Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 425
Chương 425
Hiện tại, Ôn Ninh đã rời đi, một người khác tên là Đinh Vô Ưu đến.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Diệp Uyển Tĩnh lại đặt ở người phụ nữ bên cạnh con trai mình, nhất là khi nhìn thấy bàn tay của hai người nắm lấy nhau, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Thái độ của con trai khiến bà vô cùng bất mãn, bà không làm gì cũng chẳng nói gì, con trai bà lại đề phòng bà như đề phòng kẻ thù, sợ bà sẽ làm gì người phụ nữ này.
Vốn đã chướng mắt Đinh Vô Ưu này, bây giờ càng thêm không vui, sắc mặt rốt cuộc trầm xuống.
“Đây hẳn là cô Ưu, hiếm khi đến nhà, sao vậy? Không muốn vào ngồi sao?” Bà nhẹ giọng nói.
Ôn Ninh nhìn cô, khẽ cười, dường như đã trở lại vẻ yên bình tĩnh lặng như xưa: “Được.”
Vừa nói, cô vừa thoát khỏi tay Lục Tấn Uyển, thậm chí không nhìn anh, và chậm rãi đi theo Diệp Uyển Tĩnh.
Lục Tấn Uyên có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên anh lập tức đi theo, anh không thể để Ôn Ninh chịu tổn thương.
Phòng khách xa hoa, người hầu dâng trà trà.
“Cô Ưu là người nơi nào?” Diệp Uyển Tĩnh mở miệng nói như thể đang trò chuyện ở nhà.
“Hà Giang.”
“Thật sao, xem ra Tấn Uyên có đặc biệt thích Hà Giang. Những cô gái nó thích đều đến từ nơi đó.” Bà ta nhướng mày, như thản nhiên nói.
Ôn Ninh cười, không nói gì.
“Tôi nghe nói cô Ưu tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang, nhưng không biết cô tốt nghiệp trường danh tiếng ở đâu.”
“Tôi không học qua một cách tỉ mỉ, ban đầu tôi chỉ hứng thú, nhưng vẫn làm được đến hiện tại.” Cô nhàn nhạt nói.
“… Chưa từng học thiết kế? Nhưng theo tôi được biết, cô Ưu hiện tại đang đảm nhiệm chức giám đốc của bộ phận thiết kế B tập đoàn Lục thị .”
Cô gật đầu.
Diệp Uyển Tĩnh nhìn cô ta: “Tôi cũng nghe nói thời điểm cô Ưu nhậm chức ở chi nhánh của Lục thị tại Hà Giang từng lộ ra chuyện sao chép trong bản thảo thiết kế. Lúc đó, dường như chuyện rất lớn, khiến cho danh tiếng của chi nhánh Lục thị cũng bị ảnh hưởng, chuyện là như vậy sao? “
Ôn Ninh trực tiếp nhìn về phía bà, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu bà Tĩnh đã nghe nhiều như vậy, xem ra không cần hỏi tôi để xác minh nữa.”
Diệp Uyển Tĩnh khẽ nheo mắt, vẻ mặt yên lặng trầm xuống.
“Cô Ưu, đây là thái độ của cô đối với người lớn sao?” Bà ta im lặng một hồi mới chậm rãi nói.
Bởi vì trước kia có trường hợp của Ôn Ninh, Diệp Uyển Tĩnh kiêng dè con trai của mình, hiếm thấy bà không quá khích, nhưng trăm triệu lần không ngờ người phụ nữ này lại dám nói chuyện với bà bằng thái độ đấy.
Người phụ nữ này không biết bà là mẹ của Tấn Uyên sao? Cô ta còn vô học hơn Ôn Ninh trước đây, hừ.
“Thật ngại quá bà Tĩnh, có vẻ bà không phải là bề trên của tôi.” Cô vén tóc, bình tĩnh nói.
Diệp Uyển Tĩnh: “…” Lần đầu tiên, bà ta có cảm giác như mình bị ảo giác thính giác.
Lục Tấn Uyên vẫn không lên tiếng, nhìn thấy vậy thì trong lòng thở dài.
“Cô Ưu, tôi muốn hỏi một chút, cô và con trai tôi có quan hệ gì? Tôi phát hiện ra có lẽ tôi đã hiểu lầm nãy giờ.” Diệp Uyển Tĩnh nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Đương nhiên là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.” Ôn Ninh không chút do dự nói.
Nhưng Lục Tấn Uyên ở bên cạnh không vui, nhíu mày: “Ai nói như thế, hiện tại chúng ta là người yêu, tương lai chúng ta sẽ là vợ chồng.”
Anh nói xong liền ôm lấy Ôn Ninh, thấp giọng nhắc nhở: “Em đã nói sẽ cho anh một cơ hội, không được chơi xấu.”
Ôn Ninh liếc nhìn bà ta không chút cảm xúc, thấy bộ dạng kinh ngạc của Diệp Uyển Tĩnh cũng không phản bác.
“Thật là càn quấy.” Bà ta cuối cùng cũng nổi bão lên.
