191198.
Trên một con phố mua sắm sầm uất, do hôm nay là ngày Valentine nên có thể nhìn thấy các cửa tiệm trưng bày các sản phẩm quà tặng dành riêng cho dịp lễ này.
Hạ Lăng Sơ cùng Cung Vũ Ninh bước vào, trầm giọng hỏi: "Em muốn quà gì tự mình lựa chọn, quà gì cũng được."
Câu nói này có thể khiến bất cứ người con gái nào cũng rung động, thể hiện sự cưng chiều không giới hạn của người đàn ông.
Cung Vũ Ninh trong lòng rất hạnh phúc nhưng cô không hề có ý định lấy một món quà đắt giá, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ta vừa đi vừa chọn! Bây giờ em cũng không biết mình muốn quà gì nữa."
"Ý! Bên đó có một tiệm sô cô la, có loại sô cô la mà em thích ăn nhất, hay là anh tặng em sô cô la đi!" Cung Vũ Ninh ngẩng đầu nói với người đàn ông bên cạnh.
Hạ Lăng Sơ hơi sững người, cô chỉ muốn sô cô la thôi sao?
"Ngoài sô cô la ra em còn muốn gì nữa không?"
"Không cần nữa, những ngày lễ như thế này, con gái thường thích ăn sô cô la." Cung Vũ Ninh kiên quyết nói, cô dắt tay anh đi về phía tiệm sô cô la có tiếng trên thế giới.
Khách hàng ở đây rất đông, phần lớn là các cặp tình nhân.
Cung Vũ Ninh nhìn thấy trên quầy bên cạnh có trưng bày một món quà rất tinh xảo, còn có cả một hộp sô cô la.
Dưới sự làm nền của một bó hoa hồng xanh, cả bức tranh trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Cung Vũ Ninh bất giác cúi người thưởng thức, bên cạnh chai vang đỏ còn bày hai chiếc hộp được bọc rất cầu kỳ, cô không khỏi ngạc nhiên liền cầm lên.
"Đây là sô cô la gì vậy? Sao em chưa nhìn thấy bao giờ?" Vừa nói cô vừa cầm chiếc hộp lên tay ngắm nghía.
Hạ Lăng Sơ nhìn thoáng qua đã biết đó là gì, anh muốn nhắc nhở cô nhưng đã không kịp, chỉ có thể thở khẽ nhìn cô.
Cung Vũ Ninh nhìn tới nhìn lui chiếc hộp không giống hộp đựng sô cô la, cho tới khi cô đọc được dòng chữ “siêu mỏng” viết bên trên.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, hốt hoảng ném món đồ cầm trong tay cho Hạ Lăng Sơ.
Hạ Lăng Sơ nhanh chóng bắt lấy, bật cười: "Vứt đồ lung tung."
Cung Vũ Ninh đâu biết được, đồ bày trên quầy lại là bao cao su! Lúc này, lòng bàn tay cô giống như phải bỏng!
Hạ Lăng Sơ đặt đồ lại vị trí cũ, bất giác hiếu kì ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô.
Cung Vũ Ninh vội vã chạy tới quầy bên trong lựa chọn loại sô cô la mà cô thích ăn, người khá đông, cô lùi lại sau một bước, người đàn ông sau lưng liền ôm lấy cô, lưng cô dựa vào ngực anh, tim đập loạn xạ.
Mặc dù đông người nhưng cũng không thể đả kích quyết tâm mua sô cô la của Cung Vũ Ninh, khi trả tiền, Hạ Lăng Sơ quẹt thể, dắt tay cô đi ra.
Ở ngoài cửa, Cung Vũ Ninh lại liếc nhìn chiếc hộp bày trong quầy hàng, trái tim cảm thấy nóng bừng.
Hạ Lăng Sơ cho rằng Valentine mà chỉ tặng cô cái này có vẻ quá ki bo, anh liền dắt tay cô tới một cửa hàng hoa, đặt một bó hoa hồng xanh vô cùng đắt tiền tặng cô.
Hai người đi tới một tiệm cà phê bên cạnh nghỉ chân, Cung Vũ Ninh mở hộp sô cô la ra ăn ngon lành.
Đúng lúc này, vị trí bên cạnh có một cô gái ngồi xuống, cô gái đó như đang đợi người, cầm điện thoại lên nói chuyện điện thoại.
"Trời ơi, bực quá, không đặt được khách sạn."
"Hôm nay là Valentine! Mọi khách sạn đều hết phòng."
"Cậu đừng đùa nữa được không? Hôm nay là Valentine! Mình và bạn trai đương nhiên phải vào khách sạn trải nghiệm một đêm lãng mạn và vui vẻ chứ!"
Cung Vũ Ninh ngồi cạnh nghe thấy vậy liền liếc mắt lén nhìn Hạ Lăng Sơ, vừa hay thấy ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn mình, chứng tỏ anh cũng nghe thấy lời cô gái kia nói.
Cung Vũ Ninh mặt đỏ bừng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nên đối diện với anh thế nào.
