệu của họ có mặt là sẽ có danh tiếng, lượng tiêu thụ cao.
Hisan vẫn duy trì vẻ tươi cười như lúc đầu, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra vẻ đắc ý: “Tổng giám đốc Lục, cậu cảm thấy thế nào?”
Lục Tấn Uyên gật đầu: “Gia tộc Horton đúng là danh bất hư truyền.”
Nghe thấy anh nói như vậy, nụ cười trên mặt Hisan càng lộ rõ hơn, ông ta lấy một văn kiện đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Lục Tấn Uyên: “Nếu Tổng giám đốc Lục đã cảm thấy hài lòng như vậy thì chúng ta có thể bàn tiếp rồi. Đây là thỏa thuận sơ bộ mà chúng tôi đã soạn ra, cậu hãy xem qua đi.”
“Có khả năng này, để xem kết quả đàm phán thế nào đã. Nếu thuận lợi thì không cần làm nữa, còn không thuận lợi thì có thể sẽ phải thi đấu một trận nữa.” Lục Tấn Uyên thản nhiên nói.
Bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc nắm chặt lại: “Cho dù phải thi đấu thì chắc chắn người đàn bà điên kia cũng không phải đối thủ của mẹ.”
“Tính tình của người tên Phil kia chẳng ra sao, nhưng năng lực thiết kế… cũng không tệ lắm.” Lục Tấn Uyên liếc nhìn con trai, chậm rãi nói.
Anh bạn nhỏ Lục An Bảo tức khắc sững sờ, nhìn ba mình với vẻ mặt không thể tin được. Trong ấn tượng của cậu, rất hiếm người có thể khiến ba mình khen ngợi.
Nếu ba đã nói năng lực của người kia không tệ thì bà điên kia thực sự có năng lực. Cậu nhóc cảm thấy rất lo lắng.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Con yên tâm đi, mẹ con sẽ không thua đâu” Lục Tấn Uyên khẽ vuốt cái đầu nhỏ của cậu nhóc.
Lục Tấn Uyên nói như vậy không phải vì bất kỳ điều gì khác. Nếu cuộc tranh tài được cử hành ngay trên địa bàn của anh, bất kể quá trình của cuộc thi có như thế nào thì kết quả cũng phải theo ý của anh.
Anh bạn nhỏ Lục An Bảo không nói gì cả, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt giảo hoạt lại đảo qua đảo lại, nhìn một cái là biết cậu đang có ý định quỷ quái nào đó.
Lúc này, trên lầu của khách sạn Đế Vương, toàn bộ phòng của tầng này đều dùng để tiếp đãi người của gia tộc Horton. Toàn bộ người của gia tộc Horton đang tập trung ở một căn phòng trong số đó.
Sắc mặt của Hisan cực kỳ khó coi, nhưng Phil vẫn không nhận ra điều đó, cô ta còn đang chỉ trích cực kỳ hăng say.
“Chú, tên họ Lục kia thật quá đáng, vừa rồi chú có trông thấy ánh mắt mà Lục Tấn Uyên nhìn cháu không? Cháu đường đường là công chúa của nhà Horton đấy, anh ta định làm gì cháu?”
“Hơn nữa, tập đoàn Lục Thị cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ trong nước mà thôi, thế mà dám làm như vậy với cháu. Vì sao vừa rồi chú không ra mặt giúp cháu? Hại cháu mất mặt như vậy..”
Hisan không thể nhịn được nữa, gắn giọng: “Biết mất mặt thì câm mồm đi.”
Hisan không nhìn ánh mắt phẫn nộ, không dám tin của cháu gái mình, trên mặt ông ta đầy vẻ u ám: “Tập đoàn nhỏ? Địa vị của tập đoàn Lục Thị ở trong nước đứng số một, số hai đấy. Ngoài ra, lĩnh vực kinh doanh của họ còn trải rộng sang các quốc gia khác nữa, chẳng thua kém gì gia tộc Horton đâu.”
“Chúng ta nhất định phải thành công giành được lần hợp tác này, chỉ có cách hợp tác với Lục Thị mà thôi. Nếu không thành công hợp tác với họ thì nhà Horton chúng ta không thể nào mở rộng trong thị trường thời trang ở trong nước được.”
“Những điều này cháu không rõ thì thôi, chú cũng không mong cháu có thể hiểu được. Nhưng khi còn ở nhà chú đã nói với cháu rồi, ở đây không giống với ở Mỹ, cháu nên kiềm chế tính khí của mình lại một chút. Kết quả cháu đã làm thế nào?” “Còn chưa bắt đầu đàm phán với Lục Thị, cháu đã đắc tội với họ rồi. Đúng là ngu xuẩn.”
Phil sững sờ vì bị Hisan mắng một trận, cô ta chưa kịp tức giận thì Hisan lại nói tiếp: “Nếu cháu còn tiếp tục gây ra chuyện gì nữa, chú sẽ cho người đưa cháu về ngay lập tức.”
Câu nói này của Hisan làm Phil trầm mặc, vì lần hợp tác này thì dù cơn giận có lớn tới đâu cũng chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
Phil có thân phận là cô chủ nhà Horton đáng lẽ ra không cần phải đi cùng trong lần hợp tác xuyên quốc gia này. Nhưng ba cô ta nói nếu lần hợp tác này có thể đàm phán thành công, ông ta sẽ cho Phil tự tay thiết kế, đồng thời thành lập nhãn hiệu cho một nửa số trang phục hàng năm của công ty.
Đối với mỗi nhà thiết kế mà nói, việc thành lập nhãn hiệu là điều mà ai cũng mơ ước, Phil cũng không hề ngoại lệ.
