Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Tôi theo anh về
“Trần tổng… Có tin tức của Trần thiếu phu nhân rồi.”
“Tốt.”
Lưu Quảng trầm lặng bước tới báo cho anh, Trần Hạo Hiên cười nhẹ, anh biết cho dù mình có thả lỏng cho cô đi xa cách mấy thì cô cũng không thể nào thoát khỏi được tầm kiểm soát của mình, cho cô dạo chơi bên ngoài một thời gian, quay về bên cạnh anh sẽ biết như thế nào là đau khổ. Cố Diệp Hy, cô hay lắm, vừa mới xảy ra chuyện đã được người khác giúp đỡ, lại còn là anh trai đã xa cách mấy năm trời. Anh đã đánh giá thấp cô rồi, người phụ nữ này còn có thứ gì không dám qua mặt anh?
Ở một biệt thự ẩn sâu trong rừng…
“Hy Hy.”
Cố Đình Doanh tay cầm ly sữa ấm, tay lại cầm một chiếc chăn mỏng. Nghe thấy tiếng gọi, Cố Diệp Hy từ từ điều chỉnh xe lăn. Anh nhìn thấy cô đang di chuyển tới mình, trong lòng cũng trở nên phấn chấn hơn. Cả tuần nay sức khoẻ của cô đã hồi phục hơn như mong đợi, trong thời gian cô bị hôn mê, anh không ngày nào rời xa cô nửa bước.
Lại là kỷ niệm của những năm trước ùa về, Cố Đình Doanh còn nhớ năm cô mười tuổi vì bị trượt chân ngã mà hành thành bệnh, cũng là một tay anh chăm sóc, tình cảm của hai anh em cứ như thế không thể nào xa cách hơn được. Nhưng biến cố ở hai năm trước, không hiểu tại sao cha của cô lại bất ngờ bị sát hại một cách tàn nhẫn ở chính ngôi nhà này. Mặc dù đó là nỗi đau thương mất mát, nhưng trước mặt Cố Diệp Hy thì anh vẫn luôn bình tĩnh, còn thẳng thừng thúc đẩy cô kết hôn với Trần Hạo Hiên, dù không cam tâm nhưng đó mới chính là bước đi cuối cùng.
“Anh hai, em nghe nói thế giới ngầm gần như đã bị Trần Hạo Hiên lật tung. Anh để em về đi…”
Giọng cô thật nhẹ, thật thoải mái, điệu bộ như thể đây vốn là chuyện tất nhiên. Đúng vậy, đúng một tuần cô đã rời khỏi anh, rời khỏi chiếc lồng sắt cứng cỏi kia, nhưng nếu như cứ tiếp tục tình trạng này thì chắc chắn trước sau gì anh ta cũng tìm ra nơi đây. Cô không sợ mình khổ, chỉ sợ anh trai liên lụy mà chịu khó khăn, ép buộc như cô.
“Em điên rồi sao? Em về đấy, Trần Hạo Hiên sẽ không để em sống yên.”
Anh thở dài, đưa ly sữa cho cô.
“Và đây cũng không phải là lần đầu tiên…”
Cố Đình Doanh dùng hết lời trấn an, nhưng Cố Diệp Hy vẫn không đành lòng. Cô không phải là cô gái nhỏ năm xưa nữa, đã đủ nhận thức và hiểu rõ mọi chuyện rồi. Mẹ cô mất sớm, cha cũng vì biến cố mà ra đi, Cố Diệp Hy cũng không nên mãi mãi dựa dẫm vào người khác, đặc biệt đó lại chính là anh trai của mình.
Cố Diệp Hy vừa nhận lấy ly sữa, uống một ngụm thì Diệp Dương lại chạy vào. Nhìn thấy cô đã khoẻ, tin tức này lại liên quan đến Trần Hạo Hiên nên anh cũng không muốn cho cô biết mà nói nhỏ vào tai Cố Đình Doanh.
