191305.
"Có một lần em bị bọn bạn dẫn tới một quán bar! Thần Húc nhìn thấy, làm lơ em luôn, em dùng chiêu này, bạn em ghi hình lại toàn bộ quá trình, điều này khiến em nhận ra anh ấy yêu em nhiều thế nào, hi hi, em cũng rất yêu anh ấy." Cổ Hạo vẻ mặt hạnh phúc.
Cổ Duyệt vẫn phải suy nghĩ một chút xem thái độ của ba cô tối nay thế nào, nếu như ba mẹ cho họ một cơ hội là tốt nhất, còn bằng không sẽ dùng tới cách này.
Khi xuống lầu, Cổ Hạo liền nhét thuốc vào trong tay cô, đề phòng chị mình sẽ dùng tới.
Khoảng sáu giờ, ông Cổ về nhà, bà Cổ cũng đã dọn cơm ra bàn, rất lâu rồi cả nhà chưa ngồi lại cùng nhau ăn cơm đoàn viên.
Trước khi ăn cơm, ông Cổ hỏi về tình hình của Cổ Hạo thời gian gần đây, không khí bữa cơm cũng không tồi, từ nhỏ con trai đã có tính cách yếu đuối nên họ không yêu cầu con trai quá nhiều, chỉ cần anh có thể sống tốt là được.
Nhưng, so với Cổ Duyệt tính tình mạnh mẽ, thành tích xuất sắc, họ dồn trọng tâm bồi dưỡng vào con gái.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, ông bà Cổ đưa mắt nhìn nhau, thấy con cái đã ăn no, ông Cổ bắt đầu hỏi
"Tiểu Duyệt, con đã xử lý sao rồi? Ba và mẹ đều không muốn con lấy chồng xa."
"Ba mẹ, ba mẹ không hiểu hết về anh ấy, anh ấy thực sự rất tốt, con cũng rất thích anh ấy." Lời nói của Cổ Duyệt đã nói ra kết quả xử lý của cô thời gian gần đây.
Sắc mặt ông Cổ lập tức sa sầm: "Nói như vậy tức là con không định chia tay với cậu ta?"
Cổ Duyệt từ nhỏ tới lớn vẫn luôn sợ ba mình, cô lập tức không dám phản bác, cô cắn môi, kiên quyết gật đầu: "Con không muốn chia tay."
“Con... ba mẹ nhọc lòng nuôi con khôn lớn, chỉ muốn con có thể ở bên ba mẹ, ba mẹ cũng quen biết rất nhiều những chàng trai xuất sắc, ba có thể giới thiệu cho con."
"Tiểu Duyệt, không giấu các con, khi ba mẹ ở nước ngoài đã hiểu rất nhiều về cuộc sống của các cô gái lấy chồng xa, họ đều không hạnh phúc, ba mẹ rất lo lắng cho con."
"Ba mẹ, tình yêu đích thực không phân biệt ranh giới quốc gia." Cổ Hạo ở bên cạnh nói xen vào.
"Con im miệng, việc của con ba còn chưa tính sổ với con đâu đấy!" Ông Cổ lườm con trai.
Cổ Hạo lập tức yên lặng, anh cắn môi nhìn chị mình đang rơi vào tình thế khó xử.
"Ba không cần biết con thích cậu ta tới nhường nào, ba mẹ tuyệt đối không chấp nhận con gả cho cậu ta, cậu ta là người thế nào, ba mẹ cũng không hay biết."
"Vậy ba mẹ hãy thử đi tìm hiểu về anh ấy." Cổ Duyệt có phần kích động phản bác.
"Không phải ba mẹ không muốn tìm hiểu về cậu ta, mà bây giờ vấn đề chúng ta thảo luận là không muốn con gả xa nhà." Ông Cổ kiên định nói.
Đôi mắt Cổ Duyệt đỏ hoe, lúc này lời nói của ba khiến cô không biết phải làm sao.
Một bên là người yêu, một bên là người thân, cô vô cùng khó xử.
Lúc này, Cổ Hạo mang một cốc nước tới, nói với Cổ Duyệt: "Chị, đừng tranh cãi với ba nữa, nào, uống cốc nước đi!"
Cổ Duyệt lúc này thực sự rất giận, cô không hề phát giác ra điều gì, cứ thế cầm cốc lên uống.
"Tiểu Duyệt, ba cho con thêm vài ngày nữa, hãy bảo Nhiếp tiên sinh đó về nước đi, cả đời này cũng đừng liên hệ lại nữa." Ông Cổ kiện định ra lệnh.
