Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1030
191030.
Trên đường từ sân golf trở về công ty, trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Mộng Duyệt vẫn còn toát mồ hôi, trong đầu cô toàn là chuyện vừa xảy ra ở sân golf. Theo kế hoạch thì họ sẽ ở đây ăn trưa rồi mới về, nhưng Quý Thiên Tứ lại nói công ty có việc, nên từ chối ở lại ăn cơm cùng Từ Lai.
Lúc này, họ đang trên đường về công ty, trong đầu Âu Dương Mộng Duyệt hiện lên hình ảnh vừa rồi Quý Thiên Tứ diễn trò trước mặt Từ Lai, nắm lấy tay cô dạy cô chơi golf. Từ bé, cô đã được người nhà quản nghiêm, thời gian thân thiết với con trai đã ít lại càng ít. Cô cũng được ba bảo vệ rất tốt, ngay cả khi đi học cũng không được quá thân thiết với con trai. Thế cho nên, ngoài ông nội và ba ra, thì hành động vừa rồi của Quý Thiên Tứ đứng cạnh cô, ôm cô kia là lần đầu tiên thân mật nhất của cô.
Cho nên, Âu Dương Mộng Duyệt sao lại không đỏ mặt được cơ chứ.
Sắc mặt của Quý Thiên Tứ vẫn cứng nhắc, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, vì thế, không khí trong xe có chút nặng nề. Quý Thiên Tứ vươn tay mở đài lên nghe, đúng lúc lại là một bài hát tình cảm. Bài hát vang lên trong xe lại càng làm không khí có chút kỳ lạ.
“Đi ăn cơm nhé!” Quý Thiên Tứ mở lời, giọng nói có vẻ hơi trầm.
“Được. Ăn ở đâu?” Âu Dương Mộng Duyệt không quen thuộc với chỗ này.
“Gần công ty có một nhà hàng, chúng ta tới đó ăn.”
“Ừm, được.” Âu Dương Mộng Duyệt không có ý kiến gì.
Xe đến cửa nhà hàng, hai người cùng nhau lên lầu. Đây là một nhà hàng kiểu Trung, giá cả cũng ở mức cao, nhưng lại ưu nhã, có phong cách. Họ vào cửa, đúng lúc nhìn thấy một người phục vụ đang bê món ăn bỗng trượt chân, món ăn trong tay trượt ra, chút nữa thì đổ lên người Âu Dương Mộng Duyệt. Cô bị dọa hơi né người một chút, mà Quý Thiên Tứ ở bên cạnh cô cũng kịp thời đưa tay ra ôm lấy cô.
Quý Thiên Tứ ôm cô vào lòng cũng chỉ là hành động theo bản năng mà thôi. Nếu như đĩa thức ăn kia mà có đổ xuống, vậy thì chắc chắn sẽ đổ xuống trên người anh, chứ không phải cô.
Sự bảo vệ này là xuất phát từ bản năng trong lòng anh.
Cũng may nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa tay ra đỡ, ngăn lại thức ăn, cũng sắp xếp lại khay đĩa. Cô ta nhìn hai vị khách đã bị dọa, lập tức lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, hai vị không bị dọa chứ ạ?”
“Không sao.” Quý Thiên Tứ nhàn nhạt nói. Còn Âu Dương Mộng Duyệt lúc này mới phản ứng lại, phát hiện mình đang ở trong ngực anh, lập tức đỏ mặt, sau đó lùi về đứng bên cạnh.
Hai người chọn một phòng, nhờ phục vụ dẫn đường. Nhưng họ không phát hiện, vừa rồi khi họ đi vào thì đang có nhân viên của Quý thị ăn ở đây, lúc Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt ôm nhay vừa vặn có một nữ nhân viên thuận tay chụp lại được, sau đó cô ta và đồng nghiệp còn nhìn vài lần.
