Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Môi anh dần dần trượt xuống ngực cô, hai tay vòng ra sau lưng cô cởi khuy của chiếc áo ngực.
Hạ Lâm mặc dù không phản kháng, nhưng cơ thể cô vẫn run cầm cập, hơn nữa tứ chi cứng đờ.
Ở trước mặt anh, cô không cách nào trở nên mềm mại, cô dường như đang ép buộc mình, tự bảo mình đừng làm tổn thương anh.
Hai tay Tiêu Dật Nhiên đặt trên bầu ngực đầy đặn mềm mại đó, cảm nhận bầu ngực căng tròn ở đó. Hạ Lâm cắn chặt môi, hai tay căng thẳng nắm chặt ga giường.
Bàn tay của Tiêu Dật Nhiên đã từ từ trượt xuống phía dưới của cô, muốn cởi quần lót của cô ra.
Tay phải vừa chạm vào chiếc quần của cô, cô đột nhiên như có luồng điện mở trừng mắt, nhìn anh dường như cầu cứu: “Không... Đừng...” Cơ thể vẫn đang run rẩy.
Nhìn người phụ nữ phía dưới, lửa dục vọng trong lòng Tiêu Dật Nhiên đã bị hạ xuống, thực ra anh cảm thấy cơ thể cô đang cứng, lại run rẩy, đột nhiên anh cảm thấy mình giống như dã thú vậy.
Có lẽ là do một vài thứ làm đầu óc mơ hồ, anh quá ** rồi...
Đưa tay chạm khẽ lên hai má đang đỏ ửng của cô, trong mắt không tránh được có chút thất vọng: “Tiểu Lâm, đừng để mình chịu ấm ức, cơ thể em đang né tránh anh, anh vẫn có thể đợi.”
Hạ Lâm có chút xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn anh: “Em xin lỗi, anh muốn thì cứ tiếp tục đi...”
Tiêu Dật Nhiên không nhin được cười lên, sau đó hôn lên trán cô một cái: “Ngốc ạ, anh muốn là trái tim của em, chỉ cần ở đó toàn bộ đều là anh, cơ thể em sẽ không né tránh anh nữa.”
“Tiêu Dật Nhiên...” Hạ Lâm khẽ gọi anh một tiếng, vẫn thương xót anh.
Tiêu Dật Nhiên không nói gì, đứng dậy kéo lại quần áo cho cô: “Anh về phòng đây, em nghỉ ngơi đi nhé!” Nói xong không để cho cô cơ hội nói, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Hạ Lâm hít một hơi thật sâu, tại sao... Cơ thể mình lại né tránh anh? Hoặc là, cô đối với anh chỉ là cảm kích mà thôi, không có tình yêu...
Nhưng... Sự thật này đối với anh mà nói, thật tàn nhẫn.
...
Sau khi An Tử Thành quay về Vịnh Tiên Thủy, hắn ngồi trong xe ba tiếng đồng hồ, đầu lọc thuốc vứt đầy trên đất, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định một việc.
“Thành Gia, muộn thế này rồi tại sao vẫn còn chưa nghỉ.” Mã Phi đi ra khỏi biệt thự, có chút lo lắng liếc nhìn hắn, sau đó mang cho hắn một chiếc áo khoác.
“Bùi Hạo Hiên đâu?” An Tử Thành ngoảnh đầu liếc nhìn Mã Phi, mấy ngày này hắn đều ở chỗ Hạ Lâm, bây giờ mới phát hiện đã mấy ngày rồi chưa gặp Bùi Hạo Hiên.
Mã Phi nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên: “Thành Gia, gần đây anh làm sao thế? Không để ý gì sao, Maike gọi Hiên Gia về Mỹ rồi, anh ta không phải gửi tin nhắn cho anh rồi sao? Tôi nhớ sau khi anh ta đi tôi cũng nói với anh rồi. Thành Gia... Cơ thể anh có phải không thoải mái?”
An Tử Thành day day hai thái dương, sau đó xua xua tay với anh ta: “Tôi không sao, bây giờ đã là rạng sáng rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” Nói xong xuống xe, rồi đi vào trong biệt thự.
Mã Phi xoa xoa đầu, chỉ có thể nói Thành Gia trúng độc quá mạnh rồi, nhìn theo bóng dáng hắn, anh ta cũng thở dài rồi lật đật quay về phòng.
An Tử Thành không quay về phòng, mà đi gõ cửa phòng Bạch Phi Phi.
Sau khi Bạch Phi Phi mở cửa ra, vừa nhìn thấy An Tử Thành cô ta sung sướng kích động, lao lên bổ nhào ôm chặt lấy người hắn.