"Con không muốn... con không muốn rời xa anh ấy." Nước mắt Cổ Duyệt tuôn trào.
“Tiểu Duyệt..." Bà Cổ mùi lòng nhìn con gái.
“Ba nói chia tay là chia tay.” Ông Cổ lập tức quát lên.
"Con..." Cổ Duyệt đứng bật dậy định nói không chia tay nhưng trong đầu cô bỗng nhiên choáng váng, cô như thể phát giác ra điều gì liền nhìn về phía em trai mình, Cổ Hạo liền nháy mắt ra hiệu cho cô, còn Cổ Duyệt thì đã ngã người về phía chiếc ghế phía sau lưng.
"Chị... chị làm sao vậy?" Cổ Hạo lo lắng kêu lên sau đó lập tức đưa tay đón lấy cô: "Ba, ba làm chị giận quá ngất xỉu rồi.'
“Tiểu Duyệt...” Ông bà Cổ cũng hoảng hốt chạy tới.
"Mau bấm nhân trung..." Ông Cổ rất có kinh nghiệm, lập tức ấn huyệt nhân trung, có điều hiệu lực của thuốc rất mạnh, bấm nhân trung cũng không tỉnh lại được.
"Ba, chị con sao rồi? Có phải giận quá thành bệnh gì đó rồi không? Ba nhìn xem sắc mặt chị ấy tái nhợt hết rồi! Con sắp mất chị rồi sao?' Cổ Hạo rất có khiếu diễn xuất, nước mắt lập tức giàn giụa nói như thể Cổ Duyệt sắp mất mạng tới nơi.
Lời anh nói thực sự khiến đôi vợ chồng đang hốt hoảng, sợ hãi tới mức muốn đau tim.
"Còn đứng đó làm gì, mau đưa tới bệnh viện." Ông Cổ lo lắng nói.
"Đúng vậy, mau tới bệnh viện, Tiểu Duyệt không thể xảy ra chuyện gì được." Bà Cổ cũng vô cùng lo lắng.
Cổ Hạo vội vàng nói: "Con biết bệnh viện ở gần đây nhất." Nói xong liền nói với Cổ Duyệt: "Chị ơi, cố gắng cầm cự nhé! Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì! Cố lên chị ơi!"
Cả nhà vội vội vàng vàng đưa Cổ Duyệt vào xe, Cổ Hạo lái xe, anh lái thẳng tới bệnh viện đã hẹn trước với bạn.
Cổ Hạo vừa đi vừa gọi điện, bảo phía bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời cũng gửi một dòng tin nhắn đã soạn sẵn tới điện thoại của Nhiếp Quân cố
Nhiếp Quân Cố lúc này đang ở trong khách sạn, anh đang đợi tin của Cổ Duyệt, đương nhiên phải ngồi trông chừng điện thoại.
Điện thoại báo có tin nhắn, anh liền cầm lên xem, mặc dù là số lạ nhưng trong tin nhắn có nói là Cổ Hạo, bên dưới báo Cổ Duyệt ngất xỉu, phải đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Nhiếp Quân Cố làm sao có thể chần chừ thêm được nữa, anh vội cầm điện thoại lao ra khỏi khách sạn, chạy thẳng về hướng bệnh viện.
Trước cổng bệnh viện, Cổ Hạo nháy mắt với bạn thân của mình, bảo anh tiếp tục diễn tiếp theo kịch bản, bác sĩ trẻ tuổi có tài này lập tức dẫn theo đội trợ lý của mình bắt đầu diễn rất chuyên tâm.
Họ đẩy nhanh chóng đẩy Cổ Duyệt chạy thẳng tới phòng cấp cứu, gấp gáp tới mức ông bà Cổ khiếp sợ, chỉ cảm thấy như thể con gái mình sắp mất mạng tới nơi.
Đèn phòng cấp cứu bật sáng, trước cửa màu xanh, ông bà Cổ đều thở gấp gáp, trán vã mồ hôi.
Bà Cổ nước mắt ngắn nước mắt dài, đưa tay lau nước mắt nói: "Tiểu Duyệt tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."
Ông Cổ cũng vô cùng lo lắng, ý thức được đây là lỗi của mình, chính ông là người đã khiến con gái tức giận ngất đi.