Sau đó bọn họ nghĩ đây nhất định sẽ là một tin tức mới, cuối cùng thì cũng bắt gặp Quý tổng và trợ lý Âu Dương Mộng Duyệt đi cùng nhau. Cứ nhìn ảnh chụp của hai người họ mà xem, ôm nhau chặt thế nào chứ, còn vô cùng ám muội nữa. Nếu như nói hai người họ không có chuyện gì thì tuyệt đối không có khả năng.
Nữ đồng nghiệp này rất vừa lòng bản thân đã chộp được một tin tức lớn như thế này, cô ta lập tức gửi ảnh chụp vào trong vòng bạn bè của mình. Chưa đến mười phút, hầu như tất cả nhân viên trong tập đoàn Qúy thị đều biết chuyện này, còn cùng nhau tụ tập nhìn ngắm bức ảnh nữa chứ.
Trong phòng bao, Qúy Thiên Tứ gọi xong món, Âu Dương Mộng Duyệt cũng yên lặng uống trà. Không khí yên tĩnh, nặng nề như lúc trên xe.
Quý Thiên Tứ thở ra một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn cô, âm thanh trầm thấp nói: “Chuyện vừa rồi ở sân golf, cô không cần nghĩ nhiều. Có thể thấy, tên Từ Lai kia không có ý tốt với cô.”
Âu Dương Mộng Duyệt trừng mắt nhìn, mím môi cười: “Vậy thì cảm ơn Quý tổng đã giúp tôi.”
“Ông ta cũng là một trong những khách hàng của tôi, tôi không muốn đắc tội, cho nên lúc đó chỉ có thể làm như thế. Nếu cô cảm thấy tôi làm như vậy là mạo phạm cô.... tôi có thể xin lỗi.” Quý Thiên Tứ vô cùng lịch sự, lễ độ nói.
Âu Dương Mộng Duyệt vội lắc đầu: “Không có việc gì, tôi không trách anh.”
Nháy mắt, ánh mắt Quý Thiên Tứ hơi trầm xuống: “Thực sự cô không để ý ư? Có thể bạn trai cô sẽ để ý.”
Âu Dương Mộng Duyệt nhanh chóng quay đầu, vừa uống trà, vừa trả lời anh: “Tôi không có bạn trai.”
Đáy mắt Quý Thiên Tứ có ý cười không dễ nhận ra, nhưng không hiện vẻ vui mừng rõ ràng, lông mi anh hơi rũ xuống, ưu nhã uống trà.
Âu Dương Mộng Duyệt ho nhẹ một tiếng, dù sao cũng không có chuyện gì để nói, cô ngẩng đầu đánh bạo hỏi anh: “Vậy anh có bạn gái không? Bạn gái anh không để ý à?”
Mày Qúy Thiên Tứ hơi nhíu lại, nhưng lại không trả lời rõ vấn đề này, chỉ nói: “Bên cạnh tôi không có ai có thể can thiệp được.”
Âu Dương Mộng Duyệt có vẻ nghe hiểu, cô cũng không dám lại hỏi tỉ mỉ hơn. Lát sau, thức ăn đã được mang lên, hai người họ lại yên lặng dùng bữa. Món ăn kiểu Trung có vẻ hơi cay, Âu Dương Mộng Duyệt lại sống ở phương Tây nên cũng ăn ít cay hơn, chẳng mấy chốc, trên trán trắng nõn của cô rịn ra mồ hôi, gương mặt cũng hồng hào giống như được thoa lên một lớp phấn vậy.
Quý Thiên Tứ cầm giấy ăn đưa cho cô: “Ăn không quen sao?”
Thế mà, Âu Dương Mộng Duyệt lại ăn đến thỏa thích, vừa lau mồ hôi, vừa cười nói: “Ăn rất ngon, tuy cay nhưng mà tôi lại thấy rất ngon.”
Quý Thiên Tứ cũng bất giác cong miệng cười: “Không ăn được thì đừng có cố.”
“Ăn ngon mà, cá này cũng ngon nữa.” Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt vừa đặt đũa xuống lại gắp một miếng tiếp tục ăn, Quý Thiên Tứ thì ở bên cạnh uống trà chờ cô.
