191235.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Thượng Quan Ngưng Mạn ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt đầy chờ mong và cố chấp, mà Hạ Lăng Sơ đứng ở trước giường lại lộ rõ sự lạnh lùng.
"Em đừng có bướng bỉnh nữa, bản thân em không lo lắng cho sức khỏe của mình còn muốn người khác lo lắng thay cho em sao?" Hạ Lăng Sơ từ chối.
Viền mắt Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức lại đỏ ửng, tủi thân nhìn anh mà chảy nước mắt: “Lăng Sơ, anh thật độc ác, bây giờ em đã ốm như vậy mà anh vẫn còn lạnh lùng với em."
Hạ Lăng Sơ ngồi vào trên ghế sa lon, híp mắt lại rồi chất vấn: “Vì sao em đột nhiên sốt cao? Có phải em đã làm gì đó không?"
"Không quan tâm em làm gì với mình, anh cũng sẽ không đau lòng đúng không?" Thượng Quan Ngưng Mạn cắn môi rồi buồn bã nói.
Hạ Lăng Sơ nhắm mắt và có chút bất đắc dĩ nói: “Ngưng Mạn, em không cần thiết phải lãng phí tình cảm của mình vào anh như vậy, không có kết quả đâu."
"Em không tin, trước kia rõ ràng là anh thích em, nhưng từ khi Cung Vũ Ninh kia vừa xuất hiện thì anh lại lạnh lùng với em. Tất cả đều do Cung Vũ Ninh kia, là cô ta cướp anh đi." Trong ánh mắt Thượng Quan Ngưng Mạn đầy oán giận.
"Im miệng, việc này không có liên quan gì với Vũ Ninh, cho dù trước đây anh đối xử tốt với em thì cũng bởi vì em là em họ của anh thôi."
Thượng Quan Ngưng Mạn cắn môi, trên gương mặt cô đầy đau đớn: “Anh đừng nói nữa, dù sao em cũng không bỏ cuộc đâu."
Trong biệt thự của Hạ Hải Dật, chuông điện thoại vừa vang lên thì anh ta lập tức nghe máy.
"Alo!"
"Ông chủ Hạ, có tin tức tốt đây, chúng tôi vừa kiểm tra camera giám sát gần đây lại phát hiện ra Hạ Lăng Sơ đã ra ngoài từ hai giờ trước, bây giờ trong nhà anh ta chỉ có mỗi cô bạn gái nhỏ đang ở đó thôi."
"Vậy các anh còn không nhanh bắt cô ta về cho tôi." Hạ Hải Dật chỉ cảm thấy ông trời thật sự đang giúp mình.
"Tôi đang tập trung người, chắc không đến một giờ nữa thì sẽ bắt được cô ta thôi."
"Rất tốt, tối nay nhất định phải ra tay, không quan tâm thế nào anh đều phải đưa người về cho tôi." Hạ Hải Dật ra lệnh.
"Ngài yên tâm đi! Tối nay tôi nhất định sẽ có tin tức tốt cho ngài."
Ngoài cửa biệt thự của Hạ Lăng Sơ, A Đoàn cùng thủ hạ nhìn chăm chú vào động tĩnh xung quanh, đột nhiên bọn họ nhìn thấy trên con đường cách đó không xa đột nhiên có ba chiếc xe việt dã màu đen, hơn nữa cả ba chiếc đều lao thẳng về phía biệt thự.
A Đoàn lập tức thông qua tai nghe để thông báo với những người khác trong xe phải cảnh giác: “Tất cả đều chú ý, có người tới, đại khái là đang đi về phía tiểu thư."
Trong chiếc xe ẩn nấp trong bóng tối, các vệ sĩ của Cung Vũ Ninh cũng đều cảnh giác.
Đúng lúc này, thủ hạ của A Đoàn báo cáo lại: “Anh Đoàn, tình hình không ổn rồi, bọn họ tới rất đông, chắc hẳn phải hơn mười hai người."
Sắc mặt A Đoàn biến đổi, con số này vượt quá dự đoán của anh, anh không ngờ được Hạ Hải Dật vì muốn bắt cóc tiểu thư mà phái nhiều người tới đây như vậy.
Anh tin chắc đó là tổ chức băng nhóm đánh thuê, mà những tổ chức này không thiếu nhất chính là người.
A Đoàn dứt khoát gọi điện thoại tới cho Cung Vũ Ninh.
Cung Vũ Ninh vừa lúc còn chưa ngủ, cô còn đang chờ điện thoại của Hạ Lăng Sơ, cô vừa nhìn thấy A Đoàn gọi tới thì lập tức nghe máy: “Alo, A Đoàn, sao vậy?"
"Tiểu thư, bên ngoài biệt thự có ba chiếc xe chở đầy người đi tới, bọn chúng đại khái là người của Hạ Hải Dật, bọn chúng quá đông nên tôi lo lắng sẽ gặp phải chuyện không may, tôi muốn dẫn tiểu thư đi luôn bây giờ."
Từ trong giọng nói A Đoàn, Cung Vũ Ninh có thể biết được chuyện này rất khẩn cấp nên trả lời ngay: “Được, tôi sẽ lập tức đến cửa sau."
A Đoàn căn dặn đám thủ hạ qua tai nghe: “Lập tức gọi điện thoại cho Hạ tiên sinh, nói cho ngài ấy biết chuyện này."