“Anh Tử Thành? Anh muốn ngủ cùng em sao?” Cô ta có chút lẳng lơ liếc nhìn hắn, khuôn mặt đỏ ửng lên.
An Tử Thành không lên tiếng, chỉ khẽ đẩy cô ta ra: “Phi Phi, anh muốn nói chuyện với em...”
Bạch Phi Phi lúc này càng thêm kích động, trong lòng nghĩ nửa đêm đến gõ cửa phòng cô ta còn có thể nói gì chứ? An Tử Thành hồi đó vì cái chết của Hàn Gia Lệ mà giữ thân năm năm. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường, cũng có ham muốn bình thường, còn lúc này... Nhất định là cô đơn rồi.
Bạch Phi Phi kéo tay hắn đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại: “Anh Tử Thành, chúng ta lên giường nói chuyện đi, đêm nay, để em phục vụ anh...” Cô ta vừa nói vừa đưa tay định cởi cúc áo sơmi của hắn.
An Tử Thành hơi mất kiên nhẫn, đẩy tay cô ta ra: “Anh không phải đến tìm em để lên giường, Phi Phi xin lỗi em, anh thật sự không có cách nào yêu được em.”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Bạch Phi Phi bỗng chốc thay đổi, cô ta cắn chặt môi lùi về sau mấy bước: “Anh Tử Thành, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Dù cho cô ta đã đoán ra, nhưng cô ta vẫn không dám tin.
An Tử Thành cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: “Phi Phi, chúng ta... Li hôn đi!”
đọc truyện ở /
/truyencuatui.net/ “Không... Đừng... Anh Tử Thành, sau khi li hôn anh muốn đi tìm Hàn Gia Lệ sao? Anh muốn vứt bỏ em phải không?” Mỗi lần chỉ cần nhắc đến li hôn, là cô ta như rơi xuống vực thẳm vậy.
“Đúng! Lần này anh sẽ không buông tay cô ấy lần nữa, cho nên, anh nhất định phải li hôn.” Lời nói của hắn kiên quyết hơn lúc nào hết.
“Không... Em không muốn li hôn... Anh Tử Thành anh thương em với... Em đã không thể sinh con được nữa... Nếu như anh lại vứt bỏ em, anh bảo một mình em phải làm thế nào đây? Em... Em không bằng chết đi cho xong...” Cô ta tiếp cận gần hắn, dù cho chỉ mong chờ một chút đồng tình từ hắn.
Lúc này An Tử Thành không còn nghĩ nhiều nữa, lập trường của hắn rất kiên định, lần này dù cho thế nào hắn cũng không thể mềm lòng: “Phi Phi, em nghĩ thông chút đi, chúng ta ở bên nhau thật sự không hạnh phúc, anh thật sự đã cố gắng rồi, nhưng anh không có cách nào để yêu em, tim anh đã bị Hàn Gia Lệ chiếm giữ rồi, ai cũng không thể bước vào...”
Ngay sau đó Bạch Phi Phi nước mắt giàn giụa đầy mặt, cô ta quỳ xuống trước mặt hắn: “Anh Tử Thành, em cầu xin anh, đừng li hôn với em, em chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy anh là đủ rồi, em không mong gì nhiều...”
An Tử Thành kéo cô ta lên, đang định nói gì đó, lập tức phòng của Bạch Phi Phi lúc này có người đẩy cửa vào.
Sau đó Mã Phi hoảng loạn chạy vào: “Thành Gia, mau nhảy ra ngoài cửa sổ, trong biệt thự có người ném lựu đạn hẹn giờ vào rồi!” Sau đó Mã Phi hoảng loạn nhìn đồng hồ trên tay: “Còn mười giây nữa, Thành Gia, mau nhảy!” Mã Phi như phát điên gào lên với hắn.
Phản ứng của An Tử Thành rất nhanh nhạy, đứng dậy kéo Bạch Phi Phi từ trên đất lên, thuận tay lấy chiếc ghế trong phòng đập vỡ cửa sổ.
Vừa nghe thấy xoảng một tiếng, tấm kính thủy tinh đã vỡ vụn ra rồi, mắt Mã Phi không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Đợi anh ta ngẩng đầu, An Tử Thành và Bạch Phi Phi đã đứng trên thành cửa sổ.
“Mã Phi, cậu lập tức nhảy đi!” Lời còn chưa dứt, An Tử Thành đã kéo Bạch Phi Phi từ tầng hai nhảy xuống.
Mã Phi nhảy lên thành cửa sổ, lao người xuống phía dưới...
“Uỳnh...” Giây sau đó, trong biệt thự phát ra tiếng nổ kinh hoảng, khói bụi phủ đầy xung quanh.