Mãi cho đến khi Âu Dương Mộng Duyệt đã ăn no, anh mới gọi phục vụ tính tiền, hai người trở về công ty.
Vào trong Quý Thị, hai người lại cùng đi vào đại sảnh với nhau, trong nháy mắt, Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy nhân viên xung quanh đều đang nhìn hai người với ánh mắt nóng rực, hơn nữa, cô còn thấy hai nữ nhân viên đi qua bên người họ vừa đi vừa khẽ thì thầm gì đó.
Âu Dương Mộng Duyệt không khỏi nhớ đến lời đồn buổi sáng cô mới nghe thấy kia, trong lòng buồn cười, chẳng lẽ đám người này thực sự tin như thế ư?
Bọn họ tin là cô thực sự bán mình để có được vị trí này sao? Tuy cô có lòng muốn giải thích, nhưng có giải thích cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu bây giờ đi giải thích thì chẳng khác nào muốn che giấu cả, cô thành thật, thẳng thắn là được rồi.
Quý Thiên Tứ cũng phát giác ra đám nhân viên đang nhìn hai người chằm chằm, nhưng anh lại bình tĩnh, thản nhiên, chỉ hơi lo lắng cho Âu Dương Mộng Duyệt bên cạnh sẽ chịu ảnh hưởng mà thôi.
Lúc vào thang máy, vốn trong thang máy còn có hai nhân viên nữ nữa, nhưng họ lại đỏ mặt đến mang tai, nhanh chóng đi ra, chỉ để lại Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt ở trong đó.
Âu Dương Mộng Duyệt ngẩng đầu cười khổ với Quý Thiên Tứ: “Xem ra lời đồn còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
“Không cần để ý đến là được.” Quý Thiên Tứ lạnh nhạt lên tiếng.
Lúc này, thang máy vang lên ‘ting’ một tiếng, hai người đi ra ngoài.
Trên đường từ sân golf trở về công ty, trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Mộng Duyệt vẫn còn toát mồ hôi, trong đầu cô toàn là chuyện vừa xảy ra ở sân golf. Theo kế hoạch thì họ sẽ ở đây ăn trưa rồi mới về, nhưng Quý Thiên Tứ lại nói công ty có việc, nên từ chối ở lại ăn cơm cùng Từ Lai.
Lúc này, họ đang trên đường về công ty, trong đầu Âu Dương Mộng Duyệt hiện lên hình ảnh vừa rồi Quý Thiên Tứ diễn trò trước mặt Từ Lai, nắm lấy tay cô dạy cô chơi golf. Từ bé, cô đã được người nhà quản nghiêm, thời gian thân thiết với con trai đã ít lại càng ít. Cô cũng được ba bảo vệ rất tốt, ngay cả khi đi học cũng không được quá thân thiết với con trai. Thế cho nên, ngoài ông nội và ba ra, thì hành động vừa rồi của Quý Thiên Tứ đứng cạnh cô, ôm cô kia là lần đầu tiên thân mật nhất của cô.
Cho nên, Âu Dương Mộng Duyệt sao lại không đỏ mặt được cơ chứ.
Sắc mặt của Quý Thiên Tứ vẫn cứng nhắc, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, vì thế, không khí trong xe có chút nặng nề. Quý Thiên Tứ vươn tay mở đài lên nghe, đúng lúc lại là một bài hát tình cảm. Bài hát vang lên trong xe lại càng làm không khí có chút kỳ lạ.
“Đi ăn cơm nhé!” Quý Thiên Tứ mở lời, giọng nói có vẻ hơi trầm.
“Được. Ăn ở đâu?” Âu Dương Mộng Duyệt không quen thuộc với chỗ này.
“Gần công ty có một nhà hàng, chúng ta tới đó ăn.”
“Ừm, được.” Âu Dương Mộng Duyệt không có ý kiến gì.