"Vâng." Trong loa lập tức có tiếng trả lời.
A Đoàn nổ máy lao thẳng đến cửa nhỏ ở phía sau biệt thự của Hạ Lăng Sơ, Cung Vũ Ninh vốn ở trong đại sảnh nên chỉ cần cầm túi là trực tiếp đi ra cửa sau biệt thự, khi đi tới cửa sau biệt thự, cô mở cửa ra đã thấy A Đoàn xuống xe đang chờ cô.
"Tiểu thư, lên xe đi."
Cung Vũ Ninh ngồi vào ghế phía sau, chiếc xe của A Đoàn lập tức quay đầu rời đi.
Mà đúng lúc này lại có một chiếc xe của bọn bắt cóc từ bên cạnh vòng qua, vừa lúc nhìn thấy Cung Vũ Ninh đi ra nên trong đám cướp lập tức có kẻ cầm bộ đàm kêu lên.
"Mục tiêu đã rời khỏi biệt thự, theo sát chiếc xe Bingley màu đen kia, mục tiêu đang ở trong xe."
A Đoàn nghe được phía sau có tiếng xe đuổi theo, anh vội giẫm mạnh chân ga và nói với đám thủ hạ qua tai nghe: “Yểm trợ cho tôi rời đi."
Trong bệnh viện.
Lúc này đã gần sáng, Hạ Lăng Sơ ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng bệnh, Thượng Quan Ngưng Mạn giận anh nên quay lưng về phía anh và hờn dỗi.
Chợt điện thoại di động mà Hạ Lăng Sơ để trên bàn lại đổ chuông, anh liếc mắt nhìn qua rồi lập tức cầm lên nghe.
"Alo."
"Hạ tiên sinh, đám người bắt cóc đã theo dõi đến nhà ngài với ý định bắt cóc tiểu thư, mong ngài lập tức tới gặp chúng tôi."
Hạ Lăng Sơ biến sắc, trong nháy mắt hơi thở trở nên gấp gáp: “Vũ Ninh thế nào?"
"Tiểu thư ở trong xe của A Đoàn nhưng bây giờ xe của A Đoàn đang bị bọn bắt cóc đuổi sát, Hạ tiên sinh, mong ngài tập trung người của ngài qua gấp."
"Được, lập tức gửi cho tôi vị trí của các anh, tôi sẽ lập tức qua đó." Hạ Lăng Sơ cúp điện thoại rồi nói với Thượng Quan Ngưng Mạn đang nằm trên giường: “Ngưng Mạn, anh có việc gấp phải đi xử lý, anh sẽ bảo y tá tìm người tới chăm sóc cho em."
Vừa rồi, khi Hạ Lăng Sơ nghe điện thoại thì Thượng Quan Ngưng Mạn cũng nghe thấy, lúc này nghe anh nói sẽ lập tức rời đi, hơn nữa còn là vì Cung Vũ Ninh nên cô vội vàng kêu lên: “Anh Lăng Sơ, anh đừng đi... anh không được rời đi..."
Nhưng cô còn chưa nói xong thì Hạ Lăng Sơ đã cầm chìa khóa xe trên bàn và đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.
"Anh Lăng Sơ..." Thượng Quan Ngưng Mạn tức giận đến mức hét to một tiếng, nhưng Hạ Lăng Sơ đã rời khỏi đó.
Cô ta cầm gối ném xuống đất: “Cung Vũ Ninh, cô thật độc ác, vì sao ngay cả khi tôi bị ốm mà cô cũng muốn cướp anh ấy đi chứ? Tôi ghét cô chết đi được."
Hạ Lăng Sơ vội vàng đi tới quầy lễ tân căn dặn một câu rồi nhanh chóng ra khỏi bệnh viện, lúc này tim anh đã sớm bay đến chỗ của Cung Vũ Ninh, anh chỉ hận tối nay mình không ở bên cạnh của cô.
Khi anh rời khỏi nhà đã bảo đám vệ sĩ của mình đi nghỉ ngơi để ngày mai đổi ca với đám người A Đoàn, anh không nghĩ tới người của Hạ Hải Dật lại lựa chọn ra tay vào lúc này.
Hạ Lăng Sơ vừa ngồi vào trong xe thì lập tức gọi điện thoại cho Cung Vũ Ninh.
"Alo." Qua điện thoại, giọng nói của Cung Vũ Ninh rõ ràng hơi gấp gáp.
"Vũ Ninh, bây giờ bọn em chạy tới đâu rồi, em gửi vị trí của em cho anh đi, anh sẽ lập tức tới tìm em." Hạ Lăng Sơ trầm giọng hỏi.
"Em cũng không biết mình cụ thể đang ở đâu, em không quen thuộc với đường xá ở nước anh, chờ em gửi định vị cho anh."
"Được! Anh sẽ lập tức tới tìm em nên em đừng sợ." Hạ Lăng Sơ cố gắng an ủi cô.
Lúc này, Cung Vũ Ninh đang ở trong xe của A Đoàn, trong đêm khuya, chiếc xe của A Đoàn lao như điên trên đường số, mấy chiếc xe việt dã màu đen phía sau vẫn theo sát không ngừng.
Bình luận facebook