191150.
Cung Vũ Ninh từ trong phòng bước ra, trong tay cầm một chiếc tú vô cùng tinh sảo, vốn dĩ cô vẫn nghĩ rằng Hạ Lăng Sơ còn chưa đi ra ngoài, nào ngờ, cô vừa mở cửa, đã nhìn thấy bóng hình thon dài, tuấn tú đang dựa trên tường cạmh cửa phòng cô.
Anh làm cô giật mình một cái, sau đó, cô có chút không tự nhiên đưa ta gài sợi tóc vừa vương xuống ra sau gáy, đôi mắt tròn cong lên để lộ ý cười, làm lộ ra một vẻ thu hút tự nhiên của thiếu nữ.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ cũng hơi ngây ra, cô trang điểm qua một chút, nhưng lại vô cùng thuần khiết đến mê người.
"Đi thôi!" Hạ Lăng Sơ ép buộc ánh mắt của bản thân không cho phép tham lam mà nhìn quá nhiều vào gương mặt cô, anh xoay người, cho tay vào túi quần rồi đi trước.
Cung Vũ Ninh đuổi theo ở phía sau, nhìn anh đang mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, bóng lưng vừa thẳng tắp vừa rộng rãi, khiến cho người khác có một loại cảm giác an toàn vô cùng.
Đến phòng ăn, hai người lựa chọn một vị trí gần cửa sổ, Cung Vũ Ninh hai tay chống cằm, thưởng thức cảnh biển bên ngoài cửa sổ, một gương mặt với đường nét tinh tế, khiến cho người phục vụ đẹp trai đến ghi chọn món cũng ngẩn người, tay cầm thực đơn, mà lại quên không nói gì.
Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nghiêm túc quét qua, nhìn phục vụ bằng sát khí bừng bừng, phục vụ lập tức thu hồi ánh mắt, có chút lắp bắp lên tiếng: “Xin hỏi hai vị, muốn...muốn dùng gì?"
Hạ Lăng Sơ rút thực đơn trong tay hắn, đưa thực đơn tới trước mặt Cung Vũ Ninh đang ngồi đối diện: “Cô gọi trước đi."
Cung Vũ Ninh mỉm cười nhận lấy, gọi tất cả món ăn mà mình muốn, sau đó đưa cho Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ gọi món xong, phục vụ nhận lại thực đơn rồi rời đi.
Cung Vũ Ninh nghĩ đến chuyện khi đến bến tàu tiếp theo hắn phải rời thuyền, nghĩ đến sau này có thể không có cơ hội gặp lại nữa, thấy có chút tiếc nuối.
"Anh định xử lý chuyện của Cổ Hạo và em họ như thế nào? Nếu như anh thật muốn tách bọn họ ra, mong anh hạ thủ lưu tình." Cung Vũ Ninh chỉ có thể nhân lúc tâm trạng hắn đang tốt, thay Cổ Hạo cầu cứu hắn.
Mặt Hạ Lăng Sơ không có biểu cảm gì nhìn cô: “Ý cô là, nói tôi đừng đối phó với người nhà họ Cổ?"
"Đây là chuyện của Cổ Hạo, chuyện này với người nhà cậu ấy không hề có liên quan gì! Bọn họ cũng từng phản đối quyết liệt chuyện tình cảm của Cổ Hạo, vậy nên bọn họ vô tội." Cung Vũ Ninh nghĩ đến Cổ Duyệt, bây giờ Cổ Duyệt vẫn còn chưa biết em trai cô, đang bị Hạ Lăng Sơ dạy dỗ!
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ phát ra tia sắc lạnh, chuyện này trước mắt, anh không còn bất kỳ con đường nhượng bộ nào khác, nhất định phải làm Cổ Hạo rời khỏi em họ anh, đồng thời, còn phải nghĩ biện pháp cho em họ trở về chính đạo, lấy vợ sinh con, để dòng máu của dòng họ anh được lưu truyền mãi mãi.
"Xin anh đó, coi như tôi cầu xin anh được không?" Hai tay Cung Vũ Ninh chắp vào nhau, vô cùng thành khẩn nhìn hắn: “Đừng động đến người nhà họ Cổ."
Hạ Lăng Sơ đúng là bởi vì chuyện này mà trút giận lên toàn bộ người của Cổ gia, cảm thấy, chỉ có việc để cả gia tộc này phải trả giá đắt, mới có thể đe dọa Cổ Hạo, khiến hắn rời bỏ em họ, hôm nay, Cung Vũ Ninh bất ngờ xuất hiện, hơn nữa, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hơn nữa anh và cô còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, việc này thực sự đã làm rối loạn kế hoạch của anh.
Cung Vũ Ninh thấy anh không trả lời, cô cắn cắn môi, thở dài một cái, có chút thất vọng.
Nhưng ngay lúc đó, người ngồi trước mặt cô lại cất tiếng: “Được, tôi đồng ý với cô, không đụng đến người của Cổ gia."
Đôi mắt của Cung Vũ Ninh lập tức sáng lên như sao sáng trên bầu trời đêm: “Thật sao?Anh đồng ý rồi đó, cám ơn anh."
Hạ Lăng Sơ gật đầu một cái: “Lời tôi đã nói, đương nhiên sẽ làm."
Cung Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng lo lắng thay Cổ Hạo, hắn đồng ý bỏ qua cho Cổ gia, nhưng không nói rằng sẽ bỏ qua cho Cổ Hạo, cô lại khẩn cầu thêm lần nữa: “Cũng mong anh hạ thủ lưu tình với Cổ Hạo, đừng làm tổn hại cậu ấy."
