• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng tài độc sủng vợ mới (126 Viewers)

  • Chương 469

Chương 469


Lục Tấn Nguyên người mà đang ở xa Trung Quốc, lại đột nhiên hắt hơi.


Thấy vậy, Lục An Bảo nhướng mắt hỏi: “Ba, ba bị cảm à?”


Lục Tấn Nguyên lắc đầu, anh rất hiếm khi bị ốm, và hiện tại anh chắc chắn rằng mình cũng không hề bị cảm.


“Ngày mai nhà trẻ của chúng con được nghỉ, cô giáo giao đã giao một nhiệm vụ, là sự giao lưu giữa con cái với ba mẹ, con sẽ đến công ty để tìm mẹ, sau khi ba tan làm, cả ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi vườn bách thú, ba thấy có được không?.”


Lục An Bảo nói thế với một nụ cười trên môi, và cậu bé giơ một chiếc iPad lên, bên trên nó có hình vườn bách thú.


Đây là khu khu bảo tồn có số lượng động vậy hoang dã lớn nhất thế giới, ở đó có liệp báo và lão hổ, còn có cả những gấu trúc khổng lồ, cậu đã muốn đi nhìn thấy nó từ lâu.


Lục Tấn Nguyên suy nghĩ một chút, Lục An Bảo ngày thường thích trực tiếp đến tập đoàn Lục gia đợi Ôn Ninh sau khi tan học, hiện tại cô lại đã đề nghị từ chức, nếu cậu nhóc biết chuyện này, anh không biết cậu nhóc này lại làm ồn ào như thế nào nữa…


Tuy nhiên, có lẽ việc cậu nhóc gây ồn ào, cũng không phải tất yếu là điều xấu.


Rốt cuộc, khi Ôn Ninh ở lại tập đoàn Lục gia, anh thuận lợi được tháng gần nước.


“Hôm nay mẹ con vừa đưa đơn từ chức với ba.”


Nghĩ đến đó, Lục Tấn Nguyên nói thẳng vấn đề.


Lục An Bảo đã không biết phải phản ứng như thế nào.


Bây giờ cậu có thể trực tiếp nhìn thấy cả ba và mẹ sau ở công ty sau khi cậu tan học, nhưng cậu mới chỉ được hưởng niềm vui này trong vài ngày mà đã phải kết thúc, không được cậu không cho phép nó xảy ra “Ba, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra sao? Ba thật sự để mẹ con từ chức? Ba còn có thể tìm được nhà thiết kế tài năng như vậy ở nơi khác sao? Hay là ba đã nói điều gì đó, khiến mẹ không vui?”


“Vậy con hãy giúp ba hỏi mẹ con đi.” Lục Tấn Nguyên lấy điện thoại di động ra, đưa cho Lục An Bảo.


Lục An Bảo liếc nhìn anh, trong lòng cậu lập tức đoán được đây là người cha xảo quyệt của cậu đã dùng cậu như một hòn đá dò đường, nhưng …


Cậu lại sẵn sàng trở thành viên đá dò đường này. Cậu nhanh chóng và thành thạo bấm một vài chữ số rồi nhấn gọi, một lúc lâu sau, Ôn Ninh mới trả lời điện thoại.


Lục An Bảo cố ý dùng giọng nói đáng thương: “Mẹ, con nghe ba nói mẹ muốn từ chức.”


Ôn Ninh vừa mới lau người cho Bạch Ngọc Linh xong, liền nghe thấy dáng vẻ đáng thương của tổ tông nhỏ này, khiến cô cảm thấy có chút áy náy, có chút oán trách Lục Tấn Nguyên, tại sao anh lại nói hết mọi chuyện với đứa nhỏ.


“Mẹ phải chăm sóc bà ngoại, nếu mẹ không từ chức, thì ngày nào mẹ cũng phải xin nghỉ, những đồng nghiệp xung quanh phải có ý kiến.”


“Ai dám có ý kiến? Con mà biết nếu ai có dám có ý kiến con sẽ bảo ba sẽ sa thải họ!”


Lục An Bảo vỗ ngực, đầy người bá khí nói.


