Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Chương 86
Ôn Ninh tới như thế nào thì ra về như thế ấy, bởi vì bệnh viện không muốn chịu trách nhiệm cho nên có khả năng cô không được làm phẫu thuật.
Mê man mà đi, cô thậm chí đã nghĩ tới chuyện sẽ tới mấy loại bệnh viện tư bên ngoài xử lý đứa nhỏ cho rồi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy. Lỡ như cô xui xẻo, chết trên bàn phẫu thuật thì tất cả đều sẽ kết thúc.
Ôn Ninh ngồi ngẩn người trên ghế. Lúc này có một bà mẹ trẻ đẩy xe tới trước mặt cô, bên trong là một đứa bé trắng trẻo mập mạp, thỉnh thoảng còn y y a a vài tiếng, giơ bàn tay nhỏ bé lên dường như muốn thu hút sự chú ý của mẹ.
Ôn Ninh nhìn đến xuất thần.
Thật ra cô cũng rất thích trẻ con, là một người từng khao khát có một gia đình, chuyện như cắt bỏ tử cung dẫn đến việc sau này không thể có thai cũng làm cô sợ hãi.
Một hồi lâu sau, cô đột nhiên suy nghĩ thông suốt.
Đây là con của cô, không có quan hệ gì với tên đàn ông kia cả. Chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ cô cũng không tìm được anh ta, không có cách nào mang anh ta ra công lý được.
Nhưng đứa trẻ này là vô tội, cô muốn giữ lại nó.
Nghĩ tới, Ôn Ninh lại cảm thấy bụng dưới truyền đến một cảm giác đau buốt, giống như là đứa bé đám lại ý nghĩ của cô vậy.
Mặc dù phôi thai còn nhỏ không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy nhưng vẫn cho cô một chút an ủi.
Có lẽ đây chính là số phận mà cô phải chấp nhận.
Sau khi quyết định giữ lại đứa nhỏ, Ôn Ninh liền bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình và con.
Nhà họ Lục thì không thể nào ở lại được nữa. Lục Tấn Uyên vốn vì cô đã phản bội mà chán ghét, nếu như lại biết cô mang thai nữa thì nhất định sẽ đánh cho cô sảy thì thôi.
Cho nên… cô phải mau chóng dọn ra khỏi nhà họ Lục mới được.
Nghĩ thế, Ôn Ninh liền gọi điện cho Bạch Dịch An, để anh ta trợ giúp tìm cho cô một chỗ ở.
“Cuối cùng thì em cũng chịu nhảy ra khỏi cái ổ sói đấy rồi?”
Bạch Dịch An biết được thì vui mừng thay cho Ôn Ninh. Anh thấy, nhà họ Lục đối với cô phải nói là quá mức nguy hiểm, mau chóng rời khỏi là cách tốt nhất.
“Vâng, hẳn là… nhanh chóng rời khỏi rồi.” Ôn Ninh gật nhẹ đầu.
Cô vừa mới nghỉ kỹ, nếu Lục Tấn Uyên không đồng ý ly hôn thì cô có thể tìm tới ông cụ. Chỉ mong anh ta thấy cô ở nhà họ Lục những ngày này an phận thủ thường, đừng làm khó cô là được rồi.
“Được, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em giải quyết tốt chuyện này.” Lần trước, vào lúc Ôn Ninh tìm mẹ, Bạch Dịch An đã không giúp được gì cho nên trong lòng vẫn vô cùng áy náy, rất để bụng chuyện đó.
Ôn Ninh nhanh chóng tìm được nhà ở.
Nhìn căn phòng nho nhỏ ấm cúng kia, Ôn Ninh rất hài lòng. Nơi này không lớn, tuy không thể so với biệt thự rộng rãi xa hoa của nhà họ Lục, nhưng mà ở chỗ này làm cô thấy thoải mái, thấy tự do. Đây là thứ mà nhà họ Lục không thể cho được.
