191113.
Gần tối Âu Dương Mộng Duyệt thực sự rất mệt mỏi, tuy rằng lượng công việc cần làm chẳng khác gì những ngày bình thường, nhưng áp lực đặt trên vai cô lại khác, toàn bộ công ty đều dồn lên người cô, không có cha thay cô chống đỡ, vì thế mà cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời.
Xe của Quý Thiên Tứ lúc năm giờ chiều đã đến trước cổng công ty chờ sẵn, hắn vốn dĩ muốn đi lên tầng, Âu Dương Mộng Duyệt không cho hắn lên, cô sẽ nhanh chóng thu xếp công việc rồi đi xuống.
Quý Thiên Tứ nhìn người con gái đang từ từ bước ra, trong ánh mắt cô dường như cũng lộ ra sự mệt mỏi, nhìn cô như vậy hắn thực sự rất đau lòng, cô ngồi vào trong xe, ánh mắt của hắn lập tức dán chặt vào cô, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc cô, Âu Dương Mộng Duyệt giống như một chú mèo nhỏ được người khác xoa đầu, đôi mắt hơi khép lại, mỉm cười tiếp nhận động tác của hắn, trong ánh mắt ngập tràn sự thỏa mãn.
"Mệt không?"
"Ừm! Có một chút." Âu Dương Mộng Duyệt thoải mái hưởng thụ sự vỗ về này của hắn, có thể được hắn cưng chiều như vậy, mệt bao nhiêu cũng thấy rất đáng.
Cảm giác đáng giá.
"Buổi tối muốn ăn gì nào?"
"Em có một căn hộ ở trung tâm thành phố, định kì cha em đều cho người đến quét dọn, nên rất sạch sẽ có thể ở lại, chi bằng, tối hôm nay chúng ta đến đó đi!" Âu Dương Mộng Duyệt có chút xấu hổ nhìn hắn, trong ánh mắt kia để lộ ra một tia ngượng ngùng của người con gái.
Quý Thiên Tứ nhìn thấy biểu cảm này của cô, không khỏi mím môi cười cưng chiều: “Được!"
"Nơi đó cũng có đầy đủ dụng cụ trong phòng bếp, nấu cơm hay làm gì cũng không thành vấn đề, tối nay, em muốn ăn cơm anh nấu." Âu Dương Mộng Duyệt ngước mắt lên hỏi:
“Anh sẽ nấu cho em ăn chứ?"
"Được, bây giờ thời gian vẫn chưa gấp, trước tiên chúng ta đi siêu thị một chuyến, sau đó quay về nhà em dọn dẹp một chút." Quý Thiên Tứ cũng đã chán cảnh đi ăn ở nhà hàng bên ngoài, hơn nữa hắn cũng rất muốn có thêm chút không gian riêng với cô.
Hai người đi thẳng đến căn hộ ở trung tâm thành phố của Âu Dương Mộng Duyệt, căn phòng này bình thường là nơi để cô nghỉ lại sau một ngày mua sắp mệt mỏi, để bảo đảm quần áo luôn sạch sẽ, cách ba ngày sẽ có người đến dọn dẹp sạch sẽ, bởi vậy căn hộ luôn duy trì được trạng thái vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Mua sắm trong siêu thị, Quý Thiên Tứ đẩy xe, Âu Dương Mộng Duyệt đi phía trước, vô cùng vui vẻ chọn thực phẩm cho bữa cơm tối nay, khoảng thời gian như vậy, đối với hai người bọn họ mà nói, là một chuyện vô cùng vui vẻ hưởng thụ.
Âu Dương Mộng Duyệt khi mua rau vẫn không có nhiều kinh nghiệm, ánh mắt cô nhìn về người đàn ông phía sau, mỗi bên tay cô cầm một bó rau, nói với hắn: “Mua cái nào giờ?"
Ánh mắt Quý Thiên Tứ chỉ về phía bên tay trái cô: “Mua cái này đi."
Âu Dương Mộng Duyệt liền nghe lời bỏ bó rau đó vào trong xe đẩy, trong lòng có chút tự trách bản thân, cô thân là một người con gái, vậy mà đến một bó rau cũng không biết chọn.
Xem ra sau này cô cũng phải học một chút về nghệ thuật, cũng không thể cả đời này để hắn nấu ăn được! Cô cũng không thích trong nhà có quá nhiều người giúp việc, cô thích cùng hắn sống thế giới của hai người hơn.
Chọn xong đồ ăn cho bữa tối nay, đồng hồ cũng đã gần chỉ tới sáu rưỡi, hai người trở lại bãi đỗ xe trong khu căn hộ, Quý Thiên Tứ ôm hết tất cả mọi túi đồ, Âu Dương Mộng Duyệt trong lòng thấy thương hắn, muốn giành lại một túi để cô xách hộ, nhưng lại bị hắn từ chối.
"Em cẩn thận nhìn đường là được rồi." Quý Thiên Tứ nói như vậy.
Âu Dương Mộng Duyệt không khỏi có một loại cảm giác bản thân như đã bị hắn cưng chiều thành trẻ con, cô có chút bất mãn oán trách nói: “Anh làm như vậy khiến em cảm thấy bản thân mình cái gì cũng không làm được vậy, em sẽ tự chán ghét bản thân em đó."
"Chỉ cần anh không ghét bỏ em là được." Quý Thiên Tứ trầm giọng nói rồi mỉm cười.
Trong lòng Âu Dương Mộng Duyệt ngập tràn ấm áp, quả nhiên, có hắn cưng chiều, cô thực sự giống như một đứa trẻ rồi, chuyện gì cũng đều không cần bận tâm, không cần suy nghĩ, có hắn là đủ rồi.
