• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Tài Gian Ác (15 Viewers)

  • Chương 160

“Tôi biết rồi, Thành Gia mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.” Mã Phi liếc nhìn xác chết của Bạch Phi Phi, quay người dìu hắn ra khỏi nhà xác.



Khi An Tử Thành quay về phòng vẫn còn cảm thấy khó tin, khuôn mặt biến dạng của Bạch Phi Phi vẫn phảng phất trong đầu hắn.



“Anh gặp ma à?” Hàn Gia Lệ đứng dựa người vào cửa, cô hầm một nồi canh gà, ai ngờ mang đến phòng bệnh lại không thấy người đâu.



An Tử Thành bị dọa cho giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Hàn Gia Lệ, nụ cười rạng rỡ trên môi: “Em thật là không có lương tâm, đến bây giờ mới đến thăm anh.”



Hàn Gia Lệ khoanh hai tay trước ngực, giễu cợt nhìn An Tử Thành: “Nói... Đi đâu tán gái rồi?”



An Tử Thành cười nham hiểm, bước nhanh đến bên cạnh cô, đưa tay vòng qua vai cô: “Anh muốn tán tỉnh nhất là em, em để anh tán tỉnh chứ?”



Hàn Gia Lệ nhấc đôi giày cao gót lên dẫm vào chân hắn một cái: “Muốn tán tôi thì hỏi con trai tôi trước đi!”



An Tử Thành cười trừ: “Con trai em không phải là con trai anh sao?” Hắn vừa nói vừa bước về phía cạnh bàn, nhìn bình giữ nhiệt đặt trên bàn: “Em tự tay hầm canh gà cho anh à?”



Hàn Gia Lệ không quan tâm, bĩu môi nói với hắn: “Còn lâu ấu, là tôi và con trai tôi ăn còn thừa nên nhân tiện gói lại cho anh.”



An Tử Thành thầm cười trong lòng, mở nắp bình giữ nhiệt ra, dùng thìa xúc một muỗng canh gà đưa vào miệng, chầm chậm thưởng thức mùi vị của nó.



“Mùi vị rất ngon!”



“Ăn hết là được, tôi đi đây.” Hàn Gia Lệ vừa nói vừa cầm túi trên bàn quay người bước ra phía cửa định đi.



“Rầm!” Vừa nghe thấy cô muốn đi, An Tử Thành nhanh chân lẩn ra cửa, sau đó đóng chặt cửa lại.



“Anh chán quá rồi, ở đây nói chuyện với anh một lúc nhé.”



Hàn Gia Lệ lườm hắn một cái: “Xin anh, tôi còn phải đi làm nữa, hơn nữa Tiểu Tiểu Bân ở nhà không ai chăm sóc, tôi rất bận?”



“Gia Lệ...” Hắn cúi đầu, trong mắt đột nhiên có gì đó nặng trĩu.



“Sao thế?” Cô hơi kỳ nhìn hắn.



“Anh vừa nhận mệnh lệnh của Soma, anh phải rời khỏi đây, về Mỹ. Anh muốn... Mang theo em cùng Tiểu Tiểu Bân về đó.” Mặc dù An Tử Thành rất muốn đưa hai người họ đi cùng, nhưng trong lòng hắn chưa đủ lí do thuyết phục được Hàn Gia Lệ và Tiểu Tiểu Bân cùng đi.



Nghe thấy lời này, Hàn Gia Lệ đột nhiên im lặng, mãi lâu sau mới nói với hắn: “Bao giờ thì anh về?”



“Không có một thời gian nhất định, cho nên anh mới muốn em và con cùng đi với anh.”



Hàn Gia Lệ ngoảnh đầu, dường như chẳng nghĩ đã từ chối luôn, tại vì cô biết nếu như anh ta thật sự yêu cô, dù cho cô không đi theo anh ta, anh ta vẫn sẽ quay về.



“Em không muốn rời khỏi đây, công việc của em đang thuận buồm xuôi gió, em không muốn bỏ lại tất cả, hơn nữa... Tiểu Tiểu Bân không thích Mỹ, nó có lẽ cũng sẽ không muốn đi.”