Ôn Ninh quyết định lập tức nói rõ ràng với ông cụ. Đứa bé trong bụng cô không thể đợi quá lâu được. Để tránh đêm dài lắm mộng, cô nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
Buổi tối hôm đó, Ôn Ninh đi tới phòng làm việc của ông cụ. Cô gõ cửa một cái thì bên trong liền truyền ra âm thanh: “Vào đi.”
Ôn Ninh đi vào, trong lòng có chút thấp thỏm. Kết quả lại thấy có cả Lục Tấn Uyên cũng ở bên trong.
Ông cháu hai người đang chơi cờ. Cô đột nhiên xuất hiện ở đây có vẻ dư thừa.
“Ông nội Lục, con có chuyện muốn nói.” Ôn Ninh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói ra.
“Có gì cứ nói thẳng đi.” Lục Tấn Uyên nhìn cô một cái, thờ ơ ra lệnh.
“Không, những lời này, chỉ có thể nói riêng với ông nội Lục” Ôn Ninh không chịu nhượng bộ. Chuyện này, cô không muốn dây dưa nhiều với Lục Tấn Uyên.
“Như vậy thì Tấn Uyên, con ra ngoài trước đi.” Ông cụ Lục có chút kỳ quái nhìn Ôn Ninh.
Cô đến nhà họ Lục lâu như vậy vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám thở mạnh lấy một hơi. Đây là lần đầu tiên ông thấy được cô lại kiên quyết như vậy.
Lục Tấn Uyên cau mày, sắc mặt trầm xuống, nhìn Ôn Ninh một cái: “Lát nữa con lại qua đánh cờ với ông”
Lục Tấn Uyên đi rồi, Ôn Ninh mới bước tới phía trước hai bước: “Ông nội Lục, con rất cảm kích vì lúc trước ông đã đưa con từ trong tù ra. Mặc dù con không rõ mục đích của ông nhưng mà tất cả những chuyện ông yêu cầu con đều làm cả.”
“Bây giờ, con chỉ muốn rời khỏi nhà họ Lục sống cuộc sống của riêng mình. Ông có thể giúp con làm thủ tục ly hôn với Lục Tấn Uyên không?”
Ông cụ Lục kinh ngạc nhìn Ôn Ninh một chút. Trong khoảng thời gian này, chuyện ly hôn của Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh vẫn luôn trong suy nghĩ của ông. Chỉ là lần trước mỉa mai Lục Tấn Uyên, nó cũng không có biểu hiện gì nên một lão già như ông không muốn đối chọi với người trẻ tuổi, nên cũng không ép buộc xử lý thủ tục.
Không ngờ tới, Ôn Ninh lại chủ động nói ra hai chữ ly hôn này.
“Sao đột nhiên con lại có suy nghĩ này?”
“Con…” Ôn Ninh ngập ngừng một chút: “Con cảm thấy con ở lại nhà họ Lục, đối với bản thân hay đối với Lục Tấn Uyên đều không tốt, cho nên mới muốn rời đi.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Nếu con đã nói vậy thì được, chuyện này ông sẽ làm. Lúc trước ông cũng đã hứa với con là nếu con rời khỏi nhà họ Lục thì sẽ cho con một khoản tiền và một công việc tốt. Yên tâm, ông sẽ không quên đâu.”
Ôn Ninh lắc đầu: “Không cần, con chỉ muốn ông cam đoan một việc.”
“Chuyện gì?”
“Về sau, cho dù thế nào cũng không được đem con trở lại ngục giam. Con không muốn trở lại chốn địa ngục đó.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Được, có thể. Ông có thể viết một tờ giấy cam kết. Con yên tâm, tuy con ở nhà họ Lục không có công lao nhưng ông cũng sẽ không nghiêm khắc như vậy.”
Ôn Ninh nghe thế thì mừng rỡ. Lần này, rốt cuộc cô không cần phải sợ sẽ bị nhà họ Lục đưa vào trại giam nữa rồi. Như vậy, cô có thể làm những việc mà mình muốn làm.
