191076.
Động tác cầm cốc nước của Âu Dương Mộng Duyệt bỗng nhiên ngừng lại, cô nhìn nam nhân ở phía đối diện: “Tại sao anh lại muốn thu hồi?”
“Bởi vì đó không phải là lời mà thật lòng anh muốn nói với em.” Ánh mắt Quý Thiên Tứ ánh tránh né sự dò hỏi từ đôi mắt cô.
“Vậy... Vậy lời thật lòng anh muốn nói với em là gì?” Âu Dương Mộng Duyệt chớp chớp mắt, lộ ra một sự mong đợi.
Quý Thiên Tứ cúi xuống chăm chú nhìn cốc trà, giống như đang quyết định xem có nên nói với cô hay không, anh biết, nếu anh để lộ ra tâm tư của mình, sẽ xảy ra rất nhiều việc sau đó.
“Nếu anh không muốn nói thì em cũng sẽ không ép anh đâu.” Âu Dương Mộng Duyệt liền cười một cái, nghe anh nói muốn thu lại những lời đó vốn dĩ trong lòng cô đã rất vui rồi.
“Anh hoàn toàn không phải... hoàn toàn không phải thật sự ghét em.” Quý Thiên Tứ nói xong, lại thở dài một cái, vô cùng bất lực nói: “Trước giờ anh chưa từng ghét em, sự xuất hiện của em làm loạn mọi kế hoạch cảu anh, anh không biết nên đón nhận tình cảm của em như thế nào.”
Trái tim của Âu Dương Mộng Duyệt như bị bóp nghẹt, cô vội lắc đầu nói: “Em không cần anh ngay lập tức đón nhận em, anh có thể từ từ suy nghĩ từ về việc ở bên em, chỉ cần anh không lập tức từ chối em mà sẽ suy nghĩ là được.”
“Anh không cần suy nghĩ, đáp án đã ở trong tim anh rồi.” Ánh mắt Quý Thiên Tứ trầm xuống nghiêm túc, không biểu lộ sự hoảng loạn gì cả.
“Đáp án gì vậy?” Âu Dương Mộng Duyệt hiếu kỳ chống tay lên má nhìn anh.
“Đối với việc như là câu nói anh thích em thì đáp án của anh luôn là khẳng định, đúng thế, anh thích em.” Đôi mắt sâu của Quý Thiên Tứ nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, giọng nói khàn bộc lộ tâm tư.
Lúc này, đổi lại là Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy vô cùng lúng túng, sự vui sướng đến quá nhanh, cô không kịp phản ứng, hai hôm trước cô còn vì câu nói của anh mà cảm thấy tổn thương thất vọng, cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi, đến nay, trái tim của cô đã được anh mở thông rồi.
Cô hốt hoảng đến mức không biết làm thể nào để thoát ra, nhưng có một cảm giác tuyệt đối chân thật, đó chính là cô sắp vui chết đi được, cô ôm ngực, cảm tưởng như trái tim đang vì nam nhân này mà đập rộn ràng.
“Thật vậy sao?” Cô cẩn thận hỏi: “Anh thật sự thích em à?”
“Đúng vậy!” Quý Thiên Tứ không hề do dự đáp, đồng thời nội tâm anh cũng cảm thấy kinh ngạc, hoá ra thừa nhận tình cảm lại là một chuyện dễ chịu đến vậy, chứ không phải là cảm giác bị nén đến mức không thở nổi như trước kia.
Bàn tay của Âu Dương Mộng Duyệt ôm chặt lấy mặt, cô xấu hổ đến mức không biết nên nhìn anh như thế nào nữa, khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ ửng đến cả hai tai, cô cười đến mức đôi vai cũng run lên.
Vì cô đang ôm mặt, điều này khiến Quý Thiên Tứ nhìn thấy đôi vai cô run lên, nhất thời không đoán định được cô đang khóc hay đang cười, anh hạ giọng gọi cô: “Mộng Duyệt, em không sao đấy chứ!”
Âu Dương Mộng Duyệt hít một hơi thật sâu, bỏ tay ra khỏi mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu nổi sự vui sướng nhìn anh: “Không sau cả! Em vui quá, hoá ra, anh không hề ghét em.” Nói xong, cô giơ tay lên ôm một bên má, hiếy kỳ cười rồi hỏi: “Anh thích em từ khi nào vậy?”
Quý Thiên Tứ nghĩ một hồi rồi trả lời: “Chắc là từ khi em cứ cứng đầu ở bên cạnh anh mà không chịu đi đâu cả!”
Âu Dương Mộng Duyệt ngây ra một lúc, hoá ra, anh thích cô còn sớm hơn cả khi cô thích anh nữa kìa! Khi đó, dường như cô vẫn chưa thích anh thì phải!
“Vậy sau đó thì sao? Anh chưa từng nghĩ sẽ thổ lộ với em à?”
“Anh không dám.” Quý Thiên Tứ thừa nhận, trong lòng anh vẫn luôn đè nén sự lo nghĩ đó xuống.
Âu Dương Mộng Duyệt vừa nghe anh nói không dám là vì lý do gì, cô thở dài một tiếng: “Vì vậy mà hôm trước anh mới nói những lời khó nghe đó, là vì cố ý làm tổn thương em, muốn đẩy em ra xa phải không?”
