Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
“Vâng Bạch Tiểu thư, tôi lập tức đi lấy.” Thím Trần nhìn người chủ khó hầu hạ này, chẳng biết nói gì quay người đi vào bếp múc lại múc thêm một bát ngân nghĩ hạt sen mang đến.
“Phi Phi à, con phải nếm thử xem, món ngân nhĩ hạt sen thím Trần hầm rất ngon!” Lão An cười thêm vào, bầu không khí trên bàn ăn dịu hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Bùi Hạo Hiên đột nhiên ôm một người đẹp thân hình lả lướt cười cười nói nói đẩy cửa đi vào.
Thằng cha này mất hút hai ngày liền, không biết phong lưu sống chết bên người đẹp nào, bây giờ mới biết quay về.
Vừa đẩy cửa vào nhìn thấy lão An và Bạch Phi Phi đang ngồi ở bàn ăn sáng nhìn chằm chằm vào hắn, mặt hắn ngay lập tức như hóa đá, không ngờ hai ngày mình không về, lão An đã dẹp đường hồi phủ rồi.
Tay phải ôm bả vai người đẹp của Bùi Hạo Hiên buông thõng một cách gượng gạo, mặt mày rạng rỡ nhanh chóng bước đến chỗ lão An: “Bác An, sao bác lại về đột xuất thế ạ, lâu lắm rồi không gặp, cháu nhớ bác chết đi được.” Nói xong, đi đến trước mặt lão An ôm cổ lão, giống như lễ nghĩa của người Tây Phương vậy.
Lão An cười vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu Hiên à, cháu không phải đang ở bên Mỹ sao? Về từ lúc nào thế?”
Bạch Phi Phi ân cần vồn vã cướp lời: “Bác An, Hiên Gia anh ấy mới về cách đây mấy ngày.”
“Ồ, ăn sáng chưa, tiểu Hiên, cùng ngồi ăn chút gì đi.” Lão An khách sáo mời hắn.
Bầu không khí có chút không tự nhiên, Bùi Hạo Hiên một giây cũng chẳng muốn ở lại, cười nói với lão An: “Không cần đâu bác An, cháu vừa ăn rồi, không làm phiền mọi người nữa, cháu đi công ty tìm Tử Thành có chút việc, cháu đi trước đây ạ.” Nói xong kéo người đẹp mà anh ta vừa dẫn vào, lòng bàn chân đi nhanh như bôi dầu vào gót vậy.
Lão An nhìn bóng hắn ta, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười lập tức trầm xuống, trong ánh mắt chất chứa vẻ sắc lạnh.
Tên Bùi Hạo Hiên này quen biết từ nhỏ với An Tử Thành, thậm chí lai lịch còn có chút không rõ ràng, lão An từ trước đã đi điều tra thân phận của hắn từ lâu, nhưng trừ tên tuổi và học lực ra, không có chút thông tin gì nữa, còn tài năng kiệt xuất và trí tuệ siêu cao của tên đàn ông này, gần như không kém gì An Tử Thành, thế thì... Rốt cuộc hắn là ai? Thắc mắc bao năm, tính tò mò của lão An lại như bị trỗi dậy vậy.
...
Tập đoàn An Dương.
Trong phòng làm việc tổng tài, An Tử Thành đang giải quyết chuyện bực mình của khu resort nghỉ dưỡng nông thôn xanh, hợp đồng xảy ra bất ngờ khiến hắn có chút trở tay không kịp, đi đến nơi đó thị sát mới phát hiện kiến trúc và sửa chữa của khu phong cảnh có chút bất thường, muốn kinh doanh bình thường nhất thiết phải đầu tư một khoản tiền lớn sửa chữa lại từ đầu, nếu không rất khó thu hút khách du lịch.
Hắn thở dài một hơi, tóm lại, vụ kinh doanh lần này thật sự tổn thất lớn rồi.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Bùi Hạo Hiên cửa cũng không gõ, gấp gáp lao thẳng vào trong.