Trở về trong căn hộ, đây là một căn phòng vô cùng ấm áp, thiết kế cho con gái, nơi đây mọi chi tiết nhỏ đều ôm ấp tình cảm hoài bão của người con gái, cô đã từng sống ở đây một khoảng thời gian, cũng mua rất nhiều đồ trang trí nội thất đáng yêu.
Đã từng có một khoảng thời gian, Âu Dương Mộng Duyệt cũng học qua nấu nướng, chỉ là lúc đó không chăm chú học tập, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian nên đã từ bỏ, có điều, phòng bếp của cô lại có đầy đủ tất cả mọi thiết bị, chỉ cần mua thực phẩm là có thể nấu cơm.
Quý Thiên Tứ chỉ tìm được một cái tạp dề hoa, hắn cầm lên, cười lắc đầu, nhưng không mặc nó lên, mà chỉ xắn cổ tay áo, cứ như vậy mà vào bếp nấu cơm.
Âu Dương Mộng Duyệt dọn dẹp giường ngủ trong phòng, tuy phòng cho khách cũng có giường, nhưng, cô biết, tối hôm nay bọn họ sẽ ngủ ở đây.
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn chiếc giường lớn màu hồng nhạt của mình, mặt của cô không tự chủ được mà đỏ bừng lên, không kìm được mà bắt đầu mong đợi tới đêm nay.
Cô thay một chiếc váy dài vô cùng thoải mái rồi bước ra, khi cô đi tới căn phòng bếp mang kiến trúc mở, nhìn thấy căn phòng bếp sạch sẽ màu vàng, người đàn ông kia đang quay lưng về phía cô, đang cắt cái gì đó với khí chất vô cùng đẹp, dưới ánh đèn vàng ấm áp, lưng người đàn ông ấy hiện ra vô cùng rắn chắc thon dài, tràn đầy cảm giác khiến con gái an tâm.
Đồng thời, cùng khiến người khác muốn ôm chầm lấy hắn, Âu Dương Mộng Duyệt đi từng bước một tới phía sau hắn, giang cánh tay đang tràn ngập ý nghĩ của bản thân kia từ phía sau ôm lấy hắn.
Quý Thiên Tứ biết cô đi tới, cúi đầu nhìn hai cánh tay nhỏ nhắn đang giao nhau kia, ôm thật chặt eo hắn, hắn mỉm cười: “Có phải đói bụng rồi không?"
"Ừm! Có một chút."
"Sắp xong rồi, em ăn chút trái cây trước đi."
"Em không ăn, em đợi ăn cơm anh nấu." Âu Dương Mộng Duyệt thuyết phục nói.
Quý Thiên Tứ tiếp tục để tùy cô ôm như thế, Âu Dương Mộng Duyệt ôm được một lúc, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn trên lưng hắn, để không quấy rầy hắn làm cơm nữa, cô hậm hực chạy ra sô pha xem ti vi, nhưng, ti vi đâu có bóng hình nào đẹp bằng nam thần đang ở trong bếp kia chứ?
Vì thế, cô đến TV cũng không nhìn, an vị ngồi trên ghế sô pha, hai mắt nhìn không chớp người đàn ông đang bận rộn trong bếp kia.
Lúc này, cô thực sự có một loại cảm giác, vô cùng muốn ăn thịt hắn.
Ánh mắt Quý Thiên Tứ từ căn phòng bếp nhìn qua, ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ cưng chiều, chỉ cần ánh mắt như vậy, đã đủ khiến người khác chìm đắm trong đôi mắt ấy của hắn.
Âu Dương Mộng Duyệt không thể chịu được nhất chính là ánh mắt của hắn như vậy, vừa nhìn một cái đã khiến cho cô say mê đến không thể tự khống chế, không rõ phương hướng.
Ba món mặn một món canh, Quý Thiên Tứ dùng hơn bốn mươi phút là nấu xong tất cả, hơn nữa trình bày cũng vô cùng đẹp mắt, giống như món ăn ở trong nhà hàng cao cấp vậy..
"Oa! Nhìn thôi đã thấy rất ngon rồi." Âu Dương Mộng Duyệt ngồi ở trước bàn ăn, nuốt nước miếng.
Quý Thiên Tứ cầm ra một chai rượu vang, lần lượt rót vào hai ly, mỗi ly một nửa, rồi đưa cho cô một ly.
Âu Dương Mộng Duyệt đón lấy, híp mắt, mím môi cười: “Anh tốt với em quá."
Quý Thiên Tứ ngồi xuống, vươn tay chạm cốc với cô: “Anh chỉ hi vọng là sẽ đối xử với em càng tốt hơn."
Khóe mắt Âu Dương Mộng Duyệt hơi ướt lên, cô là người rất hạnh phúc, tuy từ nhỏ không có được tình yêu của mẹ, nhưng cô luôn được người thân cưng chiều cô, hôm nay, cô lại gặp được người đàn ông yêu cô, cưng chiều cô như vậy, cô thực sự cảm thấy cuộc sống đến đây, thật đáng sống.
Quý Thiên Tứ nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, không khỏi có chút đau lòng rút một tờ giấy đưa cho cô: “Khóc cái gì?"
"Em cảm động chứ sao!" Âu Dương Mộng Duyệt cũng không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, cô lại mỉm cười, trong mắt còn vương chút lệ, ánh lên ý cười, nhưng khiến cho trái tim người đàn ông nào đó tan chảy.
Bình luận facebook