Hạ Lâm mặc dù không phản kháng, nhưng cơ thể cô vẫn run cầm cập, hơn nữa tứ chi cứng đờ.
Ở trước mặt anh, cô không cách nào trở nên mềm mại, cô dường như đang ép buộc mình, tự bảo mình đừng làm tổn thương anh.
Hai tay Tiêu Dật Nhiên đặt trên bầu ngực đầy đặn mềm mại đó, cảm nhận bầu ngực căng tròn ở đó. Hạ Lâm cắn chặt môi, hai tay căng thẳng nắm chặt ga giường.
Bàn tay của Tiêu Dật Nhiên đã từ từ trượt xuống phía dưới của cô, muốn cởi quần lót của cô ra.
Tay phải vừa chạm vào chiếc quần của cô, cô đột nhiên như có luồng điện mở trừng mắt, nhìn anh dường như cầu cứu: “Không... Đừng...” Cơ thể vẫn đang run rẩy.
Nhìn người phụ nữ phía dưới, lửa dục vọng trong lòng Tiêu Dật Nhiên đã bị hạ xuống, thực ra anh cảm thấy cơ thể cô đang cứng, lại run rẩy, đột nhiên anh cảm thấy mình giống như dã thú vậy.
Có lẽ là do một vài thứ làm đầu óc mơ hồ, anh quá ** rồi...
Đưa tay chạm khẽ lên hai má đang đỏ ửng của cô, trong mắt không tránh được có chút thất vọng: “Tiểu Lâm, đừng để mình chịu ấm ức, cơ thể em đang né tránh anh, anh vẫn có thể đợi.”
Hạ Lâm có chút xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn anh: “Em xin lỗi, anh muốn thì cứ tiếp tục đi...”
Tiêu Dật Nhiên không nhin được cười lên, sau đó hôn lên trán cô một cái: “Ngốc ạ, anh muốn là trái tim của em, chỉ cần ở đó toàn bộ đều là anh, cơ thể em sẽ không né tránh anh nữa.”
“Tiêu Dật Nhiên...” Hạ Lâm khẽ gọi anh một tiếng, vẫn thương xót anh.
Tiêu Dật Nhiên không nói gì, đứng dậy kéo lại quần áo cho cô: “Anh về phòng đây, em nghỉ ngơi đi nhé!” Nói xong không để cho cô cơ hội nói, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Hạ Lâm hít một hơi thật sâu, tại sao... Cơ thể mình lại né tránh anh? Hoặc là, cô đối với anh chỉ là cảm kích mà thôi, không có tình yêu...
Nhưng... Sự thật này đối với anh mà nói, thật tàn nhẫn.
...
Sau khi An Tử Thành quay về Vịnh Tiên Thủy, hắn ngồi trong xe ba tiếng đồng hồ, đầu lọc thuốc vứt đầy trên đất, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ.
Cuối cùng hắn vẫn quyết định một việc.
“Thành Gia, muộn thế này rồi tại sao vẫn còn chưa nghỉ.” Mã Phi đi ra khỏi biệt thự, có chút lo lắng liếc nhìn hắn, sau đó mang cho hắn một chiếc áo khoác.
“Bùi Hạo Hiên đâu?” An Tử Thành ngoảnh đầu liếc nhìn Mã Phi, mấy ngày này hắn đều ở chỗ Hạ Lâm, bây giờ mới phát hiện đã mấy ngày rồi chưa gặp Bùi Hạo Hiên.
Mã Phi nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên: “Thành Gia, gần đây anh làm sao thế? Không để ý gì sao, Maike gọi Hiên Gia về Mỹ rồi, anh ta không phải gửi tin nhắn cho anh rồi sao? Tôi nhớ sau khi anh ta đi tôi cũng nói với anh rồi. Thành Gia... Cơ thể anh có phải không thoải mái?”
An Tử Thành day day hai thái dương, sau đó xua xua tay với anh ta: “Tôi không sao, bây giờ đã là rạng sáng rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” Nói xong xuống xe, rồi đi vào trong biệt thự.
Mã Phi xoa xoa đầu, chỉ có thể nói Thành Gia trúng độc quá mạnh rồi, nhìn theo bóng dáng hắn, anh ta cũng thở dài rồi lật đật quay về phòng.
An Tử Thành không quay về phòng, mà đi gõ cửa phòng Bạch Phi Phi.
Sau khi Bạch Phi Phi mở cửa ra, vừa nhìn thấy An Tử Thành cô ta sung sướng kích động, lao lên bổ nhào ôm chặt lấy người hắn.