Bước nhanh đến trước mặt An Tử Thành, hai tay đập mạnh lên bàn, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: “Tử Thành, mình tra ra ông chủ nhúng tay đằng sau của khu resort nông thôn xanh rồi!”
“Là ai?” An Tử Thành ném tập tài liệu trong tay xuống, kích động như nhảy ra khỏi ghế, con ngươi chằm chằm nhìn Bùi Hạo Hiên.
“Là Nam Phong Dịch! Là tên tiểu tử lông vàng mới hơn 20 tuổi.” Bùi Hạo Hiên cau mày lạnh lùng nhìn An Tử Thành nói.
“Là hắn ta...” An Tử Thành bất giác lùi về sau vài bước, xem ra mình thật xem thường tên tiểu tử đó, cau mày nắm chặt hai bàn tay: “Tại sao lại là hắn? Tin tức đáng tin không?”
Bùi Hạo Hiên khoanh hai tay trước ngực khẳng định: “Mình tận mắt nhìn thấy, Vương Đình mua lại khu đó từ trong tay Trung Thị, mình điều tra người phụ trách resort của Trung Thị này là Hạ Nam, Hạ Nam là tên đàn ông cực kỳ thích vũ trường quán bar, thế là mình phục hai đêm ở quán bar mà hắn thường đến, cuối cùng nhìn thấy Nam Phong Dịch và Hạ Nam cùng đi vào một phòng đơn, sau đó Nam Phong Dịch đưa cho Hạ Nam một tờ chi phiếu, còn nói việc resort xanh làm tốt, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác, Hạ Nam nhận tờ chi phiếu đó rồi đi thẳng.”
“Xem ra tên tiểu tử này không hề đơn giản.” An Tử Thành trầm tư nhìn về xa xăm, sau đó quay đầu nhìn Bùi Hạo Hiên: “Gấu đen, cậu giúp mình điều tra tư liệu về tên Nam Phong Dịch, ở thành phố A, người dám đối phó với mình cũng chỉ có vài người, lần này mình phải cắn trả hắn một miếng, hút cạn máu hắn ta.”
Bùi Hạo Hiên nhìn An Tử Thành vẻ mặt đau khổ, giơ tay chán nản vẫy vẫy với hắn: “Việc này cậu giao cho Mã Phi đi làm là được, mình hai đêm chưa ngủ đây này, cậu muốn mình chết à?”
“Ha ha... Phụ nữ trong quán bar mặc dù như sói như hổ, nhưng cậu không thể chơi thâu đêm như thế chứ. Cậu chịu được, nhưng cái đó của cậu không chịu được!” An Tử Thành đưa tay vỗ vỗ vai Bùi Hạo Hiên: “Đúng rồi, Mã Phi bị mình sai đi nuôi lợn rồi, cậu giúp mình đi, đi điều tra cho mình thân phận của tên tiểu tử đó!”
“Được rồi, tình yêu ngọt ngào của mình còn đang đợi mình ở dưới kia kìa, mình đi trước đây.” Đi được một nửa hắn đột nhiên lại dừng lại, quay đầu đồng tình nhìn An Tử Thành: “Đúng rồi, lão An ở đó, mấy ngày này mình không về Vịnh Tiên Thủy nữa, cậu tự bảo trọng nhé.”
An Tử Thành cúi đầu cứ nghĩ đến Bạch Phi Phi là bực mình, lão An ở nhà, mấy ngày này hắn phải ngủ cùng cô ta trong phòng, còn người phụ nữ đó thường xuyên trần truồng cám dỗ hắn.
Hắn sợ mình lúc nào đó sẽ không khống chế nổi bản thân mình.
...
Sau khi tan làm, An Tử Thành vẫn không kiềm chế được, lái xe đi thẳng đến bệnh viện, lúc này hắn rất sốt sắng muốn gặp Hàn Gia Lệ.
Trong phòng bệnh trang trí xa hoa, Hàn Gia Lệ đang buồn chán dựa đầu vào đầu giường, trong tay cầm máy điều khiển ti vi, đổi kênh liên tục.