“Con cứ về trước đi, ngày mai ông sẽ làm xong thủ tục ly hôn. Đến lúc đó, con có thể trực tiếp dọn ra ngoài.”
Ôn Ninh gật đầu, cô hiểu rõ, ông cụ Lục chỉ sợ là mong ngày này đã lâu nên không cần lo lắng về thời gian.
Lúc đi ra ngoài, Ôn Ninh mới phát hiện Lục Tấn Uyên đang đứng cách cửa không xa mà hút thuốc.
Phụ nữ có thai không thể ngửi mùi thuốc lá nên cô theo bản năng muốn lướt qua bên người anh ta. Lục Tấn Uyên đột nhiên bắt lấy cổ tay cô: “Cô vừa nói gì với ông nội? Chuyện gì mà không cả muốn nói với tôi?”
“Anh có thể hỏi ông nội. Tôi không thể trả lời được.”
Ôn Ninh nhăn mũi một cái, nín thở để không cho mùi thuốc lá tiến vào khoang ngực mình, ảnh hưởng đến con.
Chuyện ly hôn, mỗi lần cô nhắc với Lục Tấn Uyên thì cuối cùng anh ta đều lộ ra cảm xúc rất kỳ quái. Bây giờ tình hình cô khác trước, thật sự không chịu nổi lửa giận của anh ta nữa.
Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng lạnh lùng quật cường của cô thì trong lòng thấy là lạ, buông tay ra: “Đừng thừa nước đục thả câu. Tôi hi vọng cô không cho rằng có ông nội làm chỗ dựa, như vậy là quá tự mình đa tình rồi.”
Ôn Ninh không đáp lại, chỉ nhìn sâu vào trong mắt anh một chút. Đây hẳn là lần cuối cùng bọn họ giương cung bạt kiếm đối chọi gay gắt với nhau như này.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Ôn Ninh tới như thế nào thì ra về như thế ấy, bởi vì bệnh viện không muốn chịu trách nhiệm cho nên có khả năng cô không được làm phẫu thuật.
Mê man mà đi, cô thậm chí đã nghĩ tới chuyện sẽ tới mấy loại bệnh viện tư bên ngoài xử lý đứa nhỏ cho rồi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm vậy. Lỡ như cô xui xẻo, chết trên bàn phẫu thuật thì tất cả đều sẽ kết thúc.
Ôn Ninh ngồi ngẩn người trên ghế. Lúc này có một bà mẹ trẻ đẩy xe tới trước mặt cô, bên trong là một đứa bé trắng trẻo mập mạp, thỉnh thoảng còn y y a a vài tiếng, giơ bàn tay nhỏ bé lên dường như muốn thu hút sự chú ý của mẹ.
Ôn Ninh nhìn đến xuất thần.
Thật ra cô cũng rất thích trẻ con, là một người từng khao khát có một gia đình, chuyện như cắt bỏ tử cung dẫn đến việc sau này không thể có thai cũng làm cô sợ hãi.
Một hồi lâu sau, cô đột nhiên suy nghĩ thông suốt.
Đây là con của cô, không có quan hệ gì với tên đàn ông kia cả. Chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ cô cũng không tìm được anh ta, không có cách nào mang anh ta ra công lý được.
Nhưng đứa trẻ này là vô tội, cô muốn giữ lại nó.
Nghĩ tới, Ôn Ninh lại cảm thấy bụng dưới truyền đến một cảm giác đau buốt, giống như là đứa bé đám lại ý nghĩ của cô vậy.
Mặc dù phôi thai còn nhỏ không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy nhưng vẫn cho cô một chút an ủi.
Có lẽ đây chính là số phận mà cô phải chấp nhận.
Sau khi quyết định giữ lại đứa nhỏ, Ôn Ninh liền bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình và con.
