Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Trên mặt cảm giác nóng bừng đau rát, máu ngay tức khắc chảy ra từ khóe miệng.
Hàn Gia Lệ đau đớn nghiến răng, mắt nhìn bốn xung quanh, đúng lúc này, cửa phòng Bạch Phi Phi đột nhiên bị người giơ chân đạp ra.
“Uh...” Bạch Phi Phi ra sức giãy giụa, trên miệng cũng bị nhét vải đen, nhìn Hàn Gia Lệ mặt đầy hoảng sợ.
Người mặc quần áo đen tay nhanh thoăn thoắt, tức tốc đưa hai người đó ra khỏi biệt thự, đẩy vào trong một chiếc xe màu đen.
Sau đó chiếc xe lao đi như bay.
...
Trong khu giải trí cao sang đầy “cám dỗ” của thành phố A.
Trong căn phòng ánh đèn mờ ảo, che đi nửa mặt người đàn ông, An Tử Thành ngồi trên ghế sofa, khẽ rít một hơi thuốc.
“Thành Gia, Hiên Gia đã đến rồi.” Mã Phi đẩy cửa bước vào nhìn An Tử Thành ngồi trên ghế sofa mà lên tiếng nói.
An Tử Thành vứt điếu thuốc trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy.
Đúng lúc này, cửa phòng có người đẩy vào, có bốn năm bóng người đi vào. Người đàn ông dẫn đầu ngũ quan tinh tế, thân hình hoàn hảo cao khoảng 1m8 mặc chiếc áo sơmi bó sát, tóc mái trước trán dài hơi che mắt, nước da rám nắng toát ra vẻ bí ẩn.
“Lâu rồi không gặp, tiểu tử cậu vẫn đẹp trai đấy.” Bùi Hạo Hiên cười gian xảo, đưa tay đấm đấm vào ngực An Tử Thành.
An Tử Thành cười đáp trả, cúi người ngồi vào sofa, ánh mắt sâu xa nhìn Bùi Hạo Hiên.
“Gấu đen, lão già nỡ thả cậu ra sao? Nói đi, ông ta muốn làm gì?”
Bùi Hạo Hiên giống như một tên lưu manh nhìn hắn uể oải lắc đầu, quay người ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Còn không phải vì việc Đảo U Linh sao, bây giờ thực lực của Đảo U linh cực kỳ lớn mạnh, rõ ràng uy hiếp chúng ta, lão già sợ một mình cậu không phải đối thủ của bọn họ, cho nên cũng đá mình ra ngoài cùng.”
An Tử Thành nhả một hơi thuốc, mặt không biểu cảm nhìn phía trước, Đảo U Linh, thực sự không dễ đối phó, dù cho gấu đen đến cũng như như cả thôi.
“Cậu có manh mối gì không?” Hắn nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Bùi Hạo Hiên.
Bùi Hạo Hiên cười nham hiểm, khóe miệng nhếch lên đắc ý: “Mình tóm được một người.”
“U Linh?” An Tử Thành nheo mắt lại, vẻ khó tin nhìn Bùi Hạo Hiên.
Lần trước U Linh suýt chút nữa rơi vào tay hắn, không ngờ vẫn để hắn ta chạy thoát.
“Không! Là Huyền Minh, A Uy, đưa hắn ta vào!” Bùi Hạo Hiên hướng ra phía cửa biểu thị một tiếng.
Ngay sau đó, hai tên áo đen đi vào, tay phải cầm chặt súng, dí vào lưng U Minh áp vào trong phòng.
Chỉ cần hắn ta phản kháng, sẽ lập tức trở thành một cái xác chết.
Người thanh niên trước mặt, chỉ khoảng trên dưới 23 tuổi, thân hình cường tráng, ánh mắt sâu xa, khuôn mặt lạnh lùng nhưng khôi ngô tuấn tú, mặc dù dưới nòng súng nhưng vẫn toát ra vẻ bình tĩnh lạ thường.
Ánh mắt như mắt sói của An Tử Thành nhìn chằm chằm Huyền Minh, tin đồn về Huyền Minh thần bí đáng sợ, hắn là sát thủ tàn ác nhất của đảo U Minh, sở trường đấu võ, ra tay vớ tốc độ nhanh đến mức người khác phải kinh sợ, bây giờ hắn có chút tò mò không hiểu Bùi Hạo Hiên làm thế nào bắt được hắn.
“Huyền Minh, chỉ cần mày nói ra tăm tích của U Linh và Quỷ Mị, tao cam đoạn, sẽ để cho mày một con đường sống.” Bùi Hạo Hiên mở mồm uy hiếp.
“Mày đồng ý với tao, thả Y Y, sau đó giết sao.” Khí chất của Huyền Minh không hề thuyên giảm.
An Tử Thành không nén được cười khẩy mấy tiếng, còn cho rằng Gấu đen lợi hại thế nào, không ngờ bắt người phụ nữ của tên tiểu tử này, cho nên tên tiểu tử này mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.