“Cố tổng, Trần Hạo Hiên chuyển lời: ‘Không giao Cố Diệp Hy, không biết Cố thị cùng Cố gia sẽ chịu ảnh hưởng gì đâu.’...”
Hai hàng lông mày của Cố Đình Doanh chao lại. Anh thật sự không ngờ, Trần Hạo Hiên lại có thể tìm được nhanh như thế. Anh đã xoá sạch mọi dấu vết khi trở về nước, còn lệnh cho toàn bộ người bên nước kia nói anh vẫn còn ở đó, nhưng thật không ngờ, Trần Hạo Hiên đã tra ra.
“Chậc, anh vợ, anh đưa vợ em trốn kỹ thật!”
Giọng nói lạnh như băng của Trần Hạo Hiên đã thành công kéo Cố Đình Doanh trở về thực tại.
Anh ngửa đầu, đối diện với đôi mắt sâu tựa không thấy đáy của Trần Hạo Hiên, bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm bỗng run lên: “Hai tiếng ‘anh vợ’ của Trần tổng đây, Cố Đình Doanh tôi không dám nhận. Người đâu, đưa tiểu thư vào trong.”
“Ai dám đưa Cố Diệp Hy vào trong, tôi liền bắn chết.”
Trần Hạo Hiên vừa dứt lời, vô số người đứng sau anh đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần anh hạ lệnh, nơi này chỉ trong giây lát có thể biến thành một biệt thự đẫm máu.
Cố Diệp Hy từ nãy vẫn ngồi im không lên tiếng, ánh mắt cô vẫn dõi theo mọi hành động của Trần Hạo Hiên, trái tim bất chợt vì câu nói của anh mà đập liên hồi. Cô biết chứ, biết vì sao anh lại ở đây, anh đến để đón cô về sao? Để chăm sóc yêu thương? Đúng là đến đón, nhưng lại là để trả thù.
“Tiểu Hy, theo anh về.”
Tầm mắt Trần Hạo Hiên chuyển tới bóng hình cô. Khoé môi bất giác cong lên, giọng nói dịu hơn hẳn đến cả anh cũng chẳng phát hiện.
“Hy Hy, đừng nghe lời anh ta. Có anh trai ở đây, anh bảo vệ em.”
Vừa dứt lời, một viên đạn bay thẳng đến cánh tay Cố Đình Doanh. Trần Hạo Hiên thổi thổi đầu súng, ánh mắt lạnh lẽo đến không tưởng: “Anh vợ, chuyện của em và cô ấy, anh không có tư cách lên tiếng.”
Cố Diệp Hy nghe thấy tiếng súng, lòng đau như cắt nhìn về phía cánh tay đang chảy máu của Cố Đình Doanh. Cô không nên ích kỷ, cũng không nên khiến Cố Đình Doanh bị thương. Từ bé đến lớn, vẫn là anh ấy bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Lưỡng lự một lúc lâu, Cố Diệp Hy mới lên tiếng: “Tôi theo anh về.”
Cố Diệp Hy vừa dứt lời thì cô đã bị hai tên mặc đồ đen ở phía sau anh tiến tới nắm chặt. Trần Hạo Hiên chỉ mỉm cười nhẹ rồi ra lệnh người đưa cô vào xe.
“Anh vợ à anh đừng cố giải thoát cho cô ấy, anh cũng biết cô ấy đã làm tôi đau đến mức nào?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Thật sự giữa Trần Hạo Hiên và Cố Đình Doanh cũng chẳng có hận thù gì mà chỉ là hắn luôn tìm cách giúp đỡ Cố Diệp Hy trốn thoát lại mang danh là anh trai của cô. Anh không thể nào không đề phòng.