“Ông nội em sẽ không đồng ý chuyện chúng ta ở bên nhau đâu, ít nhất trước mắt là vậy.” Quý Thiên Tứ chau mày.
Đây cũng là chuyện mà Âu Dương Mộng Duyệt chưa từng dám nghĩ tới, sự căm hận mà ông nội giành cho Quý gia vẫn vô cùng sâu đậm.
“Nói không chừng ông nội em sẽ... sẽ đồng ý đấy.” Âu Dương Mộng Duyệt vẫn cố tưởng tượng tới mắt tích cực.
“Em là người kế thừa duy nhất của gia tộ Âu Dương, anh nghĩ ông nội em tuyệt đối sẽ không để tài sản của bọn em giao vào tay một người họ Quý tiếp quản.”
Điều này khiến mặt của Âu Dương Mộng Duyệt hơi biến sắc, cô thật sự chưa từng nghĩ tới tận chuyện này.
Lúc này, nhân viên phục vụ bên đồ ăn từ bên ngoài vào, họ bê một lượt lên đủ tất cả các món mà hai người đã gọi.
Nhìn những món ăn thơm ngon đẹp mắt trên bàn, Âu Dương Mộng Duyệt vừa cẩm đũa vừa nhìn nam nhân trước mặt nói: “Chúng ta tạm thời không nghĩ mấy chuyện này nữa, ăn cơm cái đã, em tin chắc rằng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ đi thẳng.”
Quý Thiên Tứ cũng không muốn ảnh hưởng tới khẩu vị của cô, anh gật gật đầu: “Được!”
Khi ăn cơm, mấy lần liền ánh mắt họ chạm vào nhau, nhìn vào đối phương, điều này khiến cho miệng của Âu Dương Mộng Duyệt cứ mỉm cười suốt, đến ánh mắt của Quý Thiên Tứ cũng ẩn chứa sự vui mừng, kể cả chẳng cần nói câu nào, lúc này cũng hơn tất cả hàng nghìn vạn lời nói rồi.
Từ nhà hàng đi ra thì thời gian cũng không còn sớm nữa, bọn họ tới hướng của trung tâm thành phố, lúc này âm nhạc của vòi phun nước từ quảng trường phát ra vô cùng hoành tráng, nghệ nhân bên đường cũng đang thể hiện tài hoa âm nhạc của họ.
Lúc này, có hai cô bé gái vô cùng đáng yêu cầm giỏ hoa đứng bán hoa ở trên phố, Âu Dương Mộng Duyệt cảm thấy có chút đáng thương, cô lập tức cúi xuống muốn mua hoa của chúng, Quý Thiên Tứ lấy ra 100 đô la đưa cho chúng, bảo không cần trả lại.
Tay Âu Dương Mộng Duyệt cầm một bông hoa hồng, tuy không tươi lắm nhưng cô cảm thấy nó rất đẹp. Cô vừa cúi xuống ngửi vừa bước đi, không cẩn thận lại đẩm vào người đi đường, Quý Thiên Tứ vội đưa tay ra đỡ lấy cô, vòng tay ôm cô vào lòng một cách vô cùng tự nhiên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Mộng Duyệt chạm vào bờ ngực vững chãi của anh, bất giác đã đi tới trước đài phun nước, bên cạnh có vài đôi tình nhân vô cùng ân ái đang dựa vào nhau, còn có một đôi đang đứng hôn nhau như ở chỗ không người.
Đôi mắt của Âu Dương Mộng Duyệt nhìn thấy đôi đang hôn nhau đó vội xấu hổ đỏ bừng mặt, cô vội vã cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình.
Ánh mắt Quý Thiên Tứ tất nhiên cũng chú ý tới, đó là một đôi tình nhân người nước ngoài, và xung quanh đài phun nước đều là các cặp tình nhân, hôn nhau như vậy cũng chẳng phải chỉ có một đôi.
Đối với tình nhân nước ngoài mà nói, hôn nhau trước đài phun nước là một sự lãng mạn, là một chuyện vô cùng bình thường.
Trong sự căng thẳng, Âu Dương Mộng Duyệt cũng có chút mong đợi, nhưng cô cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Đúng lúc này, cô nghe thấy hơi thở mạnh mẽ của nam nhân đang ở rất gần, ngay giây tiếp theo, đã có một vòng tay lớn ôm cô từ phía sau, khẽ đưa mặt cô vào lòng, ôm lấy cô.
Âu Dương Mộng Duyệt nép sát vào khuôn ngực vừa to rộng lại đầy ắp cảm giác an toàn này, cuối cùng cô mới thở nhẹ ra một tiếng, cô đã đợi được người mình yêu.
Ôm một lúc, Âu Dương Mộng Duyệt bất giác trở nên bạo dạn, cô muốn thơm lấy anh, cô nghiễng mũi chân lên, thơm một cái vào má của Quý Thiên Tứ, sau đó vội vàng dúi đầu vào lòng anh, xấu hổ cùng cực.
Bỗng Nhiên, một bàn tay to khẽ nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, Âu Dương Mộng Duyệt bị một sức mạnh tác động vào mà ngẩng lên, cô nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân đó tiến sát vào mình, hơi thở của cô khẽ loạn, giây tiếp theo, đôi môi nồng ấm của anh đã chạm vào bờ môi nhỏ xinh còn chưa kịp khép lại.
Bình luận facebook