Bà chỉ vào Ôn Ninh, giọng điệu rất nghiêm khắc: “Tấn Uyên, đây là ánh mắt của con sao? Người này còn kém hơn người nọ, có phải con muốn chọc cho mẹ tức chết không?”
“Vừa rồi cô ta nói cái gì? Có thái độ như thế nào đối với mẹ con có nhìn thấy hết cả, cái loại người không để người lớn vào trong mắt, không hề có giáo dục, tại sao con lại thích cô ta hả?”
“Cô muốn làm mẹ của cháu trai tôi sao? Đừng có nghĩ tới nữa.”
Lục Tấn Uyên nhíu mày nhìn mẹ không nói một chữ, nhưng sự kiên quyết trong mắt lại rất rõ ràng, Diệp Uyển Tính cũng đủ tức giận.
Sau khi ba người giằng co vài giây, Ôn Ninh đột nhiên nở nụ cười nhẹ.
“Bà Tĩnh, cháu của bà, An Bảo, đã sớm nhận tôi là mẹ từ lâu rồi, bà không biết sao?”
Diệp Uyển Tĩnh không nghe rõ ý của cô, nghĩ răng điều cô nói là An Bảo đã đồng ý cho cô làm mẹ ruột của mình.
Diệp Uyển Tĩnh liếc cô rồi cười lạnh một tiếng: “Cô Ưu, người phụ nữ nào có thể làm mẹ của cháu tôi, tôi là người có quyền quyết định, đừng nói cô muốn gả vào, kể cả cô tự tiện trèo vào cũng không đủ tư cách.”
Ôn Ninh nhìn bà lắc đầu: “Bà quả thật vẫn giống y hệ như năm năm trước.”
Lời nói không đầu không đuôi, lông mày của Diệp Uyển Tĩnh nhăn nhúm nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
“Bà Tĩnh, bà thật sự không nhận ra tôi sao? Tuy rằng khuôn mặt của tôi so với trước kia có chút thay đổi, nhưng bà hẳn là có ấn tượng sâu sắc về tôi mới đúng chứ.”
Ôn Ninh nhẹ giọng nói, nhìn bà mà nói: “Tôi là Ôn Ninh, tại sao bà lại không nhận ra tôi thế này.”
Những lời nhẹ nhàng bay vào tai Diệp Uyển Tĩnh, giống như một tiếng sấm khiến đầu bà trở nên trống rỗng, uỳnh một cái, mãnh liệt đánh xuống.
Cô, cô là….
Hiện tại, Ôn Ninh đã rời đi, một người khác tên là Đinh Vô Ưu đến.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Diệp Uyển Tĩnh lại đặt ở người phụ nữ bên cạnh con trai mình, nhất là khi nhìn thấy bàn tay của hai người nắm lấy nhau, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Thái độ của con trai khiến bà vô cùng bất mãn, bà không làm gì cũng chẳng nói gì, con trai bà lại đề phòng bà như đề phòng kẻ thù, sợ bà sẽ làm gì người phụ nữ này.
Vốn đã chướng mắt Đinh Vô Ưu này, bây giờ càng thêm không vui, sắc mặt rốt cuộc trầm xuống.
“Đây hẳn là cô Ưu, hiếm khi đến nhà, sao vậy? Không muốn vào ngồi sao?” Bà nhẹ giọng nói.
Ôn Ninh nhìn cô, khẽ cười, dường như đã trở lại vẻ yên bình tĩnh lặng như xưa: “Được.”
Vừa nói, cô vừa thoát khỏi tay Lục Tấn Uyển, thậm chí không nhìn anh, và chậm rãi đi theo Diệp Uyển Tĩnh.
Lục Tấn Uyên có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên anh lập tức đi theo, anh không thể để Ôn Ninh chịu tổn thương.
Phòng khách xa hoa, người hầu dâng trà trà.
“Cô Ưu là người nơi nào?” Diệp Uyển Tĩnh mở miệng nói như thể đang trò chuyện ở nhà.
“Hà Giang.”
“Thật sao, xem ra Tấn Uyên có đặc biệt thích Hà Giang. Những cô gái nó thích đều đến từ nơi đó.” Bà ta nhướng mày, như thản nhiên nói.
Ôn Ninh cười, không nói gì.
“Tôi nghe nói cô Ưu tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang, nhưng không biết cô tốt nghiệp trường danh tiếng ở đâu.”
“Tôi không học qua một cách tỉ mỉ, ban đầu tôi chỉ hứng thú, nhưng vẫn làm được đến hiện tại.” Cô nhàn nhạt nói.
“… Chưa từng học thiết kế? Nhưng theo tôi được biết, cô Ưu hiện tại đang đảm nhiệm chức giám đốc của bộ phận thiết kế B tập đoàn Lục thị .”
Cô gật đầu.