Biết là cô sẽ nói như thế, An Tử Thành bước nhanh đến trước mặt cô, đưa tay giữ lấy vai cô: “Gia Lệ... Em đi theo anh nhé, anh không yên tâm để hai mẹ con em ở đây, hơn nữa... Anh sẽ nhớ hai người.”



Hàn Gia Lệ ngẩng đầu khoanh hai tay trước ngực, kiên định nhìn hắn: “Em và con sẽ không đi, nhưng em sẽ đợi anh quay về, nếu như sợ em chạy theo người khác thì sớm quay về.”



Nghe thấy thế, cuối cùng An Tử Thành cũng mỉm cười, đây là quyết định của cô, vậy thì sẽ tôn trọng cô.



“Em không sợ anh có người khác, sau đó không về nữa sao?” Hắn nhét hai tay vào túi quần, hỏi ngược lại cô.



Hàn Gia Lệ nhún nhún vai với hắn, sau đó cũng cười lên: “Tùy anh, đó là tổn thất của anh.”



...



Nửa năm sau.



“Này, thợ trang điểm, Hàn tiểu thư trôi phấn rồi, mau dặm thêm đi...” Người đẹp MC nhìn thời gian, vội vàng hét lên với nhân viên.



“Đến đây đến đây...” Một người con gái cuống quýt chạy đến, cầm bút vẽ lông mày trên bàn rồi vẽ lông mày cho cô.



Hàn Gia Lệ mặc kệ cho họ làm, dù sao tiết mục kiểu như thế này cô tham gia quá nhiều rồi, thậm chí còn biến thành chuyện như cơm bữa rồi.



Mới chỉ có nửa năm ngắn ngủi, danh tiếng của cô không khác gì minh tinh trong nước, thậm chí còn có thương gia mời cô làm người đại diện, thế là Hàn Gia Lệ bây giờ một chân dẫm vào thế giới văn học, một chân dẫm vào làng giải trí.



“Ánh đèn chuẩn bị thế nào rồi? Không còn vấn đề gì nữa chúng ta có thể bắt đầu được rồi.” MC vừa nói vừa chỉnh lại trang phục của mình, sau đó chầm chậm bước lên sân khấu.



MC sau khi nói một vài lời dẫn, sau đó Hàn Gia Lệ được mời lên sân khấu với thân phận là khách mời.



Hàn Gia Lệ mặc chiếc váy ngắn màu trắng cúp ngực, xinh đẹp trang nhã lại lịch sự.



“Hàn tiểu thư, sự nghiệp bây giờ của cô bây giờ cực kỳ hưng thịnh, có ý định rời bỏ thế giới văn học để chuyển sang làng giải trí không?” MC hỏi cô.



Hàn Gia Lệ cười dịu dàng: “Tôi không thể rời bỏ thế giới văn học được, tại vì tôi quá thích và đam mê, hơn nữa tôi cũng đã làm quen rồi, cho nên bây giờ làng giải trí đối với tôi mà nói chỉ là làm thêm mà thôi.”



“Ha ha, xem ra Hàn tiểu thư đúng là trung thành với thế giới văn học, có điều, hôm nay mời Hàn tiểu thư đến đây không phải chỉ đơn giản như thế, tiết mục của chúng tôi còn có một món quà bất ngờ tặng cho Hàn tiểu thư.” MC cuối cùng cũng nói đến tiết mục quan trọng nhất của chương trình.



Hàn Gia Lệ kỳ lạ nhìn người dẫn chương trình, cô cau mày nghĩ, điều bất ngờ sao? Tại sao lúc tập duyệt không có phần này? Chương trình này rốt cuộc đang làm gì thế?



“Món quà bất ngờ gì vậy?” Hàn Gia Lệ ngạc nhiên nhìn MC, tại vì còn phải ghi hình nên cũng không hỏi nhiều.



MC không trả lời cô, chỉ quay về phía sau vỗ vỗ tay.



