Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451
Chương 451
Sau khi ông cụ Long nói xong những lời này, liền rời khỏi với sự dìu đỡ của vệ sĩ.
Lời nói này khiến cho hai người phụ nữ trong phòng bệnh bàng hoàng.
Cũng là những lời này, khi Lục Tấn Uyên vừa nói ra chỉ khiến cho Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy tức giận mà thôi, vì dù thế nào cũng là con trai của mình, nhưng bây giờ người nắm quyền trong nhà họ Lục là ông cụ Long, lời mà ông nói ra là hoàn toàn khác nhau.
Diệp Uyển Tĩnh gả vào nhà họ Lục bao nhiêu năm nay, trước giờ ông cụ vẫn luôn khá tôn trọng bà ta, đây là lần đầu tiên đang ở trước mặt người ngoài nhưng ông cụ không cho bà ta mặt mũi.
Trong phút chốc bà ta cảm thấy thế giới như đang quay cuồng, chân tay run lên, bà ta ôm ngực dựa vào thành giường, mặt mũi tím tái.
Còn Cung Hoa nằm trên giường bệnh thì lại bàng hoàng lần nữa vì đột nhiên nhận thức rõ một chuyện khác.
Mặc dù Diệp Uyển Tĩnh luôn ra hiệu ngầm rằng mong muốn mình có thể gả vào nhà họ Lục, nhưng dường như chỉ có mình Diệp Uyển Tĩnh muốn mà thôi, những lời vừa rồi của ông cụ Long, cô ta không phải tên ngốc mà không hiểu được.
Hình như ông cụ Long không mong muốn cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.
Phát hiện ra điều này đã khiến tâm trạng vốn dĩ không được tốt của Cung Hoa lại dần chìm xuống lần nữa, trong lòng không nhịn được mắng nhiếc vài câu, trong nhà họ Lục này, người làm chủ chính là ông cụ này, dù Diệp Uyển Tĩnh đang xem trọng mình thì cũng đâu có tác dụng gì.
Cung Hoa nghiến răng sau đó hít một hơi dài, kể từ khi về nước và đến nhà họ Lục, Diệp Uyển Tĩnh đối xử với mình nhiệt tình nên đã khiến cô ta hiểu lầm, khiến hướng đi của cô ta đã sai ngay từ đầu rồi.
Lục Tấn Uyên không còn quan tâm đến họ, nắm tay con trai rời đi. Còn suy nghĩ của Cung Hoa và mẹ anh thì sao? Thật xin lỗi, anh vốn vẫn còn một phần nể mặt phụ nữ kia, bây giờ xem ra, một phần đó đều là dư thừa rồi.
“Lục An Bảo, nói đi, con lại làm việc tốt gì rồi?”
Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, ngồi trên xe, Lục Tấn Uyên nhìn sang cậu nhóc bên cạnh, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.
Anh hiểu rất rõ con trai của mình, nếu Cung Hoa ở trong bệnh viện thật sự đổ oan cho cậu, thì với tính tình của cậu nhóc này, hẳn là sẽ không bình tĩnh như vậy mới đúng.
Cậu nhóc cũng không hề giấu giếm, cậu kể ra hết một loạt kế hoạch mà mình đã thực hiện, dù sao khi ba hỏi Lục Minh Hoài, thì cậu đã biết rằng Lục Minh Hoài chắc chắn sẽ không giúp cậu giấu kín chuyện.
Kế hoạch của cậu chính là lúc ở trong vườn hoa, đầu tiên là sẽ làm cho cả người Cung Hoa đầy bùn, sau đó đưa cô ta đi đến một nơi gần đó để rửa sạch, mục đích chính chính là bể bơi tự nhiên đó.
Con rắn chui ra từ trong bụi cỏ thật ra chỉ là một con rắn giả, không phải là thật, là Lục Minh Hoài ở trong góc khuất đã dùng điều khiển từ xa điều khiển nó.
Vườn hoa sau nhà của nhà họ Lục đều có người quản lý sắp xếp người giúp việc đi phun thuốc trừ sâu mỗi ngày, sao có thể có con rắn đột nhiên chui ra được chứ?
Kế hoạch rất hoàn mỹ, Cung Hoa thật sự sợ đến nỗi tự mình nhảy xuống dưới bể bơi, uống mấy ngụm nước trong bể, nhân lúc cô ta cảm lạnh và sợ hãi, Lục An Bảo đã danh chính ngôn thuận tự tay bưng bát canh gà đến thăm cô ta.
