191102. Ánh mắt của Cung Vũ Trạch bất giác quay lại nhìn, đôi mắt nhíu lại, hành vi của hai người đàn ông này rất khả nghi.
“Mình đi về chỗ đậu xe.”
Do lúc này họ đang ven theo con đường ít người trượt tuyết, cho nên xung quanh dường như không còn người nữa, ánh mắt của Cung Vũ Trạch trở nên cảnh giác, anh dắt Quý An Ninh đi.
Hiện giờ, hai người đàn ông trước mặt lập tức tản ra, bao vây họ cách đó ba mét, trong mắt của chúng, đây chẳng qua là một cặp tình nhân không có sức phòng bị nào cả.
Cho nên, chúng cảm thấy lần này có thể làm tốt phi vụ.
“Tụi bây muốn làm gì?” Cung Vũ Trạch bảo vệ Quý An Ninh về phía sau, trầm giọng quát.
“Tụi tao nhìn trúng chiếc đồng hồ trên tay của mày, biết điều thì, nhanh nhanh nộp nó cho tụi tao, nếu không, tụi bây sẽ gặp xui xẻo đấy.” Hai người đàn ông khoanh tay lại, dường như nắm chắc phần thắng.
Quý An Ninh giật mình nhảy cẫng, không ngờ gặp phải kẻ cướp giữa thanh thiên bạch nhật, cô vội vàng nắm lấy cánh tay của Cung Vũ Trạch, “Mình đừng đôi co với bọn họ, mình chạy lẹ đi!”
Quý An Ninh tất nhiên không muốn gây sự, cô chỉ hi vọng trở về an toàn.
Cung Vũ Trạch biết, chạy không phải là cách tốt nhất, và, anh không thể để Quý An Ninh xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vả lại, anh chả hề sợ hai người đàn ông trước mặt, trừ khi bọn chúng có súng, nhưng mà, nếu như có súng, bọn chúng sẽ rút ra vào lúc này, chứ không phải cản trở họ bằng tay không.
“An Ninh, em lui về sau vài bước, đứng ở phía sau lưng anh, đừng có rời khỏi.” Cung Vũ Trạch nhỏ tiếng nói.
“Anh muốn làm gì vậy? Đánh nhau với bọn chúng sao?” Quý An Ninh giật mình, hỏi bằng tiếng Trung.
“Yên tâm, bọn chúng không đánh lại anh đâu.”
“Ơ? Anh khẳng định thế sao?” Quý An Ninh lập tức lo lắng.
“Hãy tin tưởng chồng em.” Cung Vũ Trạch cười nhẹ vỗ tay cô, trấn an cô.
Quý An Ninh thật sự không dám yên tâm! Dù sao thì cũng là chồng của cô, có chút nguy hiểm gì, cô cũng không muốn anh gánh lấy.
“Bọn bây đang nói gì đó? Đừng hòng chạy thoát, con đường bên cạnh tụi bây là con đường cùng, nhanh nhanh giao nộp chiếc đồng hồ đây, và nộp hết tất cả tài sản trên người, nếu không… bọn tao sẽ cho bạn trai của mày một trận nên thân.” Câu nói này nói thẳng với Quý An Ninh.
Cung Vũ Trạch nắm chặt cú đấm, chỉ nghe tiếng khớp xương vang lên giòn giã, anh nhếch môi cười, “Cũng đã có một khoảng thời gian không vận động xương khớp rồi, vậy thì chơi với tụi bây tí xíu.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, lập tức không dám tin nhìn người đàn ông phương đông dáng vẻ cao to trước mặt, mới phát hiện trên người anh ta có luồng hơi thở không tầm thường.
Quý An Ninh bất chợt lùi về sau vài bước, lại vài bước nữa, Cung Vũ Trạch lập tức vác mặt đen sầm đi đến trước mặt hai người đàn ông, và hai người kia nhìn nhau một cái, liền không dám lơ là.
Một trong hai người đó giơ cú đấm qua, định cho Cung Vũ Trạch một cú, đánh ngã anh trước rồi mới cho tiếp một trận, và, hắn ta tưởng mình xuất chiêu rất nhanh, nhưng mà, Cung Vũ Trạch dễ dàng né qua, anh nắm lấy cánh tay của hắn bẻ mạnh, chỉ nghe một tiếng rắc, giống như tiếng xương bị lệch vị trí.
Hắn ta lập tức hét lên như bị thọc tiết heo, và người đàn ông còn lại thấy đồng bọn bị đánh gục, liền giơ cú đá, Cung Vũ Trạch né người qua, nắm đấm cứng rắn của hắn ta tiếp tục vung lên, Cung Vũ Trạch tiếp tục né, nhân lúc hắn ta vung đấm, một chân anh đá vào bụng của hắn, khiến hắn văng ra xa ngoài hai mét, hắn đau đến nổi thở hổn hển.
“Ngươi là ai?” Người đàn ông này thở hồng hộc hỏi.
“Người mà tụi bây không gây sự nổi.” Cung Vũ Trạch dứt lời, giơ tay vẫy Quý An Ninh sau lưng, “Mình đi thôi.”
