Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Trong mắt Lam Y Y lóe lên ánh nhìn bất lực, nhưng cô càng thương Huyền Minh, cô không muốn anh vì cô mà phản bội đồng bọn.
“Huyền Minh, em biết nỗi khổ của anh, em không sao, đừng nói.” Lam Y Y xót thương nhìn Huyền Minh, cô biết trong lòng anh cũng đang dằn vặt không kém gì cô.
Ánh mắt Huyền Minh dịu dàng trở lại, mặt đầy xót xa nhìn Lam Y Y: “Xin lỗi Y Y, không thể cứu em, xin lỗi, nhưng dù cho thế nào, anh vẫn cần em.” Hắn nhìn Lam Y Y, nước mắt vòng quanh khoang mắt.
Khoảng khắc đó, trái tim mạnh mẽ của An Tử Thành cũng dao động một chút.
Nghe những lời này, trên mặt Lam Y Y giãn ra khẽ mỉm cười: “Huyền Minh, có câu nói đó của anh là đủ rồi.”
Huyền Minh nhắm mắt lại lắc lắc đầu, trong miệng không ngầm lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, xin lỗi...”
“Thật là cảm động mà.” Bùi Hạo Hiên cười khẩy vỗ tay vài cái: “Huyền Minh, đây là quyết định của mày sao? Thế thì để cho mày xem.” Bùi Hạo Hiên cười điên cuồng, cúi đầu nhìn Lam Y Y, bàn tay thô tục kéo áo ngực của cô ra.
“Đừng...” Lam Y Y hoảng loạn đưa hai tay che bầu ngực đầy đặn của mình.
Những tên đàn ông trong phòng như sói đói nhìn cơ thể trắng nõn của cô, nuốt nước bọt thèm khát.
“Quả nhiên rất to mà.” Hắn cố tình kéo dài giọng nói trước Huyền Minh, kéo tay của Lam Y Y ra, vuốt ve hai bầu ngực mềm mại của cô.
“Uh...” Cơ thể Lam Y Y run rẩy trong bàn tay hắn ta.
Tim Huyền Minh đập mạnh mẽ, khó chịu như có dao cứa.
“Thân thể này, đúng là thú cưng mà. Kêu đi, để hắn nghe thấy giọng nói hưng phấn của cô.” Bùi Hạo Hiên cúi đầu hôn lên vành tai cô, bàn tay càng thêm lực, ra sức nắn bóp, đùa nghịch hai bầu vú nở nang của cô.
“Uh... Đừng...” Hơi thở của Lam Y Y càng gấp gáp hơn, cơ thể run rẩy.
Bùi Hạo Hiên một tay hất những chai rượu trên bàn xuống, bế Lam Y Y lên bàn, đưa tay kéo quần trong của cô...
An Tử Thành ngồi trong góc có chút không kiên nhẫn được nữa.
“Hiên...” Hắn nhả một hơi khói thuốc, lạnh lùng nhìn hình bóng Bùi Hạo Hiên.
Bùi Hạo Hiên quay đầu nhìn An Tử Thành cười đầy gian xảo: “Sao thế? Thành Gia không kiềm chế nổi à? Thế thì... Người đẹp này, cậu chơi trước đi, mọi người từ từ đợi, đều có phần cả!” Lời còn chưa dứt hắn kéo Lam Y Y trên bàn đẩy lên người An Tử Thành.
An Tử Thành cau mày, nhìn người con gái hở nửa thân trên, nhanh tay vớ lấy chiếc áo khoác ngoài vứt bên cạnh, khoác lên người cho cô. Đứng dậy để cô ngồi bên cạnh.
Lam Y Y giữ chặt chiếc áo trên người, quay đầu run rẩy liếc nhìn An Tử Thành.
“Đủ rồi đấy, ức hiếp một người con gái như thế, sau này truyền ra ngoài không hay đâu.” An Tử Thành bước nhanh đến trước mặt gấu đen, đưa tay vỗ vỗ vào vai hắn.
“Ha... Thành Gia cậu đã nói như thế, thế thì mình nể mặt cậu không tiếp tục nữa.” Bùi Hạo Hiên cười nhún nhún vai với An Tử Thành.
Những tên đàn ông trong phòng như hụt hẫng, mắt nhìn người đẹp kiều diễm đó thèm thuồng, không ngờ hy vọng trong chớp mắt bị tan vỡ rồi.
Nhưng đúng lúc này, một làn khói dày nhanh chóng lan khắp xung quanh, đợi mọi người phản ứng kịp, bên cạnh đã không nhìn rõ bóng người.
“Chết tiệt, có người thả đạn hơi, nhanh! Bắt Huyền Minh lại cho tao!” Trong làn khói mờ, gấu đen hét lên với thuộc hạ.
“Muộn rồi! Đã không còn thấy người nữa rồi!” An Tử Thành bình tĩnh đứng uống ngụm cafe cầm trên tay.