Hiếm khi, Lục Tấn Nguyên không chán ghét vẻ mặt kiêu ngạo của cậu, ngược lại anh còn gật đầu, đồng ý với những gì cậu nói.


“An Bảo …” Ôn Ninh sau khi nghe thấy những gì cậu nhóc nói cô không khỏi không biết là nên khóc hay nên cười, nếu cô mà làm như vậy, thì không biết danh tiếng của cô sẽ ra sao, mọi người sẽ vẫn còn có thể nghe cô nói sao?


“Mẹ, con biết chăm sóc bà ngoại rất vất vả, nhưng, mẹ có thể không nghỉ việc, mà chỉ xin nghỉ dài ngày được không? Sau đó, con còn có thể đến công ty để tìm mẹ, hơn nữa nó còn rất tiện cho một nhà ba người chúng ta có thể ở bên nhau, mẹ nghĩ sao ạ?”


Ôn Ninh nghe được đầu bên kia giọng nói nhẹ nhàng và cẩn thận của cậu nhóc, cô cũng không biết nên nói cái gì, nếu muốn nói nhược điểm của cô, thì chỉ có thể là Lục An Bảo.


Vốn dĩ cô đã vắng mặt năm năm khi cậu nhóc lớn lên, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi, vì vậy cô muốn bù đắp và bồi cậu nhóc thật nhiều, về cơ bản cô sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của Lục An Bảo, chỉ cần là nó không quá đáng.


Nhưng mà…


Ôn Ninh cắn môi.


“An Bảo, mẹ sẽ không mất thời gian ở với con, chỉ vì mẹ đã nghỉ việc đâu, mẹ đã cân nhắc kỹ càng chuyện này rồi, con có thể hiểu cho mẹ không?”


Đây là lần đầu tiên Lục An Bảo nghe thấy giọng nói có chút khổ sở của Ôn Ninh, nhất thời, cậu có chút bối rối.


Ôn Ninh im lặng, khi thấy cậu không hề nói chuyện.


Lục An Bảo suy nghĩ một chút, cuối cùng cậu cũng đồng ý: “Thôi, chuyện của người lớn, con cũng không biết phải nói thế nào, nhưng mà mẹ phải hứa là, không vì việc mẹ rời khỏi công ty, mà làm mất thời gian mẹ ở với con.”


Ôn Ninh nghe vậy cảm thấy được con trai cưng quá hiểu chuyện: “Đương nhiên, con là con của mẹ, làm sao mẹ có thể không quan tâm đến con được?”


Sắc mặt Lục An Bảo hơi thả lỏng lại, cậu cúp điện thoại, lập tức nhìn Lục Tấn Nguyên hận sắt thành thép nói: “Ba, ba thành thật giải thích với con đi, ba đã làm gì khiến mẹ phải kiên quyết rời đi như vậy? Nó có thể là, mẹ đã biết một số câu chuyện tình yêu chốn văn phòng của ba?”


Lục Tấn Nguyên liếc nhìn cậu nhóc, đến cả việc Lục An Bảo ra mặt mà cũng bị cô từ chối ngay, điều này cho thấy quyết tâm xin nghỉ việc của của Ôn Ninh mạnh mẽ như thế nào.


“Về sau con hãy xem những Chương trình TV lộn xộn đó ít hơn.”


Lục Tấn Nguyên nhận lại điện thoại, không muốn để ý tới Lục An Bảo, đi thẳng vào phòng làm việc.


Lục An Bảo đau thắt ruột gan không ai để ý đến, khiến cậu tức giận đến mức, than thở với thím Trần: “Thím Trần, thím có cho rằng ba con rất quá đáng sao? Rõ ràng là ba đã làm chuyện có lỗi với mẹ con, bây giờ lại còn trút giận lên đầu con, hừ hừ.”





Sau khi giải quyết việc Ôn Ninh từ chức xong, anh vẫn phải quay lại để giải quyết công việc trước mắt. Các nhà thiết kế ở bộ phận B khi biết tin cô nghỉ việc để chăm sóc cho bệnh nhân tại nhà, đều dành lời chúc phúc và an ủi đến cô.


Mặc dù thời gian họ kết thân chưa lâu, nhưng Ôn Ninh là người dễ gần, không chèn ép nhân viên để lấy công trạng về mình, vì vậy, độ nổi tiếng với mọi người xung quanh là khá tốt.