“Anh Tử Thành? Anh muốn ngủ cùng em sao?” Cô ta có chút lẳng lơ liếc nhìn hắn, khuôn mặt đỏ ửng lên.
An Tử Thành không lên tiếng, chỉ khẽ đẩy cô ta ra: “Phi Phi, anh muốn nói chuyện với em...”
Bạch Phi Phi lúc này càng thêm kích động, trong lòng nghĩ nửa đêm đến gõ cửa phòng cô ta còn có thể nói gì chứ? An Tử Thành hồi đó vì cái chết của Hàn Gia Lệ mà giữ thân năm năm. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường, cũng có ham muốn bình thường, còn lúc này... Nhất định là cô đơn rồi.
Bạch Phi Phi kéo tay hắn đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại: “Anh Tử Thành, chúng ta lên giường nói chuyện đi, đêm nay, để em phục vụ anh...” Cô ta vừa nói vừa đưa tay định cởi cúc áo sơmi của hắn.
An Tử Thành hơi mất kiên nhẫn, đẩy tay cô ta ra: “Anh không phải đến tìm em để lên giường, Phi Phi xin lỗi em, anh thật sự không có cách nào yêu được em.”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Bạch Phi Phi bỗng chốc thay đổi, cô ta cắn chặt môi lùi về sau mấy bước: “Anh Tử Thành, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Dù cho cô ta đã đoán ra, nhưng cô ta vẫn không dám tin.
An Tử Thành cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: “Phi Phi, chúng ta... Li hôn đi!”
đọc truyện ở /
/truyencuatui.net/ “Không... Đừng... Anh Tử Thành, sau khi li hôn anh muốn đi tìm Hàn Gia Lệ sao? Anh muốn vứt bỏ em phải không?” Mỗi lần chỉ cần nhắc đến li hôn, là cô ta như rơi xuống vực thẳm vậy.
“Đúng! Lần này anh sẽ không buông tay cô ấy lần nữa, cho nên, anh nhất định phải li hôn.” Lời nói của hắn kiên quyết hơn lúc nào hết.
“Không... Em không muốn li hôn... Anh Tử Thành anh thương em với... Em đã không thể sinh con được nữa... Nếu như anh lại vứt bỏ em, anh bảo một mình em phải làm thế nào đây? Em... Em không bằng chết đi cho xong...” Cô ta tiếp cận gần hắn, dù cho chỉ mong chờ một chút đồng tình từ hắn.
Lúc này An Tử Thành không còn nghĩ nhiều nữa, lập trường của hắn rất kiên định, lần này dù cho thế nào hắn cũng không thể mềm lòng: “Phi Phi, em nghĩ thông chút đi, chúng ta ở bên nhau thật sự không hạnh phúc, anh thật sự đã cố gắng rồi, nhưng anh không có cách nào để yêu em, tim anh đã bị Hàn Gia Lệ chiếm giữ rồi, ai cũng không thể bước vào...”
Ngay sau đó Bạch Phi Phi nước mắt giàn giụa đầy mặt, cô ta quỳ xuống trước mặt hắn: “Anh Tử Thành, em cầu xin anh, đừng li hôn với em, em chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy anh là đủ rồi, em không mong gì nhiều...”
An Tử Thành kéo cô ta lên, đang định nói gì đó, lập tức phòng của Bạch Phi Phi lúc này có người đẩy cửa vào.
Sau đó Mã Phi hoảng loạn chạy vào: “Thành Gia, mau nhảy ra ngoài cửa sổ, trong biệt thự có người ném lựu đạn hẹn giờ vào rồi!” Sau đó Mã Phi hoảng loạn nhìn đồng hồ trên tay: “Còn mười giây nữa, Thành Gia, mau nhảy!” Mã Phi như phát điên gào lên với hắn.
Phản ứng của An Tử Thành rất nhanh nhạy, đứng dậy kéo Bạch Phi Phi từ trên đất lên, thuận tay lấy chiếc ghế trong phòng đập vỡ cửa sổ.
Vừa nghe thấy xoảng một tiếng, tấm kính thủy tinh đã vỡ vụn ra rồi, mắt Mã Phi không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Đợi anh ta ngẩng đầu, An Tử Thành và Bạch Phi Phi đã đứng trên thành cửa sổ.
“Mã Phi, cậu lập tức nhảy đi!” Lời còn chưa dứt, An Tử Thành đã kéo Bạch Phi Phi từ tầng hai nhảy xuống.
Mã Phi nhảy lên thành cửa sổ, lao người xuống phía dưới...
“Uỳnh...” Giây sau đó, trong biệt thự phát ra tiếng nổ kinh hoảng, khói bụi phủ đầy xung quanh.