Vào đêm đó Cung Hoa đã sinh ra phản ứng ngộ độc thực phẩm.
Chuỗi kế hoạch này cũng đã được cậu nhóc nghĩ rất cặn kẽ.
Cậu cố tình thiết lập một cái bẫy để cho người phụ nữ này nhảy vào, cô ta quả thật đã nhảy vào.
Trước hôm đó, nhân lúc người phụ nữ này mua một tách cà phê ở cửa hàng bên ngoài, Lục An Bảo đã nhờ Lục Minh Hoài luôn đi theo sát cô ta để tìm cơ hội ra tay, lúc đó đã bỏ thêm vào tách cà phê của cô ta một số chất mà cô ta không hề hay biết.
Tác dụng của loại thuốc này cũng giống như thuốc xổ, chỉ có điều là phát huy tác dụng chậm hơn, cần đến bốn mươi giờ đồng hồ, nhưng một khi đã phát ra tác dụng thì sẽ vô cùng dữ dội.
Sau khi Cung Hoa tỉnh dậy, cô ta quả nhiên là nghĩ rằng Lục An Bảo đã thêm thứ gì đó vào canh gà để hại cô ta, vì không nhẫn nhịn được nên đã vạch trần ra, điều cậu nhóc muốn chính là bị cô ta vạch trần.
Cậu hoàn toàn không sợ, không ai hiểu rõ hơn cậu, thuốc này vốn dĩ không hề có trong bát canh gà, vì vậy cậu cũng không sợ bị điều tra, quả nhiên, sau khi có kết quả điều tra, cậu nhóc này đã là “người vô tội”.
Cậu nhóc này là một đứa trẻ sáu tuổi, đường đường là cháu đích tôn của nhà họ Lục, lại bị Cung Hoa vu oan, nói không thành có, bị cái mũ này đập xuống, đủ để cho người phụ nữ ngu ngốc này rút ra được một bài học xương máu.
Hết chuỗi này đến chuỗi khác, đây thật sự không phải là chuyện mà một đứa bé sáu tuổi có thể lên kế hoạch được, dù là Lục Tấn Uyên thì cũng bị con trai mình làm kinh sợ.
“Ha, nhóc thối, ghê gớm đó, liên hoàn kế này chơi rất mượt đó.” Lục Tấn Uyên dở khóc dở cười nói.
Lục An Bảo cũng rất hài lòng về bản thân, ngẩng cao cái đầu nhỏ nói: “Chứ sao, ông cố nội rảnh rỗi là lôi kéo con rồi lấy ví dụ để giảng về nghệ thuật chiến đấu cho con, con thông minh như vậy, đương nhiên có thể học được rồi.” “Vẫn còn hào hứng đúng không? Nếu ông cố nội mà biết những gì ông dạy con bị con mang đi sử dụng như vậy, thì không biết ông sẽ tức giận như thế nào.” Lục Tấn Uyên không hài lòng liếc mắt nhìn cậu.
Cậu nhóc nhìn ba nhà mình, đột nhiên vươn ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm chỉ vào ba mình hỏi: “Ba à, ba nói thật đi, có phải ba đã thích người phụ nữ đó rồi không?”
“Nhóc thối nói gì vậy, muốn ăn đòn đúng không?” Lục Tấn Uyên gõ vào trán cậu nhóc một cái.
Cậu nhóc ôm đầu, bĩu môi, gương mặt ra vẻ không chịu thua nói: “”Hừ, người phụ nữ đó còn muốn làm mẹ kế của con, con đây là đang giúp mẹ dạy dỗ người phụ nữ này, ba không khen ngợi con thì thôi, đằng này còn nói con, ba đúng là đáng để nghi ngờ.”
Lục Tấn Uyên: “…”
Anh xoa nhẹ đầu nhỏ của con trai mình, nói: “Được rồi, được rồi, ai nói với con đó, trước mặt mẹ con không được nói nhảm như vậy nữa đâu, biết chưa?”
Lục Tấn Uyên rất ngưỡng mộ trí óc của con trai mình, chỉ sợ cậu còn quá nhỏ, quá tự cao nên anh không dám nói ra điều gì. Hơn nữa, người phụ nữ Cung Hoa này dám có những ý nghĩ không nên có, con trai dạy dỗ lại cô ta một chút cũng không có gì là to tát.
Sau khi Cung Hoa trở về nhà họ Lục từ bệnh viện, đã đàng hoàng hơn rất nhiều, chủ yếu là không ra khỏi cửa, mỗi ngày không chờ ở trong phòng, thì chính là chủ động đi dạo với ông cụ hay nói chuyện với Diệp Uyển Tĩnh.
