Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Hàn Gia Lệ không biết nói gì nhìn hắn, đưa tay gạt ngón tay của hắn ra: “Đáng ghét, anh dám uy hiếp tôi.”
Hắn cười bỏ tay khỏi cằm cô, đưa tay luồn qua eo mảnh mai của cô, ôm cơ thể cô trước người, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Mấy ngày này, tôi không thể đến thăm cô được, cô ngoan ngoãn đợi tôi đến đón cô ra viện.”
Nghe thấy lời này, Hàn Gia Lệ chẳng thèm khách sáo đẩy hắn ra: “Tôi cầu còn chả được ấy, cửa ở đằng kia, anh có thể đi, tôi và Mã trợ lý hai người sống rất tốt.” Nói xong, lại chuyển sang kênh khác.
Hắn quay người đặt mông ngồi lên giường bệnh, đẩy người cô sang một bên, sau đó chui vào trong chăn: “Cô càng muốn tôi đi, tôi lại càng không đi, cho nên tôi quyết định đêm nay sẽ ngủ ở đây.” Hắn mạnh mẽ tuyên bố, khiến mặt cô méo xệch, quả thật giống như chơi với một con chó con mèo vậy.
Hàn Gia Lệ bực tức thò đầu từ trong chăn ra, mặt không vui nhìn hắn: “Anh làm như thế sẽ làm phiền người bệnh nghỉ ngơi.”
Hắn cũng chẳng nể nang gì ấn đầu Hàn Gia Lệ vào, sau đó kéo chăn lên, thân thể cao to của hắn trong tích tắc cũng nằm gọn trong chăn.
“Này, anh xuống đi, đây là giường của tôi.” Hàn Gia Lệ nhăn nhó chống đối,, ra sức đẩy vào cơ thể cường tráng của hắn.
Chiếc giường bệnh nhỏ đã bị thân hình to lớn của hắn chiếm một nửa, cơ thể bé nhỏ của cô nép sát một cách đáng thương bên cạnh giường, hai tay kéo chặt cánh tay hắn, chỉ cần hắn khẽ động là cô sẽ bị ngã xuống.
Cô ấm ức xị mặt ra, trong lòng thầm nguyền rủa tên cầm thú bên cạnh hàng chục lần rồi.
Nhìn cô như sắp ngã xuống, An Tử Thành dang hai tay giữ lấy bả vai cô, dùng lực kéo cơ thể gầy yếu của cô nằm vào người mình.
Cô hơi hoảng loạn, nhìn mình nằm trên người hắn, tay cô thật không biết nên đặt ở đâu: “Này, anh... Anh để tôi xuống.” Cô hơi ngượng ngùng vùng vẫy trên người hắn, hắn dang tay sống chết giữ chặt lấy người cô trên người hắn, không cho cô động đậy.
“Cô động đậy nữa là tôi đè cô nằm dưới tôi đấy.” Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười một cách gian xảo.
Cuối cùng cô cũng chịu an phận. Nghiêng đầu áp sát trên ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim đập vang có lực của hắn.
Cảm thấy trọng lượng trên người mình, hắn mỉm cười, bình thản nhắm mắt lại, cảm nhận sự tồn tại của cô.
Hàn Gia Lệ yên tĩnh nằm một lúc, đột nhiên cảm thấy dường như có cái gì đó cứng cứng đang ngóc lên dưới phần bụng của cô, cô nghi ngờ, sau cùng đột nhiên hiểu ra gì đó, đưa tay đập mạnh vào ngực của An Tử Thành, ngẩng đầu nhìn hắn đỏ mặt nói: “An Tử Thành... Anh... Anh là đồ biến thái.”
An Tử Thành mặt không hề thay đổi tiếp tục ôm cô, hài hước nói: “Đó là vì nó thích cô, cho nên mới trỗi dậy thế đấy.”
Hàn Gia Lệ bị lời nói thô tục của hắn làm cho có chút ngại ngùng, lại không chịu yên mà đẩy hắn ra: “Anh buông tôi ra, nhưng không không thích nó, nó cộm vào người tôi khó chịu.”
Bị lời nói của cô khiến hắn rạo rực, cười gian xảo rồi lật người đè cô xuống dưới: “Khó chịu à? Thế thì tôi để nó vào trong nhé, cho cô thoải mái.” Nói xong, đưa tay tụt quần của cô ra.
Hàn Gia Lệ cuống cuồng giữ tay hắn lại: “Không, anh đừng động tôi, Mã trợ lý, Mã trợ lý.” Hàn Gia Lệ thất thanh gào lên vọng ra ngoài cửa.
“Có chuyện gì thế?” Ngay lập tức Mã Phi đẩy cửa vào, mặt hoảng loạn nhìn trên giường bệnh.