Rất nhanh, có hai cô gái xinh đẹp đẩy một chiếc hộp lớn ra.



Nhìn chiếc hộp đó, miệng Hàn Gia Lệ há ra, mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên nhìn MC: “Đây... Đây... Món quà bất ngờ to thế sao.”



Mc cười đứng dậy kéo cô đi đến bên cạnh chiếc hộp: “Đây là phần quan trọng trong tiết mục của chúng tôi, vẫn nên để Hàn tiểu thư tự tay mở chiếc hộp đó đi.”





Không biết tại sao trong đầu Hàn Gia Lệ lúc này đột nhiên hiện ra cảnh tượng trong một chương trình cô đã từng xem, sau khi mở chiếc hộp ra, sẽ xuất hiện một con rắn, hoặc là một con chó điên?



Nhưng cô vẫn tươi cười ấn hai tay trên nắp hộp: “Ha ha, thật là bất ngờ, cảm ơn chương trình đã chuẩn bị cho tôi món quà này, sau đây, chúng ta cùng xem xem bên trong là gì nhé?” Hàn Gia Lệ nói còn chưa dứt, cô đã dùng lực xé nắp hộp đó ra.



Chính khoảnh khắc đó, trong chiếc hộp đột nhiên có ánh đèn sáng lấp lánh, ngay sau đó một người từ trong chiếc hộp đứng lên.



Hàn Gia Lệ giật nảy mình, sợ hãi tránh sang một bên. Cho đến khi đứng vững mới nhìn rõ người đàn ông cầm bó hoa hồng đứng trong chiếc hộp.



“An Tử Thành!” Hàn Gia Lệ ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt.



An Tử Thành mỉm cười với cô, mặc bộ quần áo gió màu đen khỏe khắn trông rất bảnh trai.



“Hàn Gia Lệ, đồng ý lấy anh nhé?” Hắn cầm chặt bó hoa hồng trong tay, nhìn người phụ nữ trước mắt mà kiên định nói.



Hàn Gia Lệ thất thần lùi về sau mấy bước, đột nhiên đối diện với cảnh tượng này, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lí.



“Đồng ý anh ấy đồng ý anh ấy!” Mọi người hô hào cổ vũ nhiệt tình.



Cuối cùng Hàn Gia Lệ định thần lại, nhìn hắn mỉm cười, sau đó chạy nhanh lên trước dang tay ôm chặt lấy cổ An Tử Thành.



“Anh về rồi? Anh thật sự về rồi sao? Anh thật sự muốn lấy em?” Cô vui sướng không biết nên nói gì, chỉ ôm chặt lấy cổ hắn mà nhảy nhót sung sướng.



An Tử Thành ném bó hoa trong tay đi, ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu thầm thì bên tai cô: “Tại vì quá nhớ em, cho nên không chịu được phải quay về, Gia Lệ... Chúng ta kết hôn nhé, anh không muốn rời xa em nữa.”



Nghe thấy những lời này, khóe mắt Hàn Gia Lệ ướt ướt, cô không nói gì, chỉ là gật đầu lia lịa với hắn.



“Anh yêu em...” Ba chữ này liên tiếp lặp lại bên tai cô, kiên định như một lời thề.



“Em cũng yêu anh.”



An Tử Thành ấm áp cười với cô, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô.



Hàn Gia Lệ hạnh phúc nhắm mắt lại, nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của hắn, lúc này, trước sóng truyền hình, hàng nghìn hàng vạn người làm chứng cho tình yêu của bọn họ.



Dưới sân khấu sôi nổi hẳn lên, những tiếng la hét hò hét không ngừng, nghe nói, tiết mục hôm đó đã đạt tỷ suất người xem cao nhất.



...



Trước màn hình tivi, Tiểu Tiểu Bân ngồi trên ghế sofa nhìn hai người ôm rồi hôn nhau say đắm, không nén được cười trộm, thực ra An Tử Thành rời xa nửa năm này, hắn luôn liên hệ với Tiểu Tiểu Bân.