Mọi người đều cho rằng cô ta nên muốn bồi tội vì chuyện trong bệnh viện, nhưng chỉ có cô ta mới biết đây chỉ là một trong những mục đích mà cô ta muốn.
Cứ như vậy đã được một tháng, thái độ của Diệp Uyển Tĩnh đối với cô ta cũng trở lại như xưa rồi.
Nhưng ông cụ Long đâu phải người bình thường, nên sao có thể được dỗ dành vài câu là có thể hết giận được, ông cụ luôn coi Lục An Bảo là người mà ông quan trọng nhất, bị Cung Hoa vu oan, ông cụ không nổi giận ngay tại chỗ làm cô ta bẽ mặt, là đã nhìn vào mặt mũi của chiến hữu cũ đã mất rồi.
Nhưng đối với một người như ông cụ, trong lòng có khúc mắc, muốn ấn tượng trở lại như ban đầu đúng là khó như lên trời, huống chi Cung Hoa cũng không phải là con gái hay cháu gái của ông cụ.
“Cung Hoa, đây là thư mời đến hội đấu giá của một nhà từ thiện, lúc trước dì đã tham gia nhiều lần rồi nên lần này không đi nữa, cháu thay dì đi một chuyến nhé.”
Sau đó Diệp Uyển Tĩnh đưa một tấm thiệp màu đen cho Cung Hoa.
Người sau đương nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng lại không để lộ ra trên khuôn mặt, bối rối, khó tin nhìn Diệp Uyển Tĩnh nói: “Dì à, cháu mới về nước, không quen biết ai cả, cháu đi e rằng không tốt lắm.”
“Đứa ngốc này, đó cũng chính là lý do tại sao cháu càng nên đi đó.”
Cung Hoa hiển nhiên là biết rõ điều này nên mới rất vui mừng, suốt ngày ở trong nhà họ Lục cũng không phải là phong cách của cô, lấy danh nghĩa chính đáng là đại diện cho nhà họ Lục, thường xuyên tham gia vào giới thượng lưu như này mới là điều mà cô mong muốn.
Sau khi ông cụ Long nói xong những lời này, liền rời khỏi với sự dìu đỡ của vệ sĩ.
Lời nói này khiến cho hai người phụ nữ trong phòng bệnh bàng hoàng.
Cũng là những lời này, khi Lục Tấn Uyên vừa nói ra chỉ khiến cho Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy tức giận mà thôi, vì dù thế nào cũng là con trai của mình, nhưng bây giờ người nắm quyền trong nhà họ Lục là ông cụ Long, lời mà ông nói ra là hoàn toàn khác nhau.
Diệp Uyển Tĩnh gả vào nhà họ Lục bao nhiêu năm nay, trước giờ ông cụ vẫn luôn khá tôn trọng bà ta, đây là lần đầu tiên đang ở trước mặt người ngoài nhưng ông cụ không cho bà ta mặt mũi.
Trong phút chốc bà ta cảm thấy thế giới như đang quay cuồng, chân tay run lên, bà ta ôm ngực dựa vào thành giường, mặt mũi tím tái.
Còn Cung Hoa nằm trên giường bệnh thì lại bàng hoàng lần nữa vì đột nhiên nhận thức rõ một chuyện khác.
Mặc dù Diệp Uyển Tĩnh luôn ra hiệu ngầm rằng mong muốn mình có thể gả vào nhà họ Lục, nhưng dường như chỉ có mình Diệp Uyển Tĩnh muốn mà thôi, những lời vừa rồi của ông cụ Long, cô ta không phải tên ngốc mà không hiểu được.
Hình như ông cụ Long không mong muốn cô ta có thể gả vào nhà họ Lục.
Phát hiện ra điều này đã khiến tâm trạng vốn dĩ không được tốt của Cung Hoa lại dần chìm xuống lần nữa, trong lòng không nhịn được mắng nhiếc vài câu, trong nhà họ Lục này, người làm chủ chính là ông cụ này, dù Diệp Uyển Tĩnh đang xem trọng mình thì cũng đâu có tác dụng gì.
Cung Hoa nghiến răng sau đó hít một hơi dài, kể từ khi về nước và đến nhà họ Lục, Diệp Uyển Tĩnh đối xử với mình nhiệt tình nên đã khiến cô ta hiểu lầm, khiến hướng đi của cô ta đã sai ngay từ đầu rồi.