Xe đến cửa nhà hàng, hai người cùng nhau lên lầu. Đây là một nhà hàng kiểu Trung, giá cả cũng ở mức cao, nhưng lại ưu nhã, có phong cách. Họ vào cửa, đúng lúc nhìn thấy một người phục vụ đang bê món ăn bỗng trượt chân, món ăn trong tay trượt ra, chút nữa thì đổ lên người Âu Dương Mộng Duyệt. Cô bị dọa hơi né người một chút, mà Quý Thiên Tứ ở bên cạnh cô cũng kịp thời đưa tay ra ôm lấy cô.
Quý Thiên Tứ ôm cô vào lòng cũng chỉ là hành động theo bản năng mà thôi. Nếu như đĩa thức ăn kia mà có đổ xuống, vậy thì chắc chắn sẽ đổ xuống trên người anh, chứ không phải cô.
Sự bảo vệ này là xuất phát từ bản năng trong lòng anh.
Cũng may nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa tay ra đỡ, ngăn lại thức ăn, cũng sắp xếp lại khay đĩa. Cô ta nhìn hai vị khách đã bị dọa, lập tức lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, hai vị không bị dọa chứ ạ?”
“Không sao.” Quý Thiên Tứ nhàn nhạt nói. Còn Âu Dương Mộng Duyệt lúc này mới phản ứng lại, phát hiện mình đang ở trong ngực anh, lập tức đỏ mặt, sau đó lùi về đứng bên cạnh.
Hai người chọn một phòng, nhờ phục vụ dẫn đường. Nhưng họ không phát hiện, vừa rồi khi họ đi vào thì đang có nhân viên của Quý thị ăn ở đây, lúc Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt ôm nhay vừa vặn có một nữ nhân viên thuận tay chụp lại được, sau đó cô ta và đồng nghiệp còn nhìn vài lần.
Sau đó bọn họ nghĩ đây nhất định sẽ là một tin tức mới, cuối cùng thì cũng bắt gặp Quý tổng và trợ lý Âu Dương Mộng Duyệt đi cùng nhau. Cứ nhìn ảnh chụp của hai người họ mà xem, ôm nhau chặt thế nào chứ, còn vô cùng ám muội nữa. Nếu như nói hai người họ không có chuyện gì thì tuyệt đối không có khả năng.
Nữ đồng nghiệp này rất vừa lòng bản thân đã chộp được một tin tức lớn như thế này, cô ta lập tức gửi ảnh chụp vào trong vòng bạn bè của mình. Chưa đến mười phút, hầu như tất cả nhân viên trong tập đoàn Qúy thị đều biết chuyện này, còn cùng nhau tụ tập nhìn ngắm bức ảnh nữa chứ.
Trong phòng bao, Qúy Thiên Tứ gọi xong món, Âu Dương Mộng Duyệt cũng yên lặng uống trà. Không khí yên tĩnh, nặng nề như lúc trên xe.
Quý Thiên Tứ thở ra một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn cô, âm thanh trầm thấp nói: “Chuyện vừa rồi ở sân golf, cô không cần nghĩ nhiều. Có thể thấy, tên Từ Lai kia không có ý tốt với cô.”
Âu Dương Mộng Duyệt trừng mắt nhìn, mím môi cười: “Vậy thì cảm ơn Quý tổng đã giúp tôi.”
“Ông ta cũng là một trong những khách hàng của tôi, tôi không muốn đắc tội, cho nên lúc đó chỉ có thể làm như thế. Nếu cô cảm thấy tôi làm như vậy là mạo phạm cô.... tôi có thể xin lỗi.” Quý Thiên Tứ vô cùng lịch sự, lễ độ nói.
Âu Dương Mộng Duyệt vội lắc đầu: “Không có việc gì, tôi không trách anh.”
Nháy mắt, ánh mắt Quý Thiên Tứ hơi trầm xuống: “Thực sự cô không để ý ư? Có thể bạn trai cô sẽ để ý.”