"Việc mà tôi đồng ý với cô, chỉ là bỏ qua cho Cổ gia, còn với Cổ Hạo, món nợ giữa tôi với hắn còn chưa tính xong đâu.” Ánh lạnh lẽo lóe lên từ đáy mắt Hạ Lăng Sơ, giống như vẫn muốn cầm dao đâm Cổ Hạo một nhát.
Cung Vũ Ninh chỉ có thể âm thầm cầu mong cho Cổ Hạo có thể thoát khỏi kiếp nạn này, có lẽ, nếu như tình cảm của bọn họ thật sự kiên định, có thể vượt qua một cửa ải, nếu như không đủ kiên định mà nói, với thủ đoạn ác liệt của Hạ Lăng Sơ như vậy, cõ lẽ sẽ chia tay.
Bữa tối của hai người được mang tới, Cung Vũ Ninh đã đói bụng, cô chăm chú chuyển sự chú ý lên bàn thức ăn ngon miệng kia, Hạ Lăng Sơ đối diện cũng yên tĩnh dùng bữa.
Thỉnh thoảng ánh mắt hai người có chạm nhau, Cung Vũ Ninh cũng sẽ cười một chút, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ luôn phức tạp khó lường, làm người khác không suy đoán được gì.
"Đúng rồi, buổi chiều có thể cùng tôi đi sòng bạc chơi một chút được không, lần này, tôi đã mua ít tiền cược, tôi muốn đi thử vận may của mình một chút." Cung Vũ Ninh cảm thấy trò đoán to nhỏ lần trước chơi rất vui, cô muốn đi chơi thêm nữa.
Hạ Lăng Sơ gật đầu một cái: “Được! Tôi đi cùng cô."
Ăn cơm xong, hai người liền đi dạo xuống tầng một, lúc Cung Vũ Ninh chuẩn bị cầm thẻ tiền cược ra, thì chiếc thẻ của Hạ Lăng Sơ đã được đưa ra nhanh hơn: “Mười triệu tiền đặt cược."
Cung Vũ Ninh kinh ngạc mấy giây, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu đang đứng phía sau: “Này, đã nói là tôi tự mua mà."
"Chiều hôm nay, cô cứ thoải mái chơi, thắng coi là của cô, thua coi là của tôi." Hạ Lăng Sơ nhìn thẳng vào cô một cách nghiêm túc.
Cung Vũ Ninh không đồng ý: “Không được, tôi không thể dùng tiền của anh."
Hạ Lăng Sơ đặt khay tiền cược vào tay cô: “Đi chơi đi!" Nói xong, hắn lại nho nhã bước đi, dẫn đầu bước vào khu đặt vô số loại bàn đánh bạc.
"Ê...Tôi nói, tôi không thể dùng tiền của anh mà." Cung Vũ Ninh ôm mười triệu tiền cược, đi theo hắn.
Hạ Lăng Sơ trực tiếp dẫn cô bàn chơi cược to nhỏ, hôm nay người chơi ở đây ít hơn một chút, Hạ Lăng Sơ tìm được một bàn trống, nói với cô: “Chơi ở chỗ này đi!"
Cung Vũ Ninh âm thầm hy vọng bản thân có thể thắng, như vậy, có thể đưa tiền thắng cho hắn, chứ không phải là thua tiền.
Vận khí của Cung Vũ Ninh lúc bắt đầu thật sự rất tốt, mới vừa đặt ba ván, đều thắng cả, sau đó có thêm hai người đến chơi, chơi cùng bàn với cô, dần dần, cô liền bị thua hết, dường như xúc xắc kia muốn làm đối thủ với cô vậy.
Thua liên tiếp sáu trận, gương mặt nhỏ nhắn của Cung Vũ Ninh rầu rĩ nhăn lại phụng phịu, ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nhìn cô, để lộ ra sự đau lòng và cưng chiều mà bản thân hắn cũng không nhận ra.
"Không chơi nữa." Cung Vũ Ninh ôm tiền cược đứng dậy, quả nhiên cô không phải người có vận khí đánh bạc.
"Tại sao không chơi nữa." Hạ Lăng Sơ hỏi.
"Sau này tôi cũng không chơi nữa." Gương mặt Cung Vũ Ninh đầy khí thế nói.
Hạ Lăng Sơ cười đưa tay ra, xoa đầu cô một cách tự nhiên, Cung Vũ Ninh mở to mắt, bị anh xoa đầu như vậy, dường như mọi sự bực bội khi đánh cược vừa rồi biến mất một cách kì lạ.
"Được, vậy thì không chơi nữa." Hạ Lăng Sơ đưa cô đi đổi tiền cược, hai người đến một gian phòng, đi đến Thành phố đồ chơi, ở đây có trò gắp gấu bông, Cung Vũ Ninh nhìn thấy gấu bông xinh xắn bên trong, trong lòng ngứa ngáy, cô liền đi đổi một chút tiền rồi quay lại.
"Nhìn tôi này, tôi rất có tài năng trong việc bắt cái này đó." Cung Vũ Ninh lại khoe khoang vận may của cô.
Sau đó, cô dùng hết sức mình bắt nó, nhưng mà, thiết kế của thiết bị này vô cùng đối nghịch với người chơi, tất cả tiền xu của cô đều dùng hết rồi, nhưng đến một con gấu bông cũng không bắt được.
Bình luận facebook