Điều quan trọng hơn là ba của Phil nói sẽ cho cô ta một phần trong số tiền bán được của số trang phục này. Đây là một số tiền không hề nhỏ, hơn nữa năm nào cũng có.
Phil không thể nào không động lòng trước cám dỗ lớn như vậy, cho nên lần này cô ta mới đi theo.
Vừa rồi Hisan nói muốn đưa cô ta về nước, không phải chỉ có nghĩa trên mặt chữ mà còn có một tầng nghĩa nữa, đó là Phil bị đưa về nước, cũng có nghĩa là lần hợp tác này không liên quan gì tới cô ta nữa.
Chuyện này sao có thể được?
Hisan thấy cô ta im lặng, vẻ mặt ông ta cũng dịu xuống nhiều, “pháo” lại nã về phía Tina ở sau lưng Phil, từ đầu tới cuối Tina như người vô hình trong phòng.
“Còn cháu nữa đấy, Tina! Không phải lúc nào cháu cũng ở cùng Phil à? Cháu làm chị thì phải biết ngăn cản ngay lập tức khi thấy con bé có hành vi không thích đáng chứ.”
Câu chỉ trích này của Hisan khiến ai nghe cũng biết là đang giận cá chém thớt, nhưng trong đáy mắt Phil lại hiện lên vẻ lo lắng. Cô ta tức khắc xoay người, không nói lời nào, hung hăng tát Tina một cái.
“Đúng vậy, lúc đó chị đứng ngay bên cạnh tôi mà. Tôi biết rồi, chắc chắn lúc đó chị đang đứng cười nhạo tôi đúng không? Con đàn bà chết tiệt!” Cô ta nói, sau đó lại tát thêm một cái nữa vào mặt Tina.
Hai cái tát vang dội giúp cơn giận tích tụ trong lòng Phil giảm đi không ít, cô ta cảm thấy rất thoải mái.
Những người khác dường như chẳng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh này, chẳng ai để trong lòng, Hisan cũng chỉ thờ ơ liếc sang: “Được rồi, chung quy cũng không phải lỗi do nhà chúng ta, đừng gây ra động tĩnh quá lớn.”
Hai người đều là cô chủ nhà Horton, đều thuộc chi trưởng của gia tộc Horton, nhưng hiển nhiên địa vị của hai cô gái này trong nhà khác một trời một VỰC.
Tina cúi thấp đầu, bụm mặt, cố gắng chịu đựng cảm giác bỏng rát trên khuôn mặt. Khi cô ta nghe thấy câu nói nhẹ nhàng kia của Hisan, trong đáy đôi mắt đang rũ xuống kia hiện lên vẻ oán hận sâu đậm.
Nhưng chẳng ai phát hiện ra cảnh này, e rằng họ có biết cũng chẳng có ai để trong lòng.
Hai ngày trôi qua cực nhanh, hôm nay là ngày hai bên sẽ bàn bạc chuyện hợp tác. Sáng sớm, đoàn người nhà Horton lại tới tập đoàn Lục Thị một lần nữa.
Xung quanh bàn lớn của phòng họp, người nhà Horton ngồi một bên, bên còn lại là Lục Tấn Uyên, Đinh Vô Ưu, An Minh và vài vị cổ đông của Lục Thị.
Hisan là đại diện cho gia tộc Horton tới đàm phán lần hợp tác này, trên mặt ông ta hiện lên nụ cười ấm áp: “Tổng giám đốc Lục, gia tộc Horton chúng †ôi cực kỳ có thành ý trong lần hợp tác này.
Hy vọng chúng ta có thể duy trì được lợi ích lâu dài cho cả hai bên.”
Lục Tấn Uyên mỉm cười: “Đương nhiên rồi, ý nghĩa của việc hợp tác vốn là cùng hưởng lợi. Gia tộc Horton muốn hưởng lợi từ thị trường thời trang trong nước chúng tôi thì còn phải xem các người có thể bỏ ra bao nhiêu.”
Hisan cười cười, không hề tức giận, ông ta liếc mắt ra hiệu cho một người trong đoàn của mình. Sau khi hiểu ý, người kia lập tức đứng dậy bước lên bục.
Người đó lấy một cái usb ra, cắm vào trong máy tính, bắt đầu giới thiệu rành mạch về lịch sử thành lập và tất cả các số liệu huy hoàng của gia tộc Horton.
Họ làm điều này là muốn nói cho Lục Tấn Uyên biết nhãn hiệu thời trang của gia tộc Horton có tiếng tăm ra sao, lượng tiêu thụ lớn tới mức nào, được thi trường chào đón nồng nhiệt như thế nào mà thôi.
Có thể nói, chỉ cần nhãn hiệu của họ có mặt là sẽ có danh tiếng, lượng tiêu thụ cao.
Hisan vẫn duy trì vẻ tươi cười như lúc đầu, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra vẻ đắc ý: “Tổng giám đốc Lục, cậu cảm thấy thế nào?”
Lục Tấn Uyên gật đầu: “Gia tộc Horton đúng là danh bất hư truyền.”
Nghe thấy anh nói như vậy, nụ cười trên mặt Hisan càng lộ rõ hơn, ông ta lấy một văn kiện đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Lục Tấn Uyên: “Nếu Tổng giám đốc Lục đã cảm thấy hài lòng như vậy thì chúng ta có thể bàn tiếp rồi. Đây là thỏa thuận sơ bộ mà chúng tôi đã soạn ra, cậu hãy xem qua đi.”
Bình luận facebook