Sau khi tạm biệt mọi người, An Minh đang đợi cô ở bên ngoài, nhìn thấy Ôn Ninh đi ra: ” Lục tổng đang đợi cô ở bên trên đó.”


“Vâng, tôi biết rồi.”


Ôn Ninh đi theo anh ta lên lầu.


Phòng làm việc của Lục thị tập đoàn, vẫn quen thuộc như vậy, nó mang đến cho cô cảm giác được trở về thời điểm cô từng làm trợ lý nhỏ ở đây.


“Các thủ tục đã hoàn thành chưa?”


Lục Tấn Nguyên nhìn thấy Ôn Ninh đi vào, cây bút trên tay anh liền dừng lại, nhìn sang cô.


“Vâng, việc bàn giao đã gần xong rồi.”


Ôn Ninh đưa lên báo cáo từ chức, vị trí của cô, yêu cầu cần có chữ ký của Lục Tấn Nguyên để rời đi.


“Em vẫn còn có việc phải làm, em đã quên rồi sao?”


Nhìn tờ đơn từ chức trước mặt, Lục Tấn Nguyên không ký nó, mà anh lại chuyển chủ đề.


Ôn Ninh giật mình, cô rõ ràng đã quán xuyến xong xuôi hết mọi chuyện.


Có phải Lục Tấn Nguyên đang cố tình làm khó cô không?


“Triển lãm thiết kế mấy ngày trước, sẽ kết thúc vào chiều nay, sẽ có danh sách những người thắng cuộc, là người đại diện tham gia của công ty, em nhất định phải tham dự.”


Sau đó Ôn Ninh nhớ ra rằng, cô cũng đã tham gia triển lãm thiết kế quần áo, nhưng gần đây cô quá bận, và cô hầu như chỉ suy nghĩ về tình trạng của Bạch Ngọc Linh, nên cô đã quên mất nó.


“Tôi biết, tôi sẽ đi.”


Ôn Ninh gật đầu khi nghe thấy điều này, có bắt đầu mà không có kết thúc, đây không phải là phong cách làm việc của cô, đến thời điểm nhìn thấy thiết kế của ai được đoạt giải, có thể coi như đã đánh tan ước nguyện của cô.


“Thôi, em quay lại chuẩn bị cho nó đi, sắp hết thời gian rồi, là người dẫn Chương trình em sẽ được yêu cầu đọc một bài phát biểu nhỏ, em sẽ cần phải có sự chuẩn bị trước.”


Lục Tấn Nguyên nói xong, anh liền đẩy tờ đơn từ chức trước mặt sang một bên không chút lưu tình.


Ôn Ninh không để ý có chuyện gì không đúng, cô liền đi ra ngoài.


Lục Tấn Nguyên ném tờ đơn từ chức cho An Minh: “Đi đem nó ném ra đi.


An Minh nhìn đồ vật trong tay, không khỏi thở dài, quả nhiên ông chủ của cô, đến thời điểm nhìn thấy thiết kế của ai được đoạt giải, có thể coi như đã đánh tan ước nguyện của cô.


“Thôi, em quay lại chuẩn bị cho nó đi, sắp hết thời gian rồi, là người dẫn Chương trình em sẽ được yêu cầu đọc một bài phát biểu nhỏ, em sẽ cần phải có sự chuẩn bị trước.”


Lục Tấn Nguyên nói xong, anh liên đẩy tờ đơn từ chức trước mặt sang một bên không chút lưu tình.


Ôn Ninh không để ý có chuyện gì không đúng, cô liền đi ra ngoài.


Lục Tấn Nguyên ném tờ đơn từ chức cho An Minh: “Đi đem nó ném ra đi.”


An Minh nhìn đồ vật trong tay, không khỏi thở dài, quả nhiên ông chủ vẫn là người thông minh, ngoài mặt hứa hẹn tốt, ai có thể nghĩ đến anh sẽ ra tay sau lưng?


Nếu báo cáo từ chức không được ký, nó sẽ không có hiệu lực.


Ôn Ninh vẫn là quá ngây thơ rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom