Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Hàn Thẩm đang cùng Thi Nhi dọn bữa trưa, Hàn Huyên thì ngồi bên nôi chơi với em trai. Cả nhà định sẽ ăn trước, nhưng vẫn nên đợi Chung Thất về ăn cho đông đủ. Đợi cả buổi trời cuối cùng anh ta cũng về.
"Về rồi à? Qua ăn cơm đi này!"
Hàn Thẩm mời anh ta qua ăn cơm. Nhưng tới lúc anh ta đi đến gần, mới nhìn thấy được bộ dạng thảm hại đấy. Chung Thất buồn bã gục đầu, không nói năng gì nà đi thẳng vào phòng. Cả anh và Thi Nhi đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi hai người ăn cơm xong, anh dìu Thi Nhi lên lầu rồi mới vào phòng tìm Chung Thất. Bước vào đã thấy anh ta ngồi thừ trên giường, áo sơ mi cởi hai cúc áo, còn cầm cả chai rượu mà uống ừng ực. Hàn Thẩm vội vàng bước vào giật lấy chai rượu trên tay anh ta.
"Uống gì mà lắm vậy?"
Anh ta mặc kệ lời anh nói, giành lấy chai rượu lại rồi tiếp tục uống. Hàn Thẩm vô cùng khó hiểu, rốt cuộc nói đi gặp Thùy Chi về mà bây giờ lại thành ra thế này. Theo như anh biết thì cô ấy là người rất hoạt bát, dễ gần, mặc dù đôi khi có chút hung dữ. Hai người không lẽ lại cãi nhau? Anh ngồi xuống cạnh anh ta, thở dài một hơi rồi hỏi.
"Cậu và Thùy Chi có chuyện gì sao?"
Chung Thất buồn bã kể lại mọi chuyện. Anh ta không dám tin có ngày mình lại rơi vào hoàng cảnh này, yêu một người nhưng lại không hề môn đăng hộ đối. Anh ta cũng biết nhà mình so với Dương gia không là gì cả, vốn không xứng với Thùy Chi. Nhưng những thứ đó thì quan trọng sao? Khi bên cạnh anh ta, Thùy Chi đã vui vẻ như vậy kia mà? Cô ấy cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lấy một người giàu sang nhưng lại không mang cho mình được niềm vui và hạnh phúc.
Hàn Thẩm nghe xong thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh và Thi Nhi cũng từng có một khoảng thời gian như thế, khi hiểu lầm giữa anh và cha mình chưa được hoá giải, ông ấy cũng đã từng nói cô không xứng với anh. Nhưng ít ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Còn chuyện của Chung Thất thì rắc rối hơn nhiều, Dương lão gia lại quá thẳng thắn, khác nào đang ghim dao vào tim anh ta.
Anh vỗ vai Chung Thất an ủi.
"Đừng buồn nữa! Rồi sẽ có cách thôi!"
Anh ta hít sâu một hơi rồi lắc đầu chán nản.
"Còn cách gì nữa? Ông ấy đã giam lỏng Thùy Chi rồi. Có lẽ tôi và cô ấy..."
Nghe được những lời nản chí này của anh ta, Hàn Thẩm cảm thấy tên này đúng thật là không có tiền đồ. Anh cau mày, nhìn anh ta rồi nói.
"Cậu có tiền đồ một chút đi! Yêu người ta mà mới có chút xíu thử thách đã nản lòng rồi à?"
Chung Thất có chút tự trấn an lại bản thân. Anh ta nhớ lại khoảng thời gian chứng kiến chuyện tình gian nan của Hàn Thẩm và Thi Nhi. Hai người họ còn gặp cả những chuyện kinh khủng hơn, những tưởng đã mất nhau biết bao nhiêu lần. Nhưng họ chính là vì yêu, vì không muốn buông tay nhau mà mới có được ngày hôm nay. Anh ta và Thùy Chi là duyên trời định đã gặp nhau. Một cô gái xinh đẹp lại tốt tính như vậy, không vì anh ta có gia cảnh không xứng với mình mà ghét bỏ. Một cô gái như vậy thật là hiếm có khó tìm. Chẳng lẽ chỉ vì những lời nói đó, mà tự làn mất đi ý chí của bản thân như vậy?
Từ lâu Hàn Thẩm cũng đã xem Chung Thất như người trong nhà. Thấy anh ta ủ rũ như vậy anh cũng khó chịu trong lòng. Vậy nên, Hàn Thẩm đã hứa sẽ cùng anh ta đến Dương gia một chuyến, gặp cha của Thùy Chi để nói chuyện. Ban đầu anh ta còn ngập ngừng, nhưng trước mắt vẫn nên thử cách này xem sao.
Sáng hôm sau.
Hàn Thẩm như đã hứa cùng Chung Thất đến trước cổng nhà Dương gia. Ông chú quản gia bước ra, chưa chào hỏi gì đã buông giọng đanh đá.
"Lão gia không tiếp. Mời các người về cho."
Trong lòng anh như nổi lên một cơn thịnh nộ, nhưng vì cái tên khờ khạo bên cạnh mình nên phải đành nuốt sâu xuống. Anh cười nhạt một cái, nói.
"Không nể mặt cậu ta, thì cũng phải nể mặt tôi chứ nhỉ?"
Đến cuối cùng, quản gia vẫn ra vẻ miễn cưỡng mời anh và Chung Thất vào nhà. Nói là miễn cưỡng vậy thôi, nhưng ông ta thừa biết anh là ai, không dám đắt tội. Dương lão gia từ trên lầu đi xuống, người không muốn gặp thì đến cuối cùng vẫn phải gặp. Hàn Thẩm nhìn xung quanh cũng không thấy Thùy Chi đâu, lúc này mới biết cô ấy bị giam lỏng là có thật. Anh nhìn sắc mặt của Dương lão gia, quả nhiên là một người khó tính. Giờ phút nào rồi mà vẫn còn mong con gái mình tìm một người môn đăng hộ đối. Người như vậy chưa chắc đã tốt, chưa chắc đã yêu thương con mình.
"Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói về chuyện của Thùy Chi và Chung Thất."
Hàn Thẩm vừa nói câu này xong, Dương lão gia đã cười khẩy.
"Cậu là đang muốn xen vào chuyện của người khác à?"
Anh thở mạnh một hơi rồi nói.
"Chung Thất từ lâu đã là người một nhà với tôi, chuyện của cậu ta... thì cũng là chuyện của tôi thôi."
"Về rồi à? Qua ăn cơm đi này!"
Hàn Thẩm mời anh ta qua ăn cơm. Nhưng tới lúc anh ta đi đến gần, mới nhìn thấy được bộ dạng thảm hại đấy. Chung Thất buồn bã gục đầu, không nói năng gì nà đi thẳng vào phòng. Cả anh và Thi Nhi đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi hai người ăn cơm xong, anh dìu Thi Nhi lên lầu rồi mới vào phòng tìm Chung Thất. Bước vào đã thấy anh ta ngồi thừ trên giường, áo sơ mi cởi hai cúc áo, còn cầm cả chai rượu mà uống ừng ực. Hàn Thẩm vội vàng bước vào giật lấy chai rượu trên tay anh ta.
"Uống gì mà lắm vậy?"
Anh ta mặc kệ lời anh nói, giành lấy chai rượu lại rồi tiếp tục uống. Hàn Thẩm vô cùng khó hiểu, rốt cuộc nói đi gặp Thùy Chi về mà bây giờ lại thành ra thế này. Theo như anh biết thì cô ấy là người rất hoạt bát, dễ gần, mặc dù đôi khi có chút hung dữ. Hai người không lẽ lại cãi nhau? Anh ngồi xuống cạnh anh ta, thở dài một hơi rồi hỏi.
"Cậu và Thùy Chi có chuyện gì sao?"
Chung Thất buồn bã kể lại mọi chuyện. Anh ta không dám tin có ngày mình lại rơi vào hoàng cảnh này, yêu một người nhưng lại không hề môn đăng hộ đối. Anh ta cũng biết nhà mình so với Dương gia không là gì cả, vốn không xứng với Thùy Chi. Nhưng những thứ đó thì quan trọng sao? Khi bên cạnh anh ta, Thùy Chi đã vui vẻ như vậy kia mà? Cô ấy cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lấy một người giàu sang nhưng lại không mang cho mình được niềm vui và hạnh phúc.
Hàn Thẩm nghe xong thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Anh và Thi Nhi cũng từng có một khoảng thời gian như thế, khi hiểu lầm giữa anh và cha mình chưa được hoá giải, ông ấy cũng đã từng nói cô không xứng với anh. Nhưng ít ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Còn chuyện của Chung Thất thì rắc rối hơn nhiều, Dương lão gia lại quá thẳng thắn, khác nào đang ghim dao vào tim anh ta.
Anh vỗ vai Chung Thất an ủi.
"Đừng buồn nữa! Rồi sẽ có cách thôi!"
Anh ta hít sâu một hơi rồi lắc đầu chán nản.
"Còn cách gì nữa? Ông ấy đã giam lỏng Thùy Chi rồi. Có lẽ tôi và cô ấy..."
Nghe được những lời nản chí này của anh ta, Hàn Thẩm cảm thấy tên này đúng thật là không có tiền đồ. Anh cau mày, nhìn anh ta rồi nói.
"Cậu có tiền đồ một chút đi! Yêu người ta mà mới có chút xíu thử thách đã nản lòng rồi à?"
Chung Thất có chút tự trấn an lại bản thân. Anh ta nhớ lại khoảng thời gian chứng kiến chuyện tình gian nan của Hàn Thẩm và Thi Nhi. Hai người họ còn gặp cả những chuyện kinh khủng hơn, những tưởng đã mất nhau biết bao nhiêu lần. Nhưng họ chính là vì yêu, vì không muốn buông tay nhau mà mới có được ngày hôm nay. Anh ta và Thùy Chi là duyên trời định đã gặp nhau. Một cô gái xinh đẹp lại tốt tính như vậy, không vì anh ta có gia cảnh không xứng với mình mà ghét bỏ. Một cô gái như vậy thật là hiếm có khó tìm. Chẳng lẽ chỉ vì những lời nói đó, mà tự làn mất đi ý chí của bản thân như vậy?
Từ lâu Hàn Thẩm cũng đã xem Chung Thất như người trong nhà. Thấy anh ta ủ rũ như vậy anh cũng khó chịu trong lòng. Vậy nên, Hàn Thẩm đã hứa sẽ cùng anh ta đến Dương gia một chuyến, gặp cha của Thùy Chi để nói chuyện. Ban đầu anh ta còn ngập ngừng, nhưng trước mắt vẫn nên thử cách này xem sao.
Sáng hôm sau.
Hàn Thẩm như đã hứa cùng Chung Thất đến trước cổng nhà Dương gia. Ông chú quản gia bước ra, chưa chào hỏi gì đã buông giọng đanh đá.
"Lão gia không tiếp. Mời các người về cho."
Trong lòng anh như nổi lên một cơn thịnh nộ, nhưng vì cái tên khờ khạo bên cạnh mình nên phải đành nuốt sâu xuống. Anh cười nhạt một cái, nói.
"Không nể mặt cậu ta, thì cũng phải nể mặt tôi chứ nhỉ?"
Đến cuối cùng, quản gia vẫn ra vẻ miễn cưỡng mời anh và Chung Thất vào nhà. Nói là miễn cưỡng vậy thôi, nhưng ông ta thừa biết anh là ai, không dám đắt tội. Dương lão gia từ trên lầu đi xuống, người không muốn gặp thì đến cuối cùng vẫn phải gặp. Hàn Thẩm nhìn xung quanh cũng không thấy Thùy Chi đâu, lúc này mới biết cô ấy bị giam lỏng là có thật. Anh nhìn sắc mặt của Dương lão gia, quả nhiên là một người khó tính. Giờ phút nào rồi mà vẫn còn mong con gái mình tìm một người môn đăng hộ đối. Người như vậy chưa chắc đã tốt, chưa chắc đã yêu thương con mình.
"Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói về chuyện của Thùy Chi và Chung Thất."
Hàn Thẩm vừa nói câu này xong, Dương lão gia đã cười khẩy.
"Cậu là đang muốn xen vào chuyện của người khác à?"
Anh thở mạnh một hơi rồi nói.
"Chung Thất từ lâu đã là người một nhà với tôi, chuyện của cậu ta... thì cũng là chuyện của tôi thôi."
Bình luận facebook