Hai người đều đang đắp chăn, chỉ thò hai cái đầu ra, An Tử Thành đang đè Hàn Gia Lệ nằm xuống dưới mình, kẻ ngốc cũng biết hai người đang làm cái gì, Mã Phi ngại ngùng đơ ra ở đó mất mấy giây, say đó lập tức định thần lại.
“Ồ... Thành Gia... Hai người tiếp tục, tôi thay anh trông chừng bên ngoài, yên tâm đi, sẽ không có ai vào đâu.” Nói xong, vội vàng chạy ra cửa rồi đóng lại. Trong lòng thầm nghĩ, Thành Gia đúng là sung sức, Hàn Gia Lệ vẫn là người bệnh, một ngày không gặp đã phải chạy đến bệnh viện để làm chuyện này, đúng là dũng mãnh không ai bằng.
Hàn Gia Lệ cúi đầu nhìn cô nằm bên dưới cười đen tối: “Đầu cô có bình thường không? Người của tôi sẽ giúp cô chắc?”
“Anh buông tôi ra, tôi là người bệnh.” Hàn Gia Lệ cau mày lẩm bẩm nhìn hắn.
“Cũng được, thế thì cô để tôi ôm cô nằm một lúc, lát nữa tôi phải đi rồi.” Hắn nhìn vào mắt cô, lửa dục vọng đang bùng cháy nhưng phải cố kiềm chế, cô là người bệnh, cho nên tạm thời tha cho cô.
“Được rồi...” Hàn Gia Lệ nhìn hắn do dự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Hắn nhìn cô mỉm cười, gập ngón tay vuốt nhẹ vào mũi cô: “Nếu như lúc nào cô cũng ngoan như thế có phải tốt không.” Nói xong, ở trên người cô lật xuống, nghiêng cười để lưng cô áp vào ngực hắn.
Nhiệt độ cơ thể hai người dần dần tăng lên, chỉ có ôm như thế mà An Tử Thành cảm thấy cơ thể mình rất muốn có cô.
“Lần này, cảm ơn anh.” Cô yên tĩnh nằm trong lòng hắn mà nói, cô không quen cảm ơn người khác, cảm thấy có chút khác người, nhưng hắn đối tốt với cô, trong lòng cô biết, hơn nữa tim dường như cũng từng bước từng bước dựa gần hắn, không nói đến yêu, nhưng ít nhất, cô đã không còn căm hận hắn.
An Tử Thành đột nhiên ngẩng đầu ghé miệng sát vào tau cô, hài hước nói: “Thế thì tôi có thể muốn khen thưởng được không?”
Hàn Gia Lệ quay đầu nghi ngờ nhìn hắn: “Khen thưởng gì?”
An Tử Thành ôm cô cười ranh ma, tay trái nhanh chóng luồn xuống vạt dưới áo bệnh nhân của cô, rồi mơn trớn hướng lên trên, Hàn Gia Lệ không mặc áo ngực, đợi cô phản ứng lại, tay trái của An Tử Thành đã đặt lên bầu ngực mềm mại của cô rồi, hắn tranh thủ mơn trớn nghịch ngợm ở đó.
“Hắn... Tránh ra...” Hàn Gia Lệ vừa tức vừa xấu hổ, đưa tay huých cánh tay hắn ra.
Ai mà biết hắn không buôn mà càng lúc càng quá đáng, tay phải vòng qua eo cô, đẩy áo bệnh nhân của cô lên, sau đó tay phải cũng đặt vào ngực bên kia,
Mỗi tay một cái, hắn cười thắng lợi đắc ý, hài lòng tận hưởng.
“Anh... Anh buông ra... Anh không buông là tôi tức lên đấy.” Hàn Gia Lệ ra sức đẩy cánh tay hắn ra, nhưng chỉ như gãi ngứa trong mắt hắn.
“Còn to hơn tay tôi chút, rất mềm mại, tôi thích cảm giác tiếp xúc ở đó!” Sau đó cũng buông tay ra, kéo lại áo bệnh nhân cho cô.
Hàn Gia Lệ tức mình nghiêng đầu nhìn tên đàn ông cường bạo này, sau đó kéo cánh tay hắn cúi đầu cắn mạnh một cái.
“A...” Hắn kêu lên một tiếng bí bức, cô đang dùng toàn lực mà cắn: “Cô tuổi chó à?”
Hàn Gia Lệ buông cánh tay hắn ra, lườm hắn một cái: “Ai bảo anh sờ vào tôi.”
An Tử Thành chịu cảm giác đau đớn chuyển đến trên tay, mặt nhăn nhó, lập tức tiến sát gần cô: “Sau này, cô bảo tôi sờ một cái, tôi để cô cắn một cái, tôi cảm thấy rất thỏa đáng.” Nói xong, cười nhăn nhở bên tai cô.