Lục Tấn Uyên không còn quan tâm đến họ, nắm tay con trai rời đi. Còn suy nghĩ của Cung Hoa và mẹ anh thì sao? Thật xin lỗi, anh vốn vẫn còn một phần nể mặt phụ nữ kia, bây giờ xem ra, một phần đó đều là dư thừa rồi.
“Lục An Bảo, nói đi, con lại làm việc tốt gì rồi?”
Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, ngồi trên xe, Lục Tấn Uyên nhìn sang cậu nhóc bên cạnh, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.
Anh hiểu rất rõ con trai của mình, nếu Cung Hoa ở trong bệnh viện thật sự đổ oan cho cậu, thì với tính tình của cậu nhóc này, hẳn là sẽ không bình tĩnh như vậy mới đúng.
Cậu nhóc cũng không hề giấu giếm, cậu kể ra hết một loạt kế hoạch mà mình đã thực hiện, dù sao khi ba hỏi Lục Minh Hoài, thì cậu đã biết rằng Lục Minh Hoài chắc chắn sẽ không giúp cậu giấu kín chuyện.
Kế hoạch của cậu chính là lúc ở trong vườn hoa, đầu tiên là sẽ làm cho cả người Cung Hoa đầy bùn, sau đó đưa cô ta đi đến một nơi gần đó để rửa sạch, mục đích chính chính là bể bơi tự nhiên đó.
Con rắn chui ra từ trong bụi cỏ thật ra chỉ là một con rắn giả, không phải là thật, là Lục Minh Hoài ở trong góc khuất đã dùng điều khiển từ xa điều khiển nó.
Vườn hoa sau nhà của nhà họ Lục đều có người quản lý sắp xếp người giúp việc đi phun thuốc trừ sâu mỗi ngày, sao có thể có con rắn đột nhiên chui ra được chứ?
Kế hoạch rất hoàn mỹ, Cung Hoa thật sự sợ đến nỗi tự mình nhảy xuống dưới bể bơi, uống mấy ngụm nước trong bể, nhân lúc cô ta cảm lạnh và sợ hãi, Lục An Bảo đã danh chính ngôn thuận tự tay bưng bát canh gà đến thăm cô ta.
Vào đêm đó Cung Hoa đã sinh ra phản ứng ngộ độc thực phẩm.
Chuỗi kế hoạch này cũng đã được cậu nhóc nghĩ rất cặn kẽ.
Cậu cố tình thiết lập một cái bẫy để cho người phụ nữ này nhảy vào, cô ta quả thật đã nhảy vào.
Trước hôm đó, nhân lúc người phụ nữ này mua một tách cà phê ở cửa hàng bên ngoài, Lục An Bảo đã nhờ Lục Minh Hoài luôn đi theo sát cô ta để tìm cơ hội ra tay, lúc đó đã bỏ thêm vào tách cà phê của cô ta một số chất mà cô ta không hề hay biết.
Tác dụng của loại thuốc này cũng giống như thuốc xổ, chỉ có điều là phát huy tác dụng chậm hơn, cần đến bốn mươi giờ đồng hồ, nhưng một khi đã phát ra tác dụng thì sẽ vô cùng dữ dội.
Sau khi Cung Hoa tỉnh dậy, cô ta quả nhiên là nghĩ rằng Lục An Bảo đã thêm thứ gì đó vào canh gà để hại cô ta, vì không nhẫn nhịn được nên đã vạch trần ra, điều cậu nhóc muốn chính là bị cô ta vạch trần.
Cậu hoàn toàn không sợ, không ai hiểu rõ hơn cậu, thuốc này vốn dĩ không hề có trong bát canh gà, vì vậy cậu cũng không sợ bị điều tra, quả nhiên, sau khi có kết quả điều tra, cậu nhóc này đã là “người vô tội”.
Cậu nhóc này là một đứa trẻ sáu tuổi, đường đường là cháu đích tôn của nhà họ Lục, lại bị Cung Hoa vu oan, nói không thành có, bị cái mũ này đập xuống, đủ để cho người phụ nữ ngu ngốc này rút ra được một bài học xương máu.
Hết chuỗi này đến chuỗi khác, đây thật sự không phải là chuyện mà một đứa bé sáu tuổi có thể lên kế hoạch được, dù là Lục Tấn Uyên thì cũng bị con trai mình làm kinh sợ.
“Ha, nhóc thối, ghê gớm đó, liên hoàn kế này chơi rất mượt đó.” Lục Tấn Uyên dở khóc dở cười nói.