Trong mấy qua, Cố Diệp Hy mang danh nghĩa là vợ Trần Hạo Hiên nhưng do anh chán ghét và hận thù nên không thể nhận thấy được tình cảm của cô dành cho mình. Đến khi Cố Diệp Hy đã mệt mỏi và muốn từ bỏ thì người đàn ông này lại tàn độc mà chiếm lấy cô. Cố Diệp Hy im bặt, là vợ chồng không có tình yêu nhưng không có nghĩa là cô không hiểu ý anh. Vì thế mà không lần nào cô dám làm trái lời, chỉ vì trong tuần qua cô bất tỉnh, không thể làm chủ được mình nên mới nghe lời Cố Đình Doanh rời đi, dù sao cô cũng đã theo anh về, chỉ mong Trần Hạo Hiên sẽ không làm khó làm dễ.
Trần Hạo Hiên phủi những vết bụi còn dính trên đầu súng, sau đó nhẹ nhàng cất vào túi bên eo. Anh tiến lại Cố Đình Doanh một bước, khẽ cười mà vỗ vào vai Cố Đình Doanh.
“Cố gia các người chỉ cần một lần nữa xen vào chuyện tôi và Cố Diệp Hy, tôi sẽ giết cô ấy ngay lập tức.”
Cố Diệp Hy bên trong xe sững sờ, hoàn toàn không nói gì thêm được cả. Cô chỉ cười khẽ nuốt toàn bộ cảm giác đau đớn vào bên trong.
Người đàn ông này rốt cuộc có tư cách gì mà đối xử với cô tàn nhẫn như thế? Rốt cuộc tội cô nợ anh bao giờ mới có thể tha thứ chứ?
Trở về Trần gia, cô như chết lặng.
Một thân xác như mất đi sức sống vì bây giờ niềm tin và yêu thương của cô đã không còn đặt cho anh nữa rồi.
“Các người là ai?”
“Các người muốn làm gì?”
Hai người đàn ông từ ngoài cửa đột nhiên xuất hiện. Một người giữ chặt lấy cô, người còn lại lấy dây xích trói chặt cổ chân cô.
Cố Diệp Hy hét lên, cả người sợ hãi đến run lên lẩy bẩy.
“Trần tổng nói, muốn xích cô lại.”
Cô nghe đến đây thì không còn phản kháng nữa, nhất thời bất động mà để cho hai người đó ‘xích’ lấy mình. Cuối cùng Trần Hạo Hiên muốn cô nhận lấy điều gì? Tại sao anh không giết cô mà lại phải dày vò cô từ ngày này sang ngày khác chứ?
Cô thiếp đi trong mệt mỏi, căn phòng không ánh sáng này thật sự cô không hề muốn sống tiếp.
Trần Hạo Hiên mở cửa phòng, bước từng bước rất nhẹ đến bên giường của cô. Đem khuôn mặt to lớn của mình lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.
Không biết có phải cô gặp ác mộng hay là do cảm nhận được sự xuất hiện của anh. Cô bừng tỉnh. Khuôn mặt lạnh lẽo lọt vào tầm mắt cô.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt cô, không hiểu sao anh lại cực kỳ chán ghét cái ánh mắt này.
“Sao? Vừa nhìn thấy tôi đã làm bộ làm tịch?”
Anh nâng cằm cô lên, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt như muốn bóp nát nó.
“Đừng đánh tôi... đừng đánh tôi... đừng đánh tôi... tôi... cầu xin... anh...”
Cô lẩm bẩm nói, giọng nói đầy cầu khẩn kết hợp với những giọt nước mắt càng thêm đáng thương.
“Đứa bé đâu?”
“Chết rồi.”
“Cô giết?”
Trần Hạo Hiên tức giận nắm lấy tóc cô, không chút nhẹ nhàng đẩy cô ngã vào thành giường.
“Chẳng phải cô luôn muốn có con với tôi sao? Tại sao bây giờ lại không giữ được nó?”
Cố Diệp Hy không hiểu ý anh là gì? Chẳng phải mấy ngày trước anh luôn muốn bỏ đi đứa bé, chẳng phải đã hại cô từ chết đi sống lại sao?
“Mang danh Trần thiếu phu nhân lại không thể sinh con, đúng là con đàn bà vô dụng.”