Hắn cười bỏ tay khỏi cằm cô, đưa tay luồn qua eo mảnh mai của cô, ôm cơ thể cô trước người, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Mấy ngày này, tôi không thể đến thăm cô được, cô ngoan ngoãn đợi tôi đến đón cô ra viện.”
Nghe thấy lời này, Hàn Gia Lệ chẳng thèm khách sáo đẩy hắn ra: “Tôi cầu còn chả được ấy, cửa ở đằng kia, anh có thể đi, tôi và Mã trợ lý hai người sống rất tốt.” Nói xong, lại chuyển sang kênh khác.
Hắn quay người đặt mông ngồi lên giường bệnh, đẩy người cô sang một bên, sau đó chui vào trong chăn: “Cô càng muốn tôi đi, tôi lại càng không đi, cho nên tôi quyết định đêm nay sẽ ngủ ở đây.” Hắn mạnh mẽ tuyên bố, khiến mặt cô méo xệch, quả thật giống như chơi với một con chó con mèo vậy.
Hàn Gia Lệ bực tức thò đầu từ trong chăn ra, mặt không vui nhìn hắn: “Anh làm như thế sẽ làm phiền người bệnh nghỉ ngơi.”
Hắn cũng chẳng nể nang gì ấn đầu Hàn Gia Lệ vào, sau đó kéo chăn lên, thân thể cao to của hắn trong tích tắc cũng nằm gọn trong chăn.
“Này, anh xuống đi, đây là giường của tôi.” Hàn Gia Lệ nhăn nhó chống đối,, ra sức đẩy vào cơ thể cường tráng của hắn.
Chiếc giường bệnh nhỏ đã bị thân hình to lớn của hắn chiếm một nửa, cơ thể bé nhỏ của cô nép sát một cách đáng thương bên cạnh giường, hai tay kéo chặt cánh tay hắn, chỉ cần hắn khẽ động là cô sẽ bị ngã xuống.
Cô ấm ức xị mặt ra, trong lòng thầm nguyền rủa tên cầm thú bên cạnh hàng chục lần rồi.
Nhìn cô như sắp ngã xuống, An Tử Thành dang hai tay giữ lấy bả vai cô, dùng lực kéo cơ thể gầy yếu của cô nằm vào người mình.
Cô hơi hoảng loạn, nhìn mình nằm trên người hắn, tay cô thật không biết nên đặt ở đâu: “Này, anh... Anh để tôi xuống.” Cô hơi ngượng ngùng vùng vẫy trên người hắn, hắn dang tay sống chết giữ chặt lấy người cô trên người hắn, không cho cô động đậy.
“Cô động đậy nữa là tôi đè cô nằm dưới tôi đấy.” Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười một cách gian xảo.
Cuối cùng cô cũng chịu an phận. Nghiêng đầu áp sát trên ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim đập vang có lực của hắn.
Cảm thấy trọng lượng trên người mình, hắn mỉm cười, bình thản nhắm mắt lại, cảm nhận sự tồn tại của cô.
Hàn Gia Lệ yên tĩnh nằm một lúc, đột nhiên cảm thấy dường như có cái gì đó cứng cứng đang ngóc lên dưới phần bụng của cô, cô nghi ngờ, sau cùng đột nhiên hiểu ra gì đó, đưa tay đập mạnh vào ngực của An Tử Thành, ngẩng đầu nhìn hắn đỏ mặt nói: “An Tử Thành... Anh... Anh là đồ biến thái.”
An Tử Thành mặt không hề thay đổi tiếp tục ôm cô, hài hước nói: “Đó là vì nó thích cô, cho nên mới trỗi dậy thế đấy.”
Hàn Gia Lệ bị lời nói thô tục của hắn làm cho có chút ngại ngùng, lại không chịu yên mà đẩy hắn ra: “Anh buông tôi ra, nhưng không không thích nó, nó cộm vào người tôi khó chịu.”
Bị lời nói của cô khiến hắn rạo rực, cười gian xảo rồi lật người đè cô xuống dưới: “Khó chịu à? Thế thì tôi để nó vào trong nhé, cho cô thoải mái.” Nói xong, đưa tay tụt quần của cô ra.
Hàn Gia Lệ cuống cuồng giữ tay hắn lại: “Không, anh đừng động tôi, Mã trợ lý, Mã trợ lý.” Hàn Gia Lệ thất thanh gào lên vọng ra ngoài cửa.
“Có chuyện gì thế?” Ngay lập tức Mã Phi đẩy cửa vào, mặt hoảng loạn nhìn trên giường bệnh.