Mã Phi rảnh rỗi nằm trên ghế tựa, hai chân vắt chéo vào nhau, tay cầm iphone, buồn chán chơi chém hoa quả. Hai ngày này tên tiểu tử này thật sự sảng khoái, việc gì cũng không phải làm, cùng Hàn Gia Lệ hưởng thụ đãi ngộ của phòng năm sao. Trong lòng vẫn mong chờ Hàn Gia Lệ có thể ở thêm 10 ngày nửa tháng gì đó.
“Hai người các người, sống an nhàn đấy.” An Tử Thành cười cười đứng dựa ở cửa, nhìn hai người trêu đùa.
“Thành Gia!” Vừa nghe thấy giọng nói Mã Phi cuống cuồng nhảy từ trên ghế tựa xuống, sau đó biết điều nhường lại phòng cho hai người, còn mình đi bộ ra ngoài, còn không quên đóng cửa cho hai người.
Dựa ngoài cửa Mã Phi không nén được vuốt vuốt ngực mình, thật là nguy hiểm, một giờ trước, Nam Phong Dịch đột nhiên nhận cuộc điện thoại, sau đó thần sắc hoảng hốt vội rời đi, nếu không gặp phải Thành Gia, cái mạng nhỏ này của hắn...
“Tôi còn cho rằng anh chết rồi đấy!” Hàn Gia Lệ liếc nhìn hắn ta một cái, quay đầu tiếp tục xem tivi.
An Tử Thành đi đến gần cô, cười nhún nhún vai: “Tôi chết rồi thì ai nuôi cô.”
“Không có anh tôi cũng không chết đói được.” Hàn Gia Lệ vừa nói vừa lườm hắn ta.
Cô nói chuyện lúc nào cũng không dễ nghe như thế, nhưng hắn thích cô như thế.
An Tử Thành cúi người, ngón tay dài nhẹ trượt dưới cằm của Hàn Gia Lệ, mặt tiến sát gần cô nói: “Cô dám thử tôi à, tôi sẽ khiến cô chết đói ngoài đường, đến xác chết cũng không ai giúp cô nhặt đâu.”
“Phi Phi à, con phải nếm thử xem, món ngân nhĩ hạt sen thím Trần hầm rất ngon!” Lão An cười thêm vào, bầu không khí trên bàn ăn dịu hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Bùi Hạo Hiên đột nhiên ôm một người đẹp thân hình lả lướt cười cười nói nói đẩy cửa đi vào.
Thằng cha này mất hút hai ngày liền, không biết phong lưu sống chết bên người đẹp nào, bây giờ mới biết quay về.
Vừa đẩy cửa vào nhìn thấy lão An và Bạch Phi Phi đang ngồi ở bàn ăn sáng nhìn chằm chằm vào hắn, mặt hắn ngay lập tức như hóa đá, không ngờ hai ngày mình không về, lão An đã dẹp đường hồi phủ rồi.
Tay phải ôm bả vai người đẹp của Bùi Hạo Hiên buông thõng một cách gượng gạo, mặt mày rạng rỡ nhanh chóng bước đến chỗ lão An: “Bác An, sao bác lại về đột xuất thế ạ, lâu lắm rồi không gặp, cháu nhớ bác chết đi được.” Nói xong, đi đến trước mặt lão An ôm cổ lão, giống như lễ nghĩa của người Tây Phương vậy.
Lão An cười vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu Hiên à, cháu không phải đang ở bên Mỹ sao? Về từ lúc nào thế?”
Bạch Phi Phi ân cần vồn vã cướp lời: “Bác An, Hiên Gia anh ấy mới về cách đây mấy ngày.”
“Ồ, ăn sáng chưa, tiểu Hiên, cùng ngồi ăn chút gì đi.” Lão An khách sáo mời hắn.
Bầu không khí có chút không tự nhiên, Bùi Hạo Hiên một giây cũng chẳng muốn ở lại, cười nói với lão An: “Không cần đâu bác An, cháu vừa ăn rồi, không làm phiền mọi người nữa, cháu đi công ty tìm Tử Thành có chút việc, cháu đi trước đây ạ.” Nói xong kéo người đẹp mà anh ta vừa dẫn vào, lòng bàn chân đi nhanh như bôi dầu vào gót vậy.
Lão An nhìn bóng hắn ta, khuôn mặt vốn dĩ tươi cười lập tức trầm xuống, trong ánh mắt chất chứa vẻ sắc lạnh.
Tên Bùi Hạo Hiên này quen biết từ nhỏ với An Tử Thành, thậm chí lai lịch còn có chút không rõ ràng, lão An từ trước đã đi điều tra thân phận của hắn từ lâu, nhưng trừ tên tuổi và học lực ra, không có chút thông tin gì nữa, còn tài năng kiệt xuất và trí tuệ siêu cao của tên đàn ông này, gần như không kém gì An Tử Thành, thế thì... Rốt cuộc hắn là ai? Thắc mắc bao năm, tính tò mò của lão An lại như bị trỗi dậy vậy.
...
Tập đoàn An Dương.
Trong phòng làm việc tổng tài, An Tử Thành đang giải quyết chuyện bực mình của khu resort nghỉ dưỡng nông thôn xanh, hợp đồng xảy ra bất ngờ khiến hắn có chút trở tay không kịp, đi đến nơi đó thị sát mới phát hiện kiến trúc và sửa chữa của khu phong cảnh có chút bất thường, muốn kinh doanh bình thường nhất thiết phải đầu tư một khoản tiền lớn sửa chữa lại từ đầu, nếu không rất khó thu hút khách du lịch.
Hắn thở dài một hơi, tóm lại, vụ kinh doanh lần này thật sự tổn thất lớn rồi.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Bùi Hạo Hiên cửa cũng không gõ, gấp gáp lao thẳng vào trong.
Bước nhanh đến trước mặt An Tử Thành, hai tay đập mạnh lên bàn, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: “Tử Thành, mình tra ra ông chủ nhúng tay đằng sau của khu resort nông thôn xanh rồi!”
“Là ai?” An Tử Thành ném tập tài liệu trong tay xuống, kích động như nhảy ra khỏi ghế, con ngươi chằm chằm nhìn Bùi Hạo Hiên.
“Là Nam Phong Dịch! Là tên tiểu tử lông vàng mới hơn 20 tuổi.” Bùi Hạo Hiên cau mày lạnh lùng nhìn An Tử Thành nói.
“Là hắn ta...” An Tử Thành bất giác lùi về sau vài bước, xem ra mình thật xem thường tên tiểu tử đó, cau mày nắm chặt hai bàn tay: “Tại sao lại là hắn? Tin tức đáng tin không?”
Bùi Hạo Hiên khoanh hai tay trước ngực khẳng định: “Mình tận mắt nhìn thấy, Vương Đình mua lại khu đó từ trong tay Trung Thị, mình điều tra người phụ trách resort của Trung Thị này là Hạ Nam, Hạ Nam là tên đàn ông cực kỳ thích vũ trường quán bar, thế là mình phục hai đêm ở quán bar mà hắn thường đến, cuối cùng nhìn thấy Nam Phong Dịch và Hạ Nam cùng đi vào một phòng đơn, sau đó Nam Phong Dịch đưa cho Hạ Nam một tờ chi phiếu, còn nói việc resort xanh làm tốt, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác, Hạ Nam nhận tờ chi phiếu đó rồi đi thẳng.”
“Xem ra tên tiểu tử này không hề đơn giản.” An Tử Thành trầm tư nhìn về xa xăm, sau đó quay đầu nhìn Bùi Hạo Hiên: “Gấu đen, cậu giúp mình điều tra tư liệu về tên Nam Phong Dịch, ở thành phố A, người dám đối phó với mình cũng chỉ có vài người, lần này mình phải cắn trả hắn một miếng, hút cạn máu hắn ta.”
Bùi Hạo Hiên nhìn An Tử Thành vẻ mặt đau khổ, giơ tay chán nản vẫy vẫy với hắn: “Việc này cậu giao cho Mã Phi đi làm là được, mình hai đêm chưa ngủ đây này, cậu muốn mình chết à?”
“Ha ha... Phụ nữ trong quán bar mặc dù như sói như hổ, nhưng cậu không thể chơi thâu đêm như thế chứ. Cậu chịu được, nhưng cái đó của cậu không chịu được!” An Tử Thành đưa tay vỗ vỗ vai Bùi Hạo Hiên: “Đúng rồi, Mã Phi bị mình sai đi nuôi lợn rồi, cậu giúp mình đi, đi điều tra cho mình thân phận của tên tiểu tử đó!”
“Được rồi, tình yêu ngọt ngào của mình còn đang đợi mình ở dưới kia kìa, mình đi trước đây.” Đi được một nửa hắn đột nhiên lại dừng lại, quay đầu đồng tình nhìn An Tử Thành: “Đúng rồi, lão An ở đó, mấy ngày này mình không về Vịnh Tiên Thủy nữa, cậu tự bảo trọng nhé.”
An Tử Thành cúi đầu cứ nghĩ đến Bạch Phi Phi là bực mình, lão An ở nhà, mấy ngày này hắn phải ngủ cùng cô ta trong phòng, còn người phụ nữ đó thường xuyên trần truồng cám dỗ hắn.
Hắn sợ mình lúc nào đó sẽ không khống chế nổi bản thân mình.
...
Sau khi tan làm, An Tử Thành vẫn không kiềm chế được, lái xe đi thẳng đến bệnh viện, lúc này hắn rất sốt sắng muốn gặp Hàn Gia Lệ.
Trong phòng bệnh trang trí xa hoa, Hàn Gia Lệ đang buồn chán dựa đầu vào đầu giường, trong tay cầm máy điều khiển ti vi, đổi kênh liên tục.
Mã Phi rảnh rỗi nằm trên ghế tựa, hai chân vắt chéo vào nhau, tay cầm iphone, buồn chán chơi chém hoa quả. Hai ngày này tên tiểu tử này thật sự sảng khoái, việc gì cũng không phải làm, cùng Hàn Gia Lệ hưởng thụ đãi ngộ của phòng năm sao. Trong lòng vẫn mong chờ Hàn Gia Lệ có thể ở thêm 10 ngày nửa tháng gì đó.
“Hai người các người, sống an nhàn đấy.” An Tử Thành cười cười đứng dựa ở cửa, nhìn hai người trêu đùa.
“Thành Gia!” Vừa nghe thấy giọng nói Mã Phi cuống cuồng nhảy từ trên ghế tựa xuống, sau đó biết điều nhường lại phòng cho hai người, còn mình đi bộ ra ngoài, còn không quên đóng cửa cho hai người.
Dựa ngoài cửa Mã Phi không nén được vuốt vuốt ngực mình, thật là nguy hiểm, một giờ trước, Nam Phong Dịch đột nhiên nhận cuộc điện thoại, sau đó thần sắc hoảng hốt vội rời đi, nếu không gặp phải Thành Gia, cái mạng nhỏ này của hắn...
“Tôi còn cho rằng anh chết rồi đấy!” Hàn Gia Lệ liếc nhìn hắn ta một cái, quay đầu tiếp tục xem tivi.
An Tử Thành đi đến gần cô, cười nhún nhún vai: “Tôi chết rồi thì ai nuôi cô.”
“Không có anh tôi cũng không chết đói được.” Hàn Gia Lệ vừa nói vừa lườm hắn ta.
Cô nói chuyện lúc nào cũng không dễ nghe như thế, nhưng hắn thích cô như thế.
An Tử Thành cúi người, ngón tay dài nhẹ trượt dưới cằm của Hàn Gia Lệ, mặt tiến sát gần cô nói: “Cô dám thử tôi à, tôi sẽ khiến cô chết đói ngoài đường, đến xác chết cũng không ai giúp cô nhặt đâu.”