Nhà họ Lục thì không thể nào ở lại được nữa. Lục Tấn Uyên vốn vì cô đã phản bội mà chán ghét, nếu như lại biết cô mang thai nữa thì nhất định sẽ đánh cho cô sảy thì thôi.
Cho nên… cô phải mau chóng dọn ra khỏi nhà họ Lục mới được.
Nghĩ thế, Ôn Ninh liền gọi điện cho Bạch Dịch An, để anh ta trợ giúp tìm cho cô một chỗ ở.
“Cuối cùng thì em cũng chịu nhảy ra khỏi cái ổ sói đấy rồi?”
Bạch Dịch An biết được thì vui mừng thay cho Ôn Ninh. Anh thấy, nhà họ Lục đối với cô phải nói là quá mức nguy hiểm, mau chóng rời khỏi là cách tốt nhất.
“Vâng, hẳn là… nhanh chóng rời khỏi rồi.” Ôn Ninh gật nhẹ đầu.
Cô vừa mới nghỉ kỹ, nếu Lục Tấn Uyên không đồng ý ly hôn thì cô có thể tìm tới ông cụ. Chỉ mong anh ta thấy cô ở nhà họ Lục những ngày này an phận thủ thường, đừng làm khó cô là được rồi.
“Được, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em giải quyết tốt chuyện này.” Lần trước, vào lúc Ôn Ninh tìm mẹ, Bạch Dịch An đã không giúp được gì cho nên trong lòng vẫn vô cùng áy náy, rất để bụng chuyện đó.
Ôn Ninh nhanh chóng tìm được nhà ở.
Nhìn căn phòng nho nhỏ ấm cúng kia, Ôn Ninh rất hài lòng. Nơi này không lớn, tuy không thể so với biệt thự rộng rãi xa hoa của nhà họ Lục, nhưng mà ở chỗ này làm cô thấy thoải mái, thấy tự do. Đây là thứ mà nhà họ Lục không thể cho được.
Ôn Ninh quyết định lập tức nói rõ ràng với ông cụ. Đứa bé trong bụng cô không thể đợi quá lâu được. Để tránh đêm dài lắm mộng, cô nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
Buổi tối hôm đó, Ôn Ninh đi tới phòng làm việc của ông cụ. Cô gõ cửa một cái thì bên trong liền truyền ra âm thanh: “Vào đi.”
Ôn Ninh đi vào, trong lòng có chút thấp thỏm. Kết quả lại thấy có cả Lục Tấn Uyên cũng ở bên trong.
Ông cháu hai người đang chơi cờ. Cô đột nhiên xuất hiện ở đây có vẻ dư thừa.
“Ông nội Lục, con có chuyện muốn nói.” Ôn Ninh nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói ra.
“Có gì cứ nói thẳng đi.” Lục Tấn Uyên nhìn cô một cái, thờ ơ ra lệnh.
“Không, những lời này, chỉ có thể nói riêng với ông nội Lục” Ôn Ninh không chịu nhượng bộ. Chuyện này, cô không muốn dây dưa nhiều với Lục Tấn Uyên.
“Như vậy thì Tấn Uyên, con ra ngoài trước đi.” Ông cụ Lục có chút kỳ quái nhìn Ôn Ninh.
Cô đến nhà họ Lục lâu như vậy vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không dám thở mạnh lấy một hơi. Đây là lần đầu tiên ông thấy được cô lại kiên quyết như vậy.
Lục Tấn Uyên cau mày, sắc mặt trầm xuống, nhìn Ôn Ninh một cái: “Lát nữa con lại qua đánh cờ với ông”
Lục Tấn Uyên đi rồi, Ôn Ninh mới bước tới phía trước hai bước: “Ông nội Lục, con rất cảm kích vì lúc trước ông đã đưa con từ trong tù ra. Mặc dù con không rõ mục đích của ông nhưng mà tất cả những chuyện ông yêu cầu con đều làm cả.”