“Huyền Minh, em biết nỗi khổ của anh, em không sao, đừng nói.” Lam Y Y xót thương nhìn Huyền Minh, cô biết trong lòng anh cũng đang dằn vặt không kém gì cô.
Ánh mắt Huyền Minh dịu dàng trở lại, mặt đầy xót xa nhìn Lam Y Y: “Xin lỗi Y Y, không thể cứu em, xin lỗi, nhưng dù cho thế nào, anh vẫn cần em.” Hắn nhìn Lam Y Y, nước mắt vòng quanh khoang mắt.
Khoảng khắc đó, trái tim mạnh mẽ của An Tử Thành cũng dao động một chút.
Nghe những lời này, trên mặt Lam Y Y giãn ra khẽ mỉm cười: “Huyền Minh, có câu nói đó của anh là đủ rồi.”
Huyền Minh nhắm mắt lại lắc lắc đầu, trong miệng không ngầm lẩm bẩm nói: “Xin lỗi, xin lỗi...”
“Thật là cảm động mà.” Bùi Hạo Hiên cười khẩy vỗ tay vài cái: “Huyền Minh, đây là quyết định của mày sao? Thế thì để cho mày xem.” Bùi Hạo Hiên cười điên cuồng, cúi đầu nhìn Lam Y Y, bàn tay thô tục kéo áo ngực của cô ra.
“Đừng...” Lam Y Y hoảng loạn đưa hai tay che bầu ngực đầy đặn của mình.
Những tên đàn ông trong phòng như sói đói nhìn cơ thể trắng nõn của cô, nuốt nước bọt thèm khát.
“Quả nhiên rất to mà.” Hắn cố tình kéo dài giọng nói trước Huyền Minh, kéo tay của Lam Y Y ra, vuốt ve hai bầu ngực mềm mại của cô.
“Uh...” Cơ thể Lam Y Y run rẩy trong bàn tay hắn ta.
Tim Huyền Minh đập mạnh mẽ, khó chịu như có dao cứa.
“Thân thể này, đúng là thú cưng mà. Kêu đi, để hắn nghe thấy giọng nói hưng phấn của cô.” Bùi Hạo Hiên cúi đầu hôn lên vành tai cô, bàn tay càng thêm lực, ra sức nắn bóp, đùa nghịch hai bầu vú nở nang của cô.
“Uh... Đừng...” Hơi thở của Lam Y Y càng gấp gáp hơn, cơ thể run rẩy.
Bùi Hạo Hiên một tay hất những chai rượu trên bàn xuống, bế Lam Y Y lên bàn, đưa tay kéo quần trong của cô...
An Tử Thành ngồi trong góc có chút không kiên nhẫn được nữa.
“Hiên...” Hắn nhả một hơi khói thuốc, lạnh lùng nhìn hình bóng Bùi Hạo Hiên.
Bùi Hạo Hiên quay đầu nhìn An Tử Thành cười đầy gian xảo: “Sao thế? Thành Gia không kiềm chế nổi à? Thế thì... Người đẹp này, cậu chơi trước đi, mọi người từ từ đợi, đều có phần cả!” Lời còn chưa dứt hắn kéo Lam Y Y trên bàn đẩy lên người An Tử Thành.
An Tử Thành cau mày, nhìn người con gái hở nửa thân trên, nhanh tay vớ lấy chiếc áo khoác ngoài vứt bên cạnh, khoác lên người cho cô. Đứng dậy để cô ngồi bên cạnh.
Lam Y Y giữ chặt chiếc áo trên người, quay đầu run rẩy liếc nhìn An Tử Thành.
“Đủ rồi đấy, ức hiếp một người con gái như thế, sau này truyền ra ngoài không hay đâu.” An Tử Thành bước nhanh đến trước mặt gấu đen, đưa tay vỗ vỗ vào vai hắn.
“Ha... Thành Gia cậu đã nói như thế, thế thì mình nể mặt cậu không tiếp tục nữa.” Bùi Hạo Hiên cười nhún nhún vai với An Tử Thành.
Những tên đàn ông trong phòng như hụt hẫng, mắt nhìn người đẹp kiều diễm đó thèm thuồng, không ngờ hy vọng trong chớp mắt bị tan vỡ rồi.
Nhưng đúng lúc này, một làn khói dày nhanh chóng lan khắp xung quanh, đợi mọi người phản ứng kịp, bên cạnh đã không nhìn rõ bóng người.
“Chết tiệt, có người thả đạn hơi, nhanh! Bắt Huyền Minh lại cho tao!” Trong làn khói mờ, gấu đen hét lên với thuộc hạ.
“Muộn rồi! Đã không còn thấy người nữa rồi!” An Tử Thành bình tĩnh đứng uống ngụm cafe cầm trên tay.