Hắn không ngừng nỗ lực muốn kéo gần lại khoảng cách giữa hai ba con. Thời gian dài rồi, thật sự cảm nhận được thật lòng của hắn, Tiểu Tiểu Bân cũng đón nhận hắn, chỉ là cậu bé không ngờ ba sẽ cầu hôn mẹ bất ngờ như thế, mẹ nhất định không biết, thực ra chủ ý này là do cậu bé nghĩ ra.



Mẹ, mẹ yêu người đàn ông này, sau này nhất định phải hạnh phúc hạnh phúc nhiều nhé!



Nghĩ đến đây, lại không kìm được mà che mồm cười.



Ở một nơi khác, Tiêu Dật Nhiên im lặng nhìn hai người trên màn hình tivi, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười ấm áp, sau đó đứng dậy tắt màn hình tivi.



“Gia Lệ, chúc mừng em!” Anh thầm nói lời chúc mừng trong lòng.



Đã không thể có được, vậy thì rộng lượng chúc cô ấy hạnh phúc đi!



Quay người đi ra khỏi phòng, anh muốn chuẩn bị cho cô một món quà cưới đặc biệt, sau đó gửi về nước.



Mấy ngày sau, An Tử Thành tổ chức hôn lễ xa hoa lộng lẫy với cô, khiến hàng ngàn phụ nữ ngưỡng mộ, mức độ xa hoa của hôn lễ khiến người ta phải trầm trồ.



Hắn làm tất cả mọi điều chỉ hy vọng có thể bù đắp năm năm trước, những tổn thương mà hắn làm với cô, sau này mỗi ngày, hắn sẽ dùng hành động chứng minh tình yêu của hắn.



“Ba mẹ, đêm nay nỗ lực nhé, sinh cho con một em gái!” Tiểu Tiểu Bân từ ngoài cửa thò đầu vào phòng tân hôn, nhìn hai người trong phòng rồi nháy nháy mắt.



Lời còn chưa dứt, Hàn Gia Lệ đã cầm chiếc gối trong tay ném về phía đó: “Nhóc con, con mau ra ngoài đi...”



Tiểu Tiểu Bân đón được chiếc gối đó: “Mẹ, mẹ cũng nóng vội quá rồi đấy? Được rồi được rồi, không làm phiền hai người nữa, con đi xuống lầu mua bánh kem ăn đây, ba, cố lên nhé!” Nói xong cậu bé đã mất hút sau cánh cửa.



An Tử Thành lắc lắc đầu không biết làm sao: “Tên tiểu tử này bị em chiều hư rồi.”



Hàn Gia Lệ bực tức nhìn hắn, ngẩng đầu nói: “Đây gọi là cha nào con nấy.”



“Này... Đó cũng có một nửa của em đấy?” An Tử Thành còn chưa nói xong, Hàn Gia Lệ đã nhảy sang một bên.



Hắn đột nhiên dừng lại, cười đen tối móc móc tay với cô: “Lại đây...”



Hàn Gia Lệ bất giác lùi về sau mấy bước: “Lại đó làm gì?”



An Tử Thành khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô cười gian xảo: “Đêm động phòng hoa trúc, em nói xem sẽ làm gì?”



“Anh... Tránh xa em ra...” Nhìn hắn lúc này như sói đói, Hàn Gia Lệ thật sự cảm thấy mình như lên nhầm thuyền.



“Anh phải nhịn năm năm rồi, không thể nhịn được nữa?” Hắn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đùa giỡn nhìn cô.



“Nhịn năm năm rồi, vậy thì anh nhịn thêm một đêm nữa đi.”



An Tử Thành bắt đầu mất kiên nhẫn: “Em gái Hàn, em qua đây... Hay là anh qua?”



Hàn Gia Lệ lại lùi về sau mấy bước: “Anh... Anh không được qua đây...”



An Tử Thành cười xấu xa bổ nhào về phía cô: “Em gái Hàn, chúng ta đã có con rồi, đừng xấu hổ nữa, mặc dù năm năm chưa làm rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom