191060.
Sau đó Lý Tử Kiệt được Quý Thiên Tứ chỉ dẫn, Âu Dương Mộng Duyệt đứng bên cạnh xem, chốc chốc lại đánh bóng.
Lúc này, Quý Thiên Tứ căn bản không cần phải dạy, Lý Tử Kiệt đã bắt đầu đánh bóng một cách nghiêm túc, đương nhiên hắn không muốn tỏ ra như một tên ngốc, nếu không thì hắn sẽ bị Âu Dương Mộng Duyệt xem thường.
Quý Thiên Tứ híp mắt lại, đứng ở giữa như một vị thần, việc này khiến Lý Tử Kiệt không tìm được cơ hội để bắt chuyện với Âu Dương Mộng Duyệt, dường như có một khí thế vô hình nào đó trên người Quý Thiên Tứ đang ngăn hắn lại.
"Đánh không tồi." Quý Thiên Tứ nhìn Lý Tử Kiệt, trong lời nói mang theo đôi chút giễu cợt.
Lý Tử Kiệt cũng cảm nhận được sự châm biếm từ hắn, gương mặt anh tuấn của hắn cũng có chút khó chịu, hắn không nhịn được nói với Âu Dương Mộng Duyệt: "Em xem, bạn của em đang khen anh đấy! Không phải do khi nãy em dạy giỏi sao?"
Âu Dương Mộng Duyệt chẳng biết nói sao, cô chỉ sửa lại tư thế tay của hắn một chút, căn bản không dạy hắn điểm gì quan trọng cả.
“Này anh, cảm ơn anh, tôi đã biết cách đánh rồi, anh có thể đi nghỉ rồi." Lý Tử Kiệt cũng không mong muốn cảm giác bị giám sát.
Ánh mắt của Quý Thiên Tứ không nhìn hắn, quay đầu sang Âu Dương Mộng Duyệt. Âu Dương Mộng Duyệt đang nhíu mày, bởi vì tư thế giơ gậy của cô đã đúng rồi, nhưng mà, bóng vẫn không thể đến nơi mình muốn, cô không biết nguyên nhân nằm ở đâu.
"Không đủ mạnh." Quý Thiên Tứ nói với cô.
"Chắc là do mệt rồi, tay tôi hơi mỏi." Âu Dương Mộng Duyệt cất gậy, cảm thấy hơi đói, cô nói với Quý Thiên Tứ: "Chúng ta tìm một nơi nào đó uống chút gì đi?"
"Được!"
"Anh đi nữa, anh cũng thấy hơi mệt." Lý Tử Kiệt đương nhiên muốn đi cùng.
Quý Thiên Tứ quay đầu, mang theo giọng điệu không vui, thẳng thừng nói: "Tôi không thích giao lưu với người lạ."
Nét mặt Lý Tử Kiệt chợt thay đổi, muốn nổi giận, nhưng Âu Dương Mộng Duyệt lại đang ở đây nên thôi, hắn nháy mắt: "Hẹn gặp em vào ngày mai."
Âu Dương Mộng Duyệt cũng cảm thấy dường như có sát khí tỏa ra từ hai người đàn ông, cô vội trả lời qua loa: "Được." Cô vừa nói xong thì Quý Thiên Tứ đã nói: "Chúng ta đi thôi!"
Rời khỏi sân tập, đã mấy lần Âu Dương Mộng Duyệt ngập ngừng muốn hỏi lúc nãy vì sao Quý Thiên Tứ muốn nhắm vào Lý Tử Kiệt, nhưng lời vừa muốn bật ra lại được cô nén vào trong.
"Sau này, bớt đến gần loại đàn ông như vậy đi." Quý Thiên Tứ nhìn phía trước, lên tiếng như đang chỉ bảo.
Âu Dương Mộng Duyệt ngạc nhiên nhìn hắn: "Tại sao chứ? Lý Tử Kiệt không phải người xấu."
Ánh mắt sắc bén của Quý Thiên Tứ nhìn thẳng vào cô: "Cô còn có thể phân biệt rõ người tốt và người xấu không? Có phải những người cô cho là xấu thì trên mặt sẽ viết hai từ người xấu không?"
Âu Dương Mộng Duyệt chớp chớp mắt một cách vô tội, cô đã nói gì sai chứ? Vì sao hắn lại tức giận như vậy?
"Tôi... tôi vẫn có thể phân biệt được." Cô chỉ có thể nhỏ giọng phản bác một câu.
"Con gái như cô, không biết anh ta đã lừa được bao nhiêu người, cô còn không hay biết gì mà gần gũi với anh ta, cô thiếu đàn ông lắm à?" Giọng điệu của Quý Thiên Tứ có đôi chút tàn nhẫn cay nghiệt.
Gương mặt của Âu Dương Mộng Duyệt thoáng đỏ bừng lên, ngẩn ra nhìn hắn, cô ấp úng, lại có thể không biết phản bác hắn thế nào, chỉ cảm thấy ấm ức.
"Tôi đâu có..." Cô cắn môi, giải thích một câu.
Quý Thiên Tứ hừ lạnh: "Nếu như cô thích đàn ông trăng hoa như vậy, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô, tôi thấy cô là em gái của An Ninh nên tốt bụng nhắc nhở cô một câu, chỉ vậy thôi."
Chỉ vậy thôi. Câu nói này càng tàn nhẫn hơn.
Âu Dương Mộng Duyệt ngẩn ra vài giây, nhìn hắn, lấy dũng khí hỏi ngược lại: "Vậy anh là người tốt hay người xấu? Có phải đàn ông các anh đều là người xấu?"
Quý Thiên Tứ bị câu nói này của cô làm ngây người mất vài giây, hắn khoanh tay, nhìn xuống, ánh mắt để lộ sự nguy hiểm: "Đương nhiên tôi cũng không phải người tốt."
"Nếu như anh cũng không phải người tốt, vậy tại sao anh nói Lý Tử Kiệt là người xấu?"
Quý Thiên Tứ cứng họng, khẽ hừ một tiếng: "Đàn gảy tai trâu."
Âu Dương Mộng Duyệt cắn môi, phản bác: "Anh mới khó thuyết phục, Lý Tử Kiệt chỉ là tính cách hơi cởi mở một chút, còn anh thì sao? Anh chỉ là trầm tính một chút thôi."
Sắc mặt của Quý Thiên Tứ lại trầm xuống: "Đúng, tôi trầm tính, nhàm chán lại khô khan, đương nhiên không thể làm cô vui vẻ như tên đàn ông kia, cô thích người như anh ta thì nhanh chóng trở về bên cạnh anh ta đi."
Nói xong, hắn thật sự đi bước lớn, không quan tâm đến cô nữa.
Âu Dương Mộng Duyệt thấy hắn muốn bỏ đi, cô vội vàng gọi: "Này, ai bảo tôi thích người như anh ấy, nói không chừng tôi thích người như anh thì sao!"
Bước chân của Quý Thiên Tứ trở nên loạng choạng trong một chốc, hắn nhanh chóng đứng vững, không quay đầu lại mà nói: "Con người tôi trầm tính nhàm chán như vậy, cô thích tôi làm gì?"
Âu Dương Mộng Duyệt bước từng bước đến gần hắn: "Chắc đây gọi là, mỗi người đều có niềm yêu thích riêng của mình! Giống như Lý Tử Kiệt, đúng thật là làm cho phụ nữ vui vẻ, nhưng mà, không đáng tin cậy, còn anh, mặc dù trầm tính một chút, nhưng cảm thấy rất đáng để tin tưởng."
Quý Thiên Tứ cạn lời, không ngờ trong lòng người phụ nữ này vẫn hiểu khá rõ.
"Vậy rốt cuộc cô thích người như thế nào?" Quý Thiên Tứ quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú, cần một câu trả lời chắc chắn.
Âu Dương Mộng Duyệt bị hắn nhìn đến nỗi tim đập hơi nhanh, mặt ửng hồng, cô cắn môi: "Nhất định phải trả lời sao?"
"Đúng vậy." Quý Thiên Tứ nhìn cô.
Âu Dương Mộng Duyệt chớp đôi mắt to tròn, sau đó, cô cúi đầu nhìn ngón chân của mình, trả lời hắn thật nhỏ giọng: "Người như anh."
Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt thẹn đỏ mặt như một đứa trẻ, vội vàng quay lưng lại, không dám nhìn sắc mặt của hắn.
Rõ ràng lúc nãy hắn hỏi cô, thích người như thế nào, còn cô lại lựa chọn giữa Lý Tử Kiệt và hắn, cô có thể không xấu hổ sao?
Ánh mắt của Quý Thiên Tứ ngưng đọng trên bóng lưng của cô, dưới những tia nắng, mái tóc suôn dài và mềm mại của cô phản chiếu ánh sáng mê người, còn dáng vẻ thẹn thùng này của cô, càng khiến tim hắn loạn nhịp.
"Người như tôi không đáng để cô thích." Quý Thiên Tứ hơi khàn giọng trả lời.
Âu Dương Mộng Duyệt vừa nghe thấy, quay đầu bực mình nói: "Tôi thích là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh! Tôi thích anh, anh cũng không cần phải đáp lại tôi, tôi chỉ đơn giản là thích anh mà thôi."
Nói xong, cô lại quay lưng, vội vàng che miệng. Trời ạ! Cô đang nói linh tinh gì thế này?
Cô lại có thể tỏ tình trước mặt hắn như thế, thật là xấu hổ!
Ánh mắt Quý Thiên Tứ sáng lên những tia lấp lánh, nơi sâu thẳm trong đáy mắt trở nên vô cùng phức tạp, như là vui vẻ, lại như bị kìm nén bởi một cảm xúc nào đó, sau cùng, gương mặt của hắn vẫn lạnh lùng như thường.
"Đừng thích tôi." Quý Thiên Tứ khàn giọng nói xong, đi bước lớn về hướng gần đó, bóng lưng kia, như đang trốn tránh.
Sắc mặt của Âu Dương Mộng Duyệt phút chốc trở nên nhợt nhạt, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói lạnh nhạt lúc nãy của hắn: đừng thích tôi. Trong lòng Âu Dương Mộng Duyệt trào dâng một nỗi chua chát, đương nhiên cô biết nguyên nhân là gì.
Bình luận facebook