Lúc này Quý An Ninh mới phản ứng, chồng cô giỏi đánh đến thế cơ, cô nhanh chóng đi lên nắm cánh tay của anh, khi Cung Vũ Trạch đi lướt qua người đàn ông nằm trên đất, chỉ làm động tác hù đánh, người đàn ông liền tự mình té nằm bò xuống đất.
Quý An Ninh nhịn cười, đi theo Cung Vũ Trạch đến bãi đậu xe, cô bất chợt quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, dường như có cảm giác mới quen biết con người anh.
“Sao vậy?” Cung Vũ Trạch thấy cô nhìn mình không chớp mắt, có chút mắc cười.
“Sao trước giờ anh không nói với em, anh đánh lộn giỏi thế cơ chứ?”
“Đương nhiên rồi, để có thể bảo vệ em, anh cần phải trang bị đủ tài năng mới được.” Cung Vũ Trạch giương mày, “Sau này có anh bên cạnh, không ai có thể ăn hiếp được em cả.”
“Vâng!” Quý An Ninh cười ngọt ngào.
Trên đường trở về, tuy giữa chừng xảy ra chút sự cố, nhưng chuyến trượt tuyết này quả nhiên vui vẻ.
Về đến khách sạn, đã là chiều tối, Quý An Ninh cực kì mệt mỏi, cô tắm rửa sạch sẽ đi ra, ngồi trên ghế sofa, chẳng muốn động đậy nữa.
Cung Vũ Trạch rót một ly nước đưa đến trước mặt cô, “Hôm nay mệt lắm phải không!”
“Vâng! Mệt lắm, nhưng mà, em thích mệt mỏi như vậy, lâu lắm rồi không có mệt như thế.”
“Em thích mệt sao?” Cung Vũ Trạch nắm bắt câu nói này của cô.
Quý An Ninh gật gật đầu, sau đó, cô phản ứng lại, mặt đỏ bừng, “Anh… anh nghĩ bậy gì đó! Ý em là…”
Cung Vũ Trạch bất giác cười ha hả, khuôn mặt sáng lạn, Quý An Ninh nhìn ngơ ngẩn, dáng vẻ của người đàn ông này khi cười, thật sự cô chả có tí miễn dịch gì cả, cô giơ tay ôm lấy cổ của anh, “Cái đó… hôm nay em cũng không mệt lắm!”
Mắt của Cung Vũ Trạch lóe lên tia sáng tươi rói, ôm chặt cô, “Vậy sao?”
Quý An Ninh chưa bao giờ có cảm giác muốn sở hữu người đàn ông này một cách mạnh mẽ, và người đàn ông này còn là chồng của cô, cô muốn lúc nào có anh thì lúc nào có anh, cho nên, quãng thời gian tốt đẹp này, cô không muốn lãng phí.
“Vâng Vâng!” Quý An Ninh đỏ mặt nằm gọn vào lòng anh.
Gia tộc Âu Dương.
Âu Dương Bộ Vinh hôm nay về nhà sớm, ông trực tiếp đi đến phòng làm việc của cha mình, Âu Dương Đoàn đang luyện chữ, ngước đầu nhìn ông.
“Cha, có việc này, con muốn bàn với cha.”
“Chuyện gì vậy?”
“Là chuyện của thằng nhóc nhà họ Quý.”
“Hừ! Ta không muốn nói về vụ việc này, có phải con lại đau lòng thay Tiểu Duyệt không!”
“Tiểu Duyệt đích thực khiến người khác đau lòng, mỗi ngày con nó đều ăn uống không vô, nếu tiếp tục như thế, con sợ nó bị bệnh.”
“Bị bệnh gì!”
“Hôm nay con nhận được cuộc gọi của thằng nhóc nhà họ Quý, trong điện thoại nó nói rõ, chỉ cần cha đồng ý cho nó và Tiểu Duyệt đến với nhau, nó đồng ý chuyển toàn bộ cổ phần nhà họ Quý do nó nắm giữ giao cho Tiểu Duyệt quản lý.”
Âu Dương Đoàn viết chữ nghe thấy vậy đột nhiên run lên, run rẩy chốc lát, đầu bút lông trượt ra ngoài, khiến ông phải thu bút, ngước đầu lên nhìn con trai, “Những điều con nói đều là thật không? Hay là nói để dụ ta vui lòng.”
“Cha, tất nhiên lời con nói là thật rồi, sao con có thể gạt cha chứ?”
“Tài sản của nhà họ Quý sao có thể giao cho Tiểu Duyệt của chúng ta? Ta thấy nó muốn đoạt được quyền thừa kế của gia tộc ta thì đúng hơn!”
“Cha, thật sự cha đã hiểu lầm nó rồi, cha chưa hiểu con người của Quý Thiên Tứ, nó không phải loại người như vậy, nhìn những người đàn ông trong bữa tiệc tối qua, bọn họ đều nôn nóng nhìn ngó tài sản của gia tộc mình, nhưng Quý Thiên Tứ không có.”
“Con khẳng định như vậy sao?” Âu Dương Đoàn không tin.
“Con tin tưởng nó.”
Bình luận facebook