“Bây giờ, con chỉ muốn rời khỏi nhà họ Lục sống cuộc sống của riêng mình. Ông có thể giúp con làm thủ tục ly hôn với Lục Tấn Uyên không?”
Ông cụ Lục kinh ngạc nhìn Ôn Ninh một chút. Trong khoảng thời gian này, chuyện ly hôn của Lục Tấn Uyên và Ôn Ninh vẫn luôn trong suy nghĩ của ông. Chỉ là lần trước mỉa mai Lục Tấn Uyên, nó cũng không có biểu hiện gì nên một lão già như ông không muốn đối chọi với người trẻ tuổi, nên cũng không ép buộc xử lý thủ tục.
Không ngờ tới, Ôn Ninh lại chủ động nói ra hai chữ ly hôn này.
“Sao đột nhiên con lại có suy nghĩ này?”
“Con…” Ôn Ninh ngập ngừng một chút: “Con cảm thấy con ở lại nhà họ Lục, đối với bản thân hay đối với Lục Tấn Uyên đều không tốt, cho nên mới muốn rời đi.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Nếu con đã nói vậy thì được, chuyện này ông sẽ làm. Lúc trước ông cũng đã hứa với con là nếu con rời khỏi nhà họ Lục thì sẽ cho con một khoản tiền và một công việc tốt. Yên tâm, ông sẽ không quên đâu.”
Ôn Ninh lắc đầu: “Không cần, con chỉ muốn ông cam đoan một việc.”
“Chuyện gì?”
“Về sau, cho dù thế nào cũng không được đem con trở lại ngục giam. Con không muốn trở lại chốn địa ngục đó.”
Ông cụ Lục gật đầu: “Được, có thể. Ông có thể viết một tờ giấy cam kết. Con yên tâm, tuy con ở nhà họ Lục không có công lao nhưng ông cũng sẽ không nghiêm khắc như vậy.”
Ôn Ninh nghe thế thì mừng rỡ. Lần này, rốt cuộc cô không cần phải sợ sẽ bị nhà họ Lục đưa vào trại giam nữa rồi. Như vậy, cô có thể làm những việc mà mình muốn làm.
“Con cứ về trước đi, ngày mai ông sẽ làm xong thủ tục ly hôn. Đến lúc đó, con có thể trực tiếp dọn ra ngoài.”
Ôn Ninh gật đầu, cô hiểu rõ, ông cụ Lục chỉ sợ là mong ngày này đã lâu nên không cần lo lắng về thời gian.
Lúc đi ra ngoài, Ôn Ninh mới phát hiện Lục Tấn Uyên đang đứng cách cửa không xa mà hút thuốc.
Phụ nữ có thai không thể ngửi mùi thuốc lá nên cô theo bản năng muốn lướt qua bên người anh ta. Lục Tấn Uyên đột nhiên bắt lấy cổ tay cô: “Cô vừa nói gì với ông nội? Chuyện gì mà không cả muốn nói với tôi?”
“Anh có thể hỏi ông nội. Tôi không thể trả lời được.”
Ôn Ninh nhăn mũi một cái, nín thở để không cho mùi thuốc lá tiến vào khoang ngực mình, ảnh hưởng đến con.
Chuyện ly hôn, mỗi lần cô nhắc với Lục Tấn Uyên thì cuối cùng anh ta đều lộ ra cảm xúc rất kỳ quái. Bây giờ tình hình cô khác trước, thật sự không chịu nổi lửa giận của anh ta nữa.
Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng lạnh lùng quật cường của cô thì trong lòng thấy là lạ, buông tay ra: “Đừng thừa nước đục thả câu. Tôi hi vọng cô không cho rằng có ông nội làm chỗ dựa, như vậy là quá tự mình đa tình rồi.”
Ôn Ninh không đáp lại, chỉ nhìn sâu vào trong mắt anh một chút. Đây hẳn là lần cuối cùng bọn họ giương cung bạt kiếm đối chọi gay gắt với nhau như này.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Bình luận facebook