191158.
Hẹn Andrew sáu rưỡi ăn tối xong, Cung Vũ Ninh đóng cửa lại, Hạ Lăng Sơ bước ra ban công, hay tay chống vào lan can ngắm cảnh biển bên ngoài cửa sổ, phía xa bầu trời và mặt biển đều một màu, thi thoảng có bóng hải âu bay qua.
Cung Vũ Ninh vốn một mình một phòng, bây giờ đột nhiên trở thành hai người một phòng, mặc dù cô cũng từng chăm sóc anh, nhưng cô vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Đặc biệt là khi biết người đàn ông này đã có bạn gái.
Bây giờ hai người họ lại ở chung một phòng là sao đây? Nếu như bạn gái anh biết được chắc chắn sẽ chia tay với anh, là ai đi chăng nữa cũng sẽ hiểu lầm.
"Hạ tiên sinh, hay là tôi để vệ sĩ của tôi liên hệ giúp anh xem có thể trả giá cao tìm lấy một căn phòng thích hợp giúp anh được không?" Cung Vũ Ninh bước tới bên cạnh anh nói.
Hạ Lăng Sơ nghe ra trong lời nói của cô có ý chê bai anh sống ở đây, anh quay đầu lại từ chối: "Không cần." Nói xong anh lại nhìn cô chằm chặp: "Nếu như cô lo lắng tôi sẽ làm gì cô thì tôi có thể bảo đảm với cô, hoặc cô có thể cầm vũ khí để phòng bị tôi."
Cung Vũ Ninh chớp mắt, anh nói cũng hơi nghiêm trọng rồi, cô nhún vai nói: "Được thôi, vậy thì hãy ở tạm chỗ của tôi đi! Chỉ cần bạn gái anh không để bụng là được, tôi thì không sao cả."
"Thực ra tôi..." Hạ Lăng Sơ bỗng nhiên muốn giải thích hiểu lầm này.
Cung Vũ Ninh mặc dù không biết anh định nói gì nhưng cô không muốn nghe, cô quay đầu lại ngắt lời anh: "Không cần phải giải thích gì với tôi cả, anh muốn ở thì cứ ở."
Hạ Lăng Sơ lại nuốt lời định nói xuống bụng, anh vỗ nhẹ vào làn can, cảm giác lồng ngực tức nghẹn.
"Lát nữa tôi sẽ đi ăn cơm với Andrew, anh có đi cùng không?" Cung Vũ Ninh mời.
"Cũng được!" Hạ Lăng Sơ gật đầu đồng ý, bây giờ anh không thể để cô rời khỏi tầm mắt mình.
Cung Vũ Ninh về lại phòng đóng cửa lại, điện thoại của cô liền đổ chuông, cô cầm lên nhìn rồi mỉm cười nghe máy: "Alo, Tiểu Duyệt à!"
"Đi chơi có vui không? Có gặp được trai đẹp nào không?" Cổ Duyệt đầu bên kia lên tiếng chọc ghẹo.
"Có! Một anh chàng rất đẹp trai, còn ở lại phòng mình nữa!" Cung Vũ Ninh mỉm cười đáp.
"Thật không vậy?"
Cung Vũ Ninh bật cười lên tiếng: "Đùa đấy! Gạt cậu thôi, cậu học hành sao rồi? Đã hoàn tất chưa?"
"Ừ, cũng miễn cưỡng hoàn tất, em trai mình nói nó đi cùng cậu mấy ngày, cậu thì không nói gì với mình cả."
Cung Vũ Ninh lập tức căng thẳng, khi Cổ Hạo rời khỏi tàu đã dặn cô không được nói việc xảy ra với cậu ta cho Cô Duyệt nghe.
"Ồ! Đúng thế! Lúc trước gặp cậu ta liền mời cậu ta lên tàu đi du lịch mấy ngày."
"Được rồi, đợi cậu về rồi tụ tập! Mình nhớ cậu lắm đấy!"
"Mình cũng vậy, cùng lắm mười ngày nữa mình sẽ về tìm cậu."
"Được thôi, đợi cậu!"
Hai cô bạn thân kết thúc cuộc gọi, nhìn đồng hồ đã sắp sáu rưỡi, Cung Vũ Ninh mở cửa bước ra.
Vừa ra tới nơi đã nhìn thấy Hạ Lăng Sơ cao lớn quyến rũ ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, tay cầm một cuốn tạp chí kinh doanh lên đọc, Cung Vũ Ninh là một họa sĩ, vì thế cô có một đôi mắt có thể phát hiện cái đẹp.
Đôi mắt họa sĩ có thể dễ dàng bắt được một khung hình đẹp, vì thế lúc này Cung Vũ Ninh bất giác đờ đẫn nhìn vài giây.
Người đàn ông này đúng là chỉ cần ngồi trên sofa thôi cũng là một bức tranh vô cùng cuốn hút.
Hạ Lăng Sơ thấy cô đi ra liền nheo mắt: "Đi tới nhà ăn sao?"