“Tốt.”
Lưu Quảng trầm lặng bước tới báo cho anh, Trần Hạo Hiên cười nhẹ, anh biết cho dù mình có thả lỏng cho cô đi xa cách mấy thì cô cũng không thể nào thoát khỏi được tầm kiểm soát của mình, cho cô dạo chơi bên ngoài một thời gian, quay về bên cạnh anh sẽ biết như thế nào là đau khổ. Cố Diệp Hy, cô hay lắm, vừa mới xảy ra chuyện đã được người khác giúp đỡ, lại còn là anh trai đã xa cách mấy năm trời. Anh đã đánh giá thấp cô rồi, người phụ nữ này còn có thứ gì không dám qua mặt anh?
Ở một biệt thự ẩn sâu trong rừng…
“Hy Hy.”
Cố Đình Doanh tay cầm ly sữa ấm, tay lại cầm một chiếc chăn mỏng. Nghe thấy tiếng gọi, Cố Diệp Hy từ từ điều chỉnh xe lăn. Anh nhìn thấy cô đang di chuyển tới mình, trong lòng cũng trở nên phấn chấn hơn. Cả tuần nay sức khoẻ của cô đã hồi phục hơn như mong đợi, trong thời gian cô bị hôn mê, anh không ngày nào rời xa cô nửa bước.
Lại là kỷ niệm của những năm trước ùa về, Cố Đình Doanh còn nhớ năm cô mười tuổi vì bị trượt chân ngã mà hành thành bệnh, cũng là một tay anh chăm sóc, tình cảm của hai anh em cứ như thế không thể nào xa cách hơn được. Nhưng biến cố ở hai năm trước, không hiểu tại sao cha của cô lại bất ngờ bị sát hại một cách tàn nhẫn ở chính ngôi nhà này. Mặc dù đó là nỗi đau thương mất mát, nhưng trước mặt Cố Diệp Hy thì anh vẫn luôn bình tĩnh, còn thẳng thừng thúc đẩy cô kết hôn với Trần Hạo Hiên, dù không cam tâm nhưng đó mới chính là bước đi cuối cùng.
“Anh hai, em nghe nói thế giới ngầm gần như đã bị Trần Hạo Hiên lật tung. Anh để em về đi…”
Giọng cô thật nhẹ, thật thoải mái, điệu bộ như thể đây vốn là chuyện tất nhiên. Đúng vậy, đúng một tuần cô đã rời khỏi anh, rời khỏi chiếc lồng sắt cứng cỏi kia, nhưng nếu như cứ tiếp tục tình trạng này thì chắc chắn trước sau gì anh ta cũng tìm ra nơi đây. Cô không sợ mình khổ, chỉ sợ anh trai liên lụy mà chịu khó khăn, ép buộc như cô.
“Em điên rồi sao? Em về đấy, Trần Hạo Hiên sẽ không để em sống yên.”
Anh thở dài, đưa ly sữa cho cô.
“Và đây cũng không phải là lần đầu tiên…”
Cố Đình Doanh dùng hết lời trấn an, nhưng Cố Diệp Hy vẫn không đành lòng. Cô không phải là cô gái nhỏ năm xưa nữa, đã đủ nhận thức và hiểu rõ mọi chuyện rồi. Mẹ cô mất sớm, cha cũng vì biến cố mà ra đi, Cố Diệp Hy cũng không nên mãi mãi dựa dẫm vào người khác, đặc biệt đó lại chính là anh trai của mình.
Cố Diệp Hy vừa nhận lấy ly sữa, uống một ngụm thì Diệp Dương lại chạy vào. Nhìn thấy cô đã khoẻ, tin tức này lại liên quan đến Trần Hạo Hiên nên anh cũng không muốn cho cô biết mà nói nhỏ vào tai Cố Đình Doanh.
“Cố tổng, Trần Hạo Hiên chuyển lời: ‘Không giao Cố Diệp Hy, không biết Cố thị cùng Cố gia sẽ chịu ảnh hưởng gì đâu.’...”