Diệp Uyển Tĩnh nhìn cô ta: “Tôi cũng nghe nói thời điểm cô Ưu nhậm chức ở chi nhánh của Lục thị tại Hà Giang từng lộ ra chuyện sao chép trong bản thảo thiết kế. Lúc đó, dường như chuyện rất lớn, khiến cho danh tiếng của chi nhánh Lục thị cũng bị ảnh hưởng, chuyện là như vậy sao? “
Ôn Ninh trực tiếp nhìn về phía bà, đột nhiên nở nụ cười: “Nếu bà Tĩnh đã nghe nhiều như vậy, xem ra không cần hỏi tôi để xác minh nữa.”
Diệp Uyển Tĩnh khẽ nheo mắt, vẻ mặt yên lặng trầm xuống.
“Cô Ưu, đây là thái độ của cô đối với người lớn sao?” Bà ta im lặng một hồi mới chậm rãi nói.
Bởi vì trước kia có trường hợp của Ôn Ninh, Diệp Uyển Tĩnh kiêng dè con trai của mình, hiếm thấy bà không quá khích, nhưng trăm triệu lần không ngờ người phụ nữ này lại dám nói chuyện với bà bằng thái độ đấy.
Người phụ nữ này không biết bà là mẹ của Tấn Uyên sao? Cô ta còn vô học hơn Ôn Ninh trước đây, hừ.
“Thật ngại quá bà Tĩnh, có vẻ bà không phải là bề trên của tôi.” Cô vén tóc, bình tĩnh nói.
Diệp Uyển Tĩnh: “…” Lần đầu tiên, bà ta có cảm giác như mình bị ảo giác thính giác.
Lục Tấn Uyên vẫn không lên tiếng, nhìn thấy vậy thì trong lòng thở dài.
“Cô Ưu, tôi muốn hỏi một chút, cô và con trai tôi có quan hệ gì? Tôi phát hiện ra có lẽ tôi đã hiểu lầm nãy giờ.” Diệp Uyển Tĩnh nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, nói thẳng vào vấn đề chính.
“Đương nhiên là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới.” Ôn Ninh không chút do dự nói.
Nhưng Lục Tấn Uyên ở bên cạnh không vui, nhíu mày: “Ai nói như thế, hiện tại chúng ta là người yêu, tương lai chúng ta sẽ là vợ chồng.”
Anh nói xong liền ôm lấy Ôn Ninh, thấp giọng nhắc nhở: “Em đã nói sẽ cho anh một cơ hội, không được chơi xấu.”
Ôn Ninh liếc nhìn bà ta không chút cảm xúc, thấy bộ dạng kinh ngạc của Diệp Uyển Tĩnh cũng không phản bác.
“Thật là càn quấy.” Bà ta cuối cùng cũng nổi bão lên.
Bà chỉ vào Ôn Ninh, giọng điệu rất nghiêm khắc: “Tấn Uyên, đây là ánh mắt của con sao? Người này còn kém hơn người nọ, có phải con muốn chọc cho mẹ tức chết không?”
“Vừa rồi cô ta nói cái gì? Có thái độ như thế nào đối với mẹ con có nhìn thấy hết cả, cái loại người không để người lớn vào trong mắt, không hề có giáo dục, tại sao con lại thích cô ta hả?”
“Cô muốn làm mẹ của cháu trai tôi sao? Đừng có nghĩ tới nữa.”
Lục Tấn Uyên nhíu mày nhìn mẹ không nói một chữ, nhưng sự kiên quyết trong mắt lại rất rõ ràng, Diệp Uyển Tính cũng đủ tức giận.
Sau khi ba người giằng co vài giây, Ôn Ninh đột nhiên nở nụ cười nhẹ.
“Bà Tĩnh, cháu của bà, An Bảo, đã sớm nhận tôi là mẹ từ lâu rồi, bà không biết sao?”
Diệp Uyển Tĩnh không nghe rõ ý của cô, nghĩ răng điều cô nói là An Bảo đã đồng ý cho cô làm mẹ ruột của mình.
Diệp Uyển Tĩnh liếc cô rồi cười lạnh một tiếng: “Cô Ưu, người phụ nữ nào có thể làm mẹ của cháu tôi, tôi là người có quyền quyết định, đừng nói cô muốn gả vào, kể cả cô tự tiện trèo vào cũng không đủ tư cách.”
Ôn Ninh nhìn bà lắc đầu: “Bà quả thật vẫn giống y hệ như năm năm trước.”
Lời nói không đầu không đuôi, lông mày của Diệp Uyển Tĩnh nhăn nhúm nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
“Bà Tĩnh, bà thật sự không nhận ra tôi sao? Tuy rằng khuôn mặt của tôi so với trước kia có chút thay đổi, nhưng bà hẳn là có ấn tượng sâu sắc về tôi mới đúng chứ.”
Ôn Ninh nhẹ giọng nói, nhìn bà mà nói: “Tôi là Ôn Ninh, tại sao bà lại không nhận ra tôi thế này.”
Những lời nhẹ nhàng bay vào tai Diệp Uyển Tĩnh, giống như một tiếng sấm khiến đầu bà trở nên trống rỗng, uỳnh một cái, mãnh liệt đánh xuống.
Cô, cô là….
Bình luận facebook