Hạ Lăng Sơ mỉm cười, nụ cười có phần ranh mãnh.
Cung Vũ Ninh quay đầu lại, phồng má bực bội: "Lẽ nào anh cũng cho rằng tối nay phải vào khách sạn mới được?"
Hạ Lăng Sơ mỉm cười lắc đầu: "Không!"
Nói xong lại nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của Cung Vũ Ninh, anh nghiêm nghị nói: "Anh tôn trọng em, tuyệt đối không ép buộc em."
Cung Vũ Ninh lúc này mới hài lòng, đưa cho anh một viên sô cô la: "Thưởng cho anh."
Hạ Lăng Sơ cầm lấy cho vào miệng, vừa rồi thấy cô ăn mấy viên anh cũng muốn nếm thử món ăn mà cô yêu thích nhất.
"Hơi ngọt!" Hạ Lăng Sơ bật cười.
"Con gái thích ăn ngọt, phiền não sẽ giảm bớt." Cung Vũ Ninh mỉm cười rạng rỡ.
Hạ Lăng Sơ mỉm cười nhìn cô, một lát sau nhân viên tiệm hoa ôm một bó hồng xanh rất đẹp bước tới: "Tiên sinh, hoa của ngài đã xong rồi."
Hạ Lăng Sơ cầm lấy hoa, anh nhìn bó hoa thấy hài lòng rồi mới đưa tới trước mặt Cung Vũ Ninh: "Tặng em."
Cung Vũ Ninh nhận bó hoa, tâm trạng rất ngọt ngào hạnh phúc, cô ôm hoa, thu hút ánh nhìn của các cô gái bên cạnh.
Bởi bó hoa hồng xanh này là giống hoa hồng vô cùng hiếm có, một bông rất mắc tiền.
Cung Vũ Ninh ngửi hương thơm tự nhiên của hoa, tâm tình vô cùng vui vẻ.
"Tối nay hay là tới nhà anh, anh sẽ đích thân nấu bữa tối cho em ăn." Hạ Lăng Sơ mời cô.
"Tới nhà anh?" Cung Vũ Ninh trở nên căng thẳng, ánh mắt chớp chớp nhìn anh.
Hạ Lăng Sơ lập tức ý thức được rằng, hôm nay ngày lễ, nói mời cô tới nhà mình như vậy rất nhạy cảm.
"Chỉ là ăn tối thôi." Hạ Lăng Sơ bổ sung thêm một câu, đập tan lo lắng trong lòng cô.
Cung Vũ Ninh mỉm cười: "Được thôi, anh nấu sao?"
"Ừ!"
Cung Vũ Ninh bắt đầu cảm thấy mong đợi, trong số những người đàn ông cô biết, ba cô và anh cô đều biết nấu ăn, vì thế trong mắt cô, đàn ông biết nấu ăn vô cùng tuyệt vời.
Không ngờ, anh cũng biết nấu anh, điều này khiến cô rất ngạc nhiên.
Đã tới hai giờ rưỡi, Hạ Lăng Sơ cần về công ty xử lý công việc nên đưa Cung Vũ Ninh về lại khách sạn, tối anh sẽ tới đón cô, Cung Vũ Ninh cầm sô cô la và ôm hoa về phòng.
"Hạ Lăng Sơ cũng thật lãng mạn, vừa tặng hoa vừa tặng sô cô la." Cổ Duyệt cảm thấy Hạ Lăng Sơ cũng không tồi.
"Cậu và Nhiếp Quân Cố sao rồi? Sau đó anh ta có làm gì cậu không?"
"Không, chúng mình đã trao đổi xong rồi, mình xin lỗi bồi thường và trả cho anh ta năm trăm nghìn usd tiền tổn hại tinh thần."
"Năm trăm nghìn có nhiều quá không?" Cung Vũ Ninh chớp mắt.
"Thôi kệ đi, mình chỉ cảm thấy xót ruột, thấy anh ta cũng là con cái nhà giàu có, vì thế anh ta đòi năm trăm nghìn mình cũng không dám trả giá." Cô Duyệt rầu rĩ nói.
"Vậy cậu xin lỗi chưa?"
"Anh ta nói mình đặt một nhà hàng cao cấp, sau đó mời anh ta ăn một bữa, rồi phải thành tâm thành ý xin lỗi mới được."
Cung Vũ Ninh nhìn cô ái ngại, sau đó nói: "Tối nay mình sẽ tới nhà Hạ Lăng Sơ ăn tối."
"A, vậy tối nay cậu có về khách sạn không?" Cổ Duyệt lập tức hỏi.
Cung Vũ Ninh nghe xong đỏ mặt phản bác: "Đương nhiên là về chứ! Mình cùng lắm mười giờ sẽ về..."
"Lẽ nào các cậu..."
"Không phải, chúng mình không như cậu nghĩ đâu, chúng mình là quan hệ nam nữ trong sáng." Cung Vũ Ninh ngắt lời cô, kiên định chứng minh mình trong sạch.
Bình luận facebook