Hai hàng lông mày của Cố Đình Doanh chao lại. Anh thật sự không ngờ, Trần Hạo Hiên lại có thể tìm được nhanh như thế. Anh đã xoá sạch mọi dấu vết khi trở về nước, còn lệnh cho toàn bộ người bên nước kia nói anh vẫn còn ở đó, nhưng thật không ngờ, Trần Hạo Hiên đã tra ra.
“Chậc, anh vợ, anh đưa vợ em trốn kỹ thật!”
Giọng nói lạnh như băng của Trần Hạo Hiên đã thành công kéo Cố Đình Doanh trở về thực tại.
Anh ngửa đầu, đối diện với đôi mắt sâu tựa không thấy đáy của Trần Hạo Hiên, bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm bỗng run lên: “Hai tiếng ‘anh vợ’ của Trần tổng đây, Cố Đình Doanh tôi không dám nhận. Người đâu, đưa tiểu thư vào trong.”
“Ai dám đưa Cố Diệp Hy vào trong, tôi liền bắn chết.”
Trần Hạo Hiên vừa dứt lời, vô số người đứng sau anh đã trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần anh hạ lệnh, nơi này chỉ trong giây lát có thể biến thành một biệt thự đẫm máu.
Cố Diệp Hy từ nãy vẫn ngồi im không lên tiếng, ánh mắt cô vẫn dõi theo mọi hành động của Trần Hạo Hiên, trái tim bất chợt vì câu nói của anh mà đập liên hồi. Cô biết chứ, biết vì sao anh lại ở đây, anh đến để đón cô về sao? Để chăm sóc yêu thương? Đúng là đến đón, nhưng lại là để trả thù.
“Tiểu Hy, theo anh về.”
Tầm mắt Trần Hạo Hiên chuyển tới bóng hình cô. Khoé môi bất giác cong lên, giọng nói dịu hơn hẳn đến cả anh cũng chẳng phát hiện.
“Hy Hy, đừng nghe lời anh ta. Có anh trai ở đây, anh bảo vệ em.”
Vừa dứt lời, một viên đạn bay thẳng đến cánh tay Cố Đình Doanh. Trần Hạo Hiên thổi thổi đầu súng, ánh mắt lạnh lẽo đến không tưởng: “Anh vợ, chuyện của em và cô ấy, anh không có tư cách lên tiếng.”
Cố Diệp Hy nghe thấy tiếng súng, lòng đau như cắt nhìn về phía cánh tay đang chảy máu của Cố Đình Doanh. Cô không nên ích kỷ, cũng không nên khiến Cố Đình Doanh bị thương. Từ bé đến lớn, vẫn là anh ấy bảo vệ cô, chăm sóc cô.
Lưỡng lự một lúc lâu, Cố Diệp Hy mới lên tiếng: “Tôi theo anh về.”
Cố Diệp Hy vừa dứt lời thì cô đã bị hai tên mặc đồ đen ở phía sau anh tiến tới nắm chặt. Trần Hạo Hiên chỉ mỉm cười nhẹ rồi ra lệnh người đưa cô vào xe.
“Anh vợ à anh đừng cố giải thoát cho cô ấy, anh cũng biết cô ấy đã làm tôi đau đến mức nào?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
Thật sự giữa Trần Hạo Hiên và Cố Đình Doanh cũng chẳng có hận thù gì mà chỉ là hắn luôn tìm cách giúp đỡ Cố Diệp Hy trốn thoát lại mang danh là anh trai của cô. Anh không thể nào không đề phòng.