Âu Dương Mộng Duyệt nhanh chóng quay đầu, vừa uống trà, vừa trả lời anh: “Tôi không có bạn trai.”
Đáy mắt Quý Thiên Tứ có ý cười không dễ nhận ra, nhưng không hiện vẻ vui mừng rõ ràng, lông mi anh hơi rũ xuống, ưu nhã uống trà.
Âu Dương Mộng Duyệt ho nhẹ một tiếng, dù sao cũng không có chuyện gì để nói, cô ngẩng đầu đánh bạo hỏi anh: “Vậy anh có bạn gái không? Bạn gái anh không để ý à?”
Mày Qúy Thiên Tứ hơi nhíu lại, nhưng lại không trả lời rõ vấn đề này, chỉ nói: “Bên cạnh tôi không có ai có thể can thiệp được.”
Âu Dương Mộng Duyệt có vẻ nghe hiểu, cô cũng không dám lại hỏi tỉ mỉ hơn. Lát sau, thức ăn đã được mang lên, hai người họ lại yên lặng dùng bữa. Món ăn kiểu Trung có vẻ hơi cay, Âu Dương Mộng Duyệt lại sống ở phương Tây nên cũng ăn ít cay hơn, chẳng mấy chốc, trên trán trắng nõn của cô rịn ra mồ hôi, gương mặt cũng hồng hào giống như được thoa lên một lớp phấn vậy.
Quý Thiên Tứ cầm giấy ăn đưa cho cô: “Ăn không quen sao?”
Thế mà, Âu Dương Mộng Duyệt lại ăn đến thỏa thích, vừa lau mồ hôi, vừa cười nói: “Ăn rất ngon, tuy cay nhưng mà tôi lại thấy rất ngon.”
Quý Thiên Tứ cũng bất giác cong miệng cười: “Không ăn được thì đừng có cố.”
“Ăn ngon mà, cá này cũng ngon nữa.” Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt vừa đặt đũa xuống lại gắp một miếng tiếp tục ăn, Quý Thiên Tứ thì ở bên cạnh uống trà chờ cô.
Mãi cho đến khi Âu Dương Mộng Duyệt đã ăn no, anh mới gọi phục vụ tính tiền, hai người trở về công ty.
Vào trong Quý Thị, hai người lại cùng đi vào đại sảnh với nhau, trong nháy mắt, Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy nhân viên xung quanh đều đang nhìn hai người với ánh mắt nóng rực, hơn nữa, cô còn thấy hai nữ nhân viên đi qua bên người họ vừa đi vừa khẽ thì thầm gì đó.
Âu Dương Mộng Duyệt không khỏi nhớ đến lời đồn buổi sáng cô mới nghe thấy kia, trong lòng buồn cười, chẳng lẽ đám người này thực sự tin như thế ư?
Bọn họ tin là cô thực sự bán mình để có được vị trí này sao? Tuy cô có lòng muốn giải thích, nhưng có giải thích cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu bây giờ đi giải thích thì chẳng khác nào muốn che giấu cả, cô thành thật, thẳng thắn là được rồi.
Quý Thiên Tứ cũng phát giác ra đám nhân viên đang nhìn hai người chằm chằm, nhưng anh lại bình tĩnh, thản nhiên, chỉ hơi lo lắng cho Âu Dương Mộng Duyệt bên cạnh sẽ chịu ảnh hưởng mà thôi.
Lúc vào thang máy, vốn trong thang máy còn có hai nhân viên nữ nữa, nhưng họ lại đỏ mặt đến mang tai, nhanh chóng đi ra, chỉ để lại Quý Thiên Tứ và Âu Dương Mộng Duyệt ở trong đó.
Âu Dương Mộng Duyệt ngẩng đầu cười khổ với Quý Thiên Tứ: “Xem ra lời đồn còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng.
“Không cần để ý đến là được.” Quý Thiên Tứ lạnh nhạt lên tiếng.
Lúc này, thang máy vang lên ‘ting’ một tiếng, hai người đi ra ngoài.