Mười phút sau, Nhiếp Quân Cố ở khách sạn gần đố cũng chạy tới, Cổ Hạo đang đợi anh, vừa thấy anh tới liền vội vã ra đón: "Anh Nhiếp, anh tới rồi, chị em... chị em ngất xỉu rồi."
“Tại sao Tiểu Duyệt lại bị ngất chứ?” Sắc mặt Nhiếp Quân Cố lo lắng như muốn phát điên lên.
"Em cũng không biết, đang ăn cơm ở nhà thì ngất, bây giờ còn đang ở trong phòng cấp cứu." Cổ Hạo mắt đỏ hoe.
Từ lần gặp mặt Nhiếp Quân Cố ở nhà hàng lần trước, ông bà Cổ chưa từng gặp lại anh, lúc này thấy đang giữa thu, mọi người đều mặc nhiều áo, còn anh chỉ mặc một chiếc sơ mi, chắc khi tới đây đi quá gấp gáp, tới quần áo cũng không kịp mặc thêm.
Lúc này nhìn thấy Nhiếp Quân Cố tới nơi, họ cũng không có tinh thần đuổi anh về, mọi người còn đang lo lắng cho Cổ Duyệt.
"Bác trai, bác gái, mọi người yên tâm, Tiểu Duyệt nhất định sẽ không sao đâu." Nhiếp Quân Cố bước tới trước mặt ông bà Cổ, lên tiếng an ủi.
Bà Cổ gật đầu nhìn anh, ông Cổ lặng lẽ nhìn phòng cấp cứu.
Lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra, bạn của Cổ Hạo cầm một tờ tài liệu bước ra nói: "Mọi người là người nhà bệnh nhân phải không? Bệnh nhân ban đầu xác nhận là gan có vấn đề, chúng tôi cần lập tức lạp phẫu thuật ghép gan cho cô ấy."
"Bác sĩ, lấy của tôi!" Ông Cổ lập tức đứng dậy, không hề do dự nói.
"Không được, chúng tôi cần gan của người trẻ tuổi!"
Câu này khiến ông bà Cổ hoảng hồn
"Tôi bị bệnh gan, có được không vậy?" Cổ Hạo vội nói.
"Không được."
Nhiếp Quân Cố bước tới trước mặt bác sĩ: "Lấy của tôi, tôi rất khỏe mạnh, bác sĩ lấy lúc nào cũng được."
Lời anh nói khiến ông bà Cổ đứng bên cạnh đều nhìn qua.
"Tiên sinh, đây có thể sẽ là việc hiến tặng có nguy hiểm tới tính mạng, anh chắc chắn không cần suy nghĩ thêm chứ?" Bác sĩ cố tình nói.
"Lấy mạng của tôi cũng được." Nhiếp Quân Cố không hề do dự gì.
Ánh mắt Cổ Hạo len lén quan sát ba mẹ mình, đúng như anh dự tính, ánh mắt ba mẹ vô cùng kinh ngạc và cảm kích.
"Anh là gì của bệnh nhân?"
"Tôi là bạn trai cô ấy, tôi chỉ cần cô ấy có thể tiếp tục sống, phải hiến gì tôi cũng hiến." Nhiếp Quân Cố vì quá lo lắng nên gương mặt có phần run run.
Chỉ muốn lấy mạng mình đổi lấy mạng sống cho Cổ Duyệt.
"Tiên sinh, việc này thực sự rất có khả năng nguy hiểm tới tính mạng, nói không chừng cả đời này anh sẽ phải chữa trị bằng dùng thuốc và phẫu thuật." Bác sĩ khuyên nhủ.
Ông bà Cổ đứng bên cạnh trong lòng cũng rất lo lắng, nếu như vì cứu con gái mà Nhiếp Quân Cố mất đi sức khỏe cả đời, như vậy thì thật bất công.
Cho dù không chấp nhận anh làm con rể nhưng cũng không muốn anh trở thành một người sống nhờ vào thuốc.
"Tôi nói rồi, lấy mạng của tôi cũng được, chỉ cần cứu cô ấy." Ánh mắt và lời nói của Nhiếp Quân Cố đều không hề do dự.
Cổ Hạo đứng bên cạnh thấy vậy rất cảm động, anh Nhiếp đúng là rất yêu chị gái anh, từ điểm này có thể nhìn thấy rõ.
Chị bị ngất lần này cũng đáng, anh cảm thấy vui mừng thay cho chị gái mình, cuối cùng cũng đã tìm được một người nguyện đánh đổi cả sinh mạng cho chị.
Bình luận facebook