Trong mấy qua, Cố Diệp Hy mang danh nghĩa là vợ Trần Hạo Hiên nhưng do anh chán ghét và hận thù nên không thể nhận thấy được tình cảm của cô dành cho mình. Đến khi Cố Diệp Hy đã mệt mỏi và muốn từ bỏ thì người đàn ông này lại tàn độc mà chiếm lấy cô. Cố Diệp Hy im bặt, là vợ chồng không có tình yêu nhưng không có nghĩa là cô không hiểu ý anh. Vì thế mà không lần nào cô dám làm trái lời, chỉ vì trong tuần qua cô bất tỉnh, không thể làm chủ được mình nên mới nghe lời Cố Đình Doanh rời đi, dù sao cô cũng đã theo anh về, chỉ mong Trần Hạo Hiên sẽ không làm khó làm dễ.
Trần Hạo Hiên phủi những vết bụi còn dính trên đầu súng, sau đó nhẹ nhàng cất vào túi bên eo. Anh tiến lại Cố Đình Doanh một bước, khẽ cười mà vỗ vào vai Cố Đình Doanh.
“Cố gia các người chỉ cần một lần nữa xen vào chuyện tôi và Cố Diệp Hy, tôi sẽ giết cô ấy ngay lập tức.”
Cố Diệp Hy bên trong xe sững sờ, hoàn toàn không nói gì thêm được cả. Cô chỉ cười khẽ nuốt toàn bộ cảm giác đau đớn vào bên trong.
Người đàn ông này rốt cuộc có tư cách gì mà đối xử với cô tàn nhẫn như thế? Rốt cuộc tội cô nợ anh bao giờ mới có thể tha thứ chứ?
Trở về Trần gia, cô như chết lặng.
Một thân xác như mất đi sức sống vì bây giờ niềm tin và yêu thương của cô đã không còn đặt cho anh nữa rồi.
“Các người là ai?”
“Các người muốn làm gì?”
Hai người đàn ông từ ngoài cửa đột nhiên xuất hiện. Một người giữ chặt lấy cô, người còn lại lấy dây xích trói chặt cổ chân cô.
Cố Diệp Hy hét lên, cả người sợ hãi đến run lên lẩy bẩy.
“Trần tổng nói, muốn xích cô lại.”
Cô nghe đến đây thì không còn phản kháng nữa, nhất thời bất động mà để cho hai người đó ‘xích’ lấy mình. Cuối cùng Trần Hạo Hiên muốn cô nhận lấy điều gì? Tại sao anh không giết cô mà lại phải dày vò cô từ ngày này sang ngày khác chứ?
Cô thiếp đi trong mệt mỏi, căn phòng không ánh sáng này thật sự cô không hề muốn sống tiếp.
Trần Hạo Hiên mở cửa phòng, bước từng bước rất nhẹ đến bên giường của cô. Đem khuôn mặt to lớn của mình lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.
Không biết có phải cô gặp ác mộng hay là do cảm nhận được sự xuất hiện của anh. Cô bừng tỉnh. Khuôn mặt lạnh lẽo lọt vào tầm mắt cô.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt cô, không hiểu sao anh lại cực kỳ chán ghét cái ánh mắt này.
“Sao? Vừa nhìn thấy tôi đã làm bộ làm tịch?”
Anh nâng cằm cô lên, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt như muốn bóp nát nó.
“Đừng đánh tôi... đừng đánh tôi... đừng đánh tôi... tôi... cầu xin... anh...”
Cô lẩm bẩm nói, giọng nói đầy cầu khẩn kết hợp với những giọt nước mắt càng thêm đáng thương.
“Đứa bé đâu?”
“Chết rồi.”
“Cô giết?”
Trần Hạo Hiên tức giận nắm lấy tóc cô, không chút nhẹ nhàng đẩy cô ngã vào thành giường.
“Chẳng phải cô luôn muốn có con với tôi sao? Tại sao bây giờ lại không giữ được nó?”
Cố Diệp Hy không hiểu ý anh là gì? Chẳng phải mấy ngày trước anh luôn muốn bỏ đi đứa bé, chẳng phải đã hại cô từ chết đi sống lại sao?
“Mang danh Trần thiếu phu nhân lại không thể sinh con, đúng là con đàn bà vô dụng.”
Bình luận facebook