Lục An Bảo cũng rất hài lòng về bản thân, ngẩng cao cái đầu nhỏ nói: “Chứ sao, ông cố nội rảnh rỗi là lôi kéo con rồi lấy ví dụ để giảng về nghệ thuật chiến đấu cho con, con thông minh như vậy, đương nhiên có thể học được rồi.” “Vẫn còn hào hứng đúng không? Nếu ông cố nội mà biết những gì ông dạy con bị con mang đi sử dụng như vậy, thì không biết ông sẽ tức giận như thế nào.” Lục Tấn Uyên không hài lòng liếc mắt nhìn cậu.
Cậu nhóc nhìn ba nhà mình, đột nhiên vươn ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm chỉ vào ba mình hỏi: “Ba à, ba nói thật đi, có phải ba đã thích người phụ nữ đó rồi không?”
“Nhóc thối nói gì vậy, muốn ăn đòn đúng không?” Lục Tấn Uyên gõ vào trán cậu nhóc một cái.
Cậu nhóc ôm đầu, bĩu môi, gương mặt ra vẻ không chịu thua nói: “”Hừ, người phụ nữ đó còn muốn làm mẹ kế của con, con đây là đang giúp mẹ dạy dỗ người phụ nữ này, ba không khen ngợi con thì thôi, đằng này còn nói con, ba đúng là đáng để nghi ngờ.”
Lục Tấn Uyên: “…”
Anh xoa nhẹ đầu nhỏ của con trai mình, nói: “Được rồi, được rồi, ai nói với con đó, trước mặt mẹ con không được nói nhảm như vậy nữa đâu, biết chưa?”
Lục Tấn Uyên rất ngưỡng mộ trí óc của con trai mình, chỉ sợ cậu còn quá nhỏ, quá tự cao nên anh không dám nói ra điều gì. Hơn nữa, người phụ nữ Cung Hoa này dám có những ý nghĩ không nên có, con trai dạy dỗ lại cô ta một chút cũng không có gì là to tát.
Sau khi Cung Hoa trở về nhà họ Lục từ bệnh viện, đã đàng hoàng hơn rất nhiều, chủ yếu là không ra khỏi cửa, mỗi ngày không chờ ở trong phòng, thì chính là chủ động đi dạo với ông cụ hay nói chuyện với Diệp Uyển Tĩnh.
Mọi người đều cho rằng cô ta nên muốn bồi tội vì chuyện trong bệnh viện, nhưng chỉ có cô ta mới biết đây chỉ là một trong những mục đích mà cô ta muốn.
Cứ như vậy đã được một tháng, thái độ của Diệp Uyển Tĩnh đối với cô ta cũng trở lại như xưa rồi.
Nhưng ông cụ Long đâu phải người bình thường, nên sao có thể được dỗ dành vài câu là có thể hết giận được, ông cụ luôn coi Lục An Bảo là người mà ông quan trọng nhất, bị Cung Hoa vu oan, ông cụ không nổi giận ngay tại chỗ làm cô ta bẽ mặt, là đã nhìn vào mặt mũi của chiến hữu cũ đã mất rồi.
Nhưng đối với một người như ông cụ, trong lòng có khúc mắc, muốn ấn tượng trở lại như ban đầu đúng là khó như lên trời, huống chi Cung Hoa cũng không phải là con gái hay cháu gái của ông cụ.
“Cung Hoa, đây là thư mời đến hội đấu giá của một nhà từ thiện, lúc trước dì đã tham gia nhiều lần rồi nên lần này không đi nữa, cháu thay dì đi một chuyến nhé.”
Sau đó Diệp Uyển Tĩnh đưa một tấm thiệp màu đen cho Cung Hoa.
Người sau đương nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng lại không để lộ ra trên khuôn mặt, bối rối, khó tin nhìn Diệp Uyển Tĩnh nói: “Dì à, cháu mới về nước, không quen biết ai cả, cháu đi e rằng không tốt lắm.”
“Đứa ngốc này, đó cũng chính là lý do tại sao cháu càng nên đi đó.”
Cung Hoa hiển nhiên là biết rõ điều này nên mới rất vui mừng, suốt ngày ở trong nhà họ Lục cũng không phải là phong cách của cô, lấy danh nghĩa chính đáng là đại diện cho nhà họ Lục, thường xuyên tham gia vào giới thượng lưu như này mới là điều mà cô mong muốn.
Bình luận facebook