Hàn Gia Lệ đau đớn nghiến răng, mắt nhìn bốn xung quanh, đúng lúc này, cửa phòng Bạch Phi Phi đột nhiên bị người giơ chân đạp ra.
“Uh...” Bạch Phi Phi ra sức giãy giụa, trên miệng cũng bị nhét vải đen, nhìn Hàn Gia Lệ mặt đầy hoảng sợ.
Người mặc quần áo đen tay nhanh thoăn thoắt, tức tốc đưa hai người đó ra khỏi biệt thự, đẩy vào trong một chiếc xe màu đen.
Sau đó chiếc xe lao đi như bay.
...
Trong khu giải trí cao sang đầy “cám dỗ” của thành phố A.
Trong căn phòng ánh đèn mờ ảo, che đi nửa mặt người đàn ông, An Tử Thành ngồi trên ghế sofa, khẽ rít một hơi thuốc.
“Thành Gia, Hiên Gia đã đến rồi.” Mã Phi đẩy cửa bước vào nhìn An Tử Thành ngồi trên ghế sofa mà lên tiếng nói.
An Tử Thành vứt điếu thuốc trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy.
Đúng lúc này, cửa phòng có người đẩy vào, có bốn năm bóng người đi vào. Người đàn ông dẫn đầu ngũ quan tinh tế, thân hình hoàn hảo cao khoảng 1m8 mặc chiếc áo sơmi bó sát, tóc mái trước trán dài hơi che mắt, nước da rám nắng toát ra vẻ bí ẩn.
“Lâu rồi không gặp, tiểu tử cậu vẫn đẹp trai đấy.” Bùi Hạo Hiên cười gian xảo, đưa tay đấm đấm vào ngực An Tử Thành.
An Tử Thành cười đáp trả, cúi người ngồi vào sofa, ánh mắt sâu xa nhìn Bùi Hạo Hiên.
“Gấu đen, lão già nỡ thả cậu ra sao? Nói đi, ông ta muốn làm gì?”
Bùi Hạo Hiên giống như một tên lưu manh nhìn hắn uể oải lắc đầu, quay người ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Còn không phải vì việc Đảo U Linh sao, bây giờ thực lực của Đảo U linh cực kỳ lớn mạnh, rõ ràng uy hiếp chúng ta, lão già sợ một mình cậu không phải đối thủ của bọn họ, cho nên cũng đá mình ra ngoài cùng.”
An Tử Thành nhả một hơi thuốc, mặt không biểu cảm nhìn phía trước, Đảo U Linh, thực sự không dễ đối phó, dù cho gấu đen đến cũng như như cả thôi.
“Cậu có manh mối gì không?” Hắn nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Bùi Hạo Hiên.
Bùi Hạo Hiên cười nham hiểm, khóe miệng nhếch lên đắc ý: “Mình tóm được một người.”
“U Linh?” An Tử Thành nheo mắt lại, vẻ khó tin nhìn Bùi Hạo Hiên.
Lần trước U Linh suýt chút nữa rơi vào tay hắn, không ngờ vẫn để hắn ta chạy thoát.
“Không! Là Huyền Minh, A Uy, đưa hắn ta vào!” Bùi Hạo Hiên hướng ra phía cửa biểu thị một tiếng.
Ngay sau đó, hai tên áo đen đi vào, tay phải cầm chặt súng, dí vào lưng U Minh áp vào trong phòng.
Chỉ cần hắn ta phản kháng, sẽ lập tức trở thành một cái xác chết.
Người thanh niên trước mặt, chỉ khoảng trên dưới 23 tuổi, thân hình cường tráng, ánh mắt sâu xa, khuôn mặt lạnh lùng nhưng khôi ngô tuấn tú, mặc dù dưới nòng súng nhưng vẫn toát ra vẻ bình tĩnh lạ thường.
Ánh mắt như mắt sói của An Tử Thành nhìn chằm chằm Huyền Minh, tin đồn về Huyền Minh thần bí đáng sợ, hắn là sát thủ tàn ác nhất của đảo U Minh, sở trường đấu võ, ra tay vớ tốc độ nhanh đến mức người khác phải kinh sợ, bây giờ hắn có chút tò mò không hiểu Bùi Hạo Hiên làm thế nào bắt được hắn.
“Huyền Minh, chỉ cần mày nói ra tăm tích của U Linh và Quỷ Mị, tao cam đoạn, sẽ để cho mày một con đường sống.” Bùi Hạo Hiên mở mồm uy hiếp.
“Mày đồng ý với tao, thả Y Y, sau đó giết sao.” Khí chất của Huyền Minh không hề thuyên giảm.
An Tử Thành không nén được cười khẩy mấy tiếng, còn cho rằng Gấu đen lợi hại thế nào, không ngờ bắt người phụ nữ của tên tiểu tử này, cho nên tên tiểu tử này mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.