Hai người đều đang đắp chăn, chỉ thò hai cái đầu ra, An Tử Thành đang đè Hàn Gia Lệ nằm xuống dưới mình, kẻ ngốc cũng biết hai người đang làm cái gì, Mã Phi ngại ngùng đơ ra ở đó mất mấy giây, say đó lập tức định thần lại.
“Ồ... Thành Gia... Hai người tiếp tục, tôi thay anh trông chừng bên ngoài, yên tâm đi, sẽ không có ai vào đâu.” Nói xong, vội vàng chạy ra cửa rồi đóng lại. Trong lòng thầm nghĩ, Thành Gia đúng là sung sức, Hàn Gia Lệ vẫn là người bệnh, một ngày không gặp đã phải chạy đến bệnh viện để làm chuyện này, đúng là dũng mãnh không ai bằng.
Hàn Gia Lệ cúi đầu nhìn cô nằm bên dưới cười đen tối: “Đầu cô có bình thường không? Người của tôi sẽ giúp cô chắc?”
“Anh buông tôi ra, tôi là người bệnh.” Hàn Gia Lệ cau mày lẩm bẩm nhìn hắn.
“Cũng được, thế thì cô để tôi ôm cô nằm một lúc, lát nữa tôi phải đi rồi.” Hắn nhìn vào mắt cô, lửa dục vọng đang bùng cháy nhưng phải cố kiềm chế, cô là người bệnh, cho nên tạm thời tha cho cô.
“Được rồi...” Hàn Gia Lệ nhìn hắn do dự một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Hắn nhìn cô mỉm cười, gập ngón tay vuốt nhẹ vào mũi cô: “Nếu như lúc nào cô cũng ngoan như thế có phải tốt không.” Nói xong, ở trên người cô lật xuống, nghiêng cười để lưng cô áp vào ngực hắn.
Nhiệt độ cơ thể hai người dần dần tăng lên, chỉ có ôm như thế mà An Tử Thành cảm thấy cơ thể mình rất muốn có cô.
“Lần này, cảm ơn anh.” Cô yên tĩnh nằm trong lòng hắn mà nói, cô không quen cảm ơn người khác, cảm thấy có chút khác người, nhưng hắn đối tốt với cô, trong lòng cô biết, hơn nữa tim dường như cũng từng bước từng bước dựa gần hắn, không nói đến yêu, nhưng ít nhất, cô đã không còn căm hận hắn.
An Tử Thành đột nhiên ngẩng đầu ghé miệng sát vào tau cô, hài hước nói: “Thế thì tôi có thể muốn khen thưởng được không?”
Hàn Gia Lệ quay đầu nghi ngờ nhìn hắn: “Khen thưởng gì?”
An Tử Thành ôm cô cười ranh ma, tay trái nhanh chóng luồn xuống vạt dưới áo bệnh nhân của cô, rồi mơn trớn hướng lên trên, Hàn Gia Lệ không mặc áo ngực, đợi cô phản ứng lại, tay trái của An Tử Thành đã đặt lên bầu ngực mềm mại của cô rồi, hắn tranh thủ mơn trớn nghịch ngợm ở đó.
“Hắn... Tránh ra...” Hàn Gia Lệ vừa tức vừa xấu hổ, đưa tay huých cánh tay hắn ra.
Ai mà biết hắn không buôn mà càng lúc càng quá đáng, tay phải vòng qua eo cô, đẩy áo bệnh nhân của cô lên, sau đó tay phải cũng đặt vào ngực bên kia,
Mỗi tay một cái, hắn cười thắng lợi đắc ý, hài lòng tận hưởng.
“Anh... Anh buông ra... Anh không buông là tôi tức lên đấy.” Hàn Gia Lệ ra sức đẩy cánh tay hắn ra, nhưng chỉ như gãi ngứa trong mắt hắn.
“Còn to hơn tay tôi chút, rất mềm mại, tôi thích cảm giác tiếp xúc ở đó!” Sau đó cũng buông tay ra, kéo lại áo bệnh nhân cho cô.
Hàn Gia Lệ tức mình nghiêng đầu nhìn tên đàn ông cường bạo này, sau đó kéo cánh tay hắn cúi đầu cắn mạnh một cái.
“A...” Hắn kêu lên một tiếng bí bức, cô đang dùng toàn lực mà cắn: “Cô tuổi chó à?”
Hàn Gia Lệ buông cánh tay hắn ra, lườm hắn một cái: “Ai bảo anh sờ vào tôi.”
An Tử Thành chịu cảm giác đau đớn chuyển đến trên tay, mặt nhăn nhó, lập tức tiến sát gần cô: “Sau này, cô bảo tôi sờ một cái, tôi để cô cắn một cái, tôi cảm thấy rất thỏa đáng.” Nói xong, cười nhăn nhở bên tai cô.