Cung Vũ Ninh gật đầu: "Vâng, bây giờ đi."
Hạ Lăng Sơ liền đặt cuốn tạp chí xuống bàn, đứng dậy đi theo cô, tới vị trí gần cửa sổ của một nhà hàng hẹn trước, Andrew đã đi dạo một vòng, mua thêm cho Cung Vũ Ninh một vài món đồ nhỏ, lần này anh mua một chiếc móc khóa thủy tinh rất đẹp, rất tinh tế.
Anh biết Cung Vũ Ninh rất thích những món đồ nhỏ thế này, và còn rất có hứng thú sưu tầm.
Khi Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ vừa bước vào, trên nét mặt Andrew thoáng vẻ kinh ngạc, anh cảm thấy Hạ Lăng Sơ như đang theo đuổi Cung Vũ Ninh, nhưng sao lại dùng cách lỡ giờ xuống tàu để ở lại tàu, cố tình tới ở phòng của cô?
Anh từng gặp nhiều người dùng đủ mọi cách để theo đuổi các cô gái, nhưng người đàn ông này rõ ràng là đang giở thủ đoạn.
Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ ngồi xuống, Andrew lập tức nói với Cung Vũ ninh: "Nhắm mắt lại."
"Sao vậy?" Cung Vũ Ninh biết là có quà, môi hồng lập tức cong lên mỉm cười.
"Ngoan, nhắm mắt lại." Andrew yêu cầu.
Cung Vũ Ninh biết Andrew là một người rất tinh tế, thường khiến người khác vui mừng kinh ngạc, trước đây cô cũng thường xuyên nhận được những món quà nhỏ bất ngờ của anh.
Cung Vũ Ninh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đợi niềm vui bất ngờ.
Hạ Lăng Sơ ngồi bên cạnh quay đầu lại, thấy Cung Vũ Ninh nhắm mắt lại, trên người cô toát lên vẻ chờ đợi và hạnh phúc, môi hồng khẽ cười mỉm, hàng lông mi dài như lông vũ mấp máy, lúc này, ánh mắt Hạ Lăng Sơ bỗng trở nên thất thần.
"Được chưa thế?" Cung Vũ Ninh lên tiếng hỏi.
Hạ Lăng Sơ thấy trong tay Andrew ngồi đối diện bất ngờ xuất hiện một chiếc móc khóa bằng thủy tinh rất tinh xảo, nói với Cung Vũ Ninh: "Xòe một tay ra."
Cung Vũ Ninh liền nghe lời giơ một bàn tay ngọc ngà ra, Andrew liền nắm ấy tay cô.
Hạ Lăng Sơ thấy bàn tay của Andrew thân mật nâng tay cô lên, ánh mắt nheo lại, cảm giác vô cùng không hài lòng xuất hiện trong đáy mắt.
Andrew đặt móc khóa vào tay Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh cảm nhận được xúc giác mát lạnh, cô vội vàng mở mắt, nhìn thấy món đồ nhỏ xinh trong tay, mắt cô lập tức sáng như muôn vàn vì sao, cô woa lên một tiếng: "Đẹp quá, tinh xảo quá!"
"Thích không?" Andrew hoàn toàn coi Hạ Lăng Sơ như không khí, bây giờ anh chỉ muốn dỗ Cung Vũ Ninh vui vẻ.
"Vâng! Rất đẹp, em có thể đeo nó vào túi của mình, nhất định sẽ rất đẹp, cảm ơn anh nhé, Andrew." Cung Vũ Ninh rất thích vuốt ve, ngắm nghía chiếc móc khóa này, vui vẻ như một cô bé.
Hạ Lăng Sơ thầm hậm hực trong lòng, khá xem thường cách Andrew dùng món đồ như vậy để lấy lòng con gái.
Hạ Lăng Sơ vẫn luôn cho rằng con gái thường thích nhận những món quà đắt tiền và có ý nghĩa, càng đắt càng tốt, nhưng lúc này, niềm vui thực sự trong ánh mắt Cung Vũ Ninh đã khiến anh thay đổi suy nghĩ đó.
Xem ra, Cung Vũ Ninh không nằm trong số những người con gái mà anh cho rằng đó, cô hoàn toàn khác biệt, có lẽ thứ cô coi trọng không phải món quà đó lớn hay nhỏ mà là tâm ý tặng quà.
Andrew thực ra không hề theo đuổi Cung Vũ Ninh, có một số người từ khi sinh ra đã có một nét tính cách đó là tìm được niềm vui trong niềm vui và hạnh phúc của người khác.
Andrew chính là người như vậy, chỉ có điều Hạ Lăng Sơ không hiểu anh, chỉ cho rằng Andrew đang tìm mọi cách để lấy lòng Cung Vũ Ninh.
"Nếu như cô thích, lát tôi sẽ cho người tặng thêm cho cô." Hạ Lăng Sơ bất giác lên tiếng.
Cung Vũ Ninh có phần ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, sau đó lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi có cái này là được rồi."
Bình luận facebook