191386.
Sau khi dùng bữa tối, cả nhà mảnh ai nấy chia ra đi về vào khoảng chín giờ tối, Phan Lê Hân dắt Nhan Lạc Y trở về theo hướng của phủ tổng thống, về việc tổ chức hôn lễ, bọn họ đã thảo luận qua.
Không làm hoành tráng, Phan Lê Hân vừa mới ngồi lên ngôi vị tổng thống, tổng thống cũ vừa qua đời chưa được một tháng, vào thời điểm này, không nên hành sự phô trương.
Nhan Lạc Y không có bất kì ý kiến gì cả, đối với cô mà nói, có thể ở bên cạnh nhau sống những ngày tháng yên bình, tạm thời rời xa ánh mắt dõi nhìn của những người khác, thì cô càng thả lỏng thoải mái hơn.
Dù sao thì, nếu công khai ra, thân phận của cô chắc chắn gây nên sự chú ý mãnh liệt của nhân sĩ các giới các nước.
Tiếp theo đây, cô định chuyên tâm học hỏi, cô cần phải chuẩn bị trước khi thân phận được công khai, đảm nhận được vị trí của tổng thống phu nhân, không muốn khiến anh mất mặt.
Nhan Tử Dương tiễn Lôi về, Nhan Lạc Y mời cậu ta đến phủ tổng thống dùng bữa, Nhan Tử Dương cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp gỡ với Phan Lê Hân, nhưng đối với anh rể làm tổng thống, cậu vẫn tràn đầy sự kính nể.
Cậu ở lại phủ tổng thống mấy hôm, bèn xuất ngoại, Nhan Lạc Y đành tiễn biệt cậu ta.
Tiếp sau đó Nhan Lạc Y phải học tập rất nhiều để nâng cao năng lực của bản thân, việc nhỏ như cắm hoa, lễ nghi của các nước, việc lớn liên quan đến một số hoạt động xã hội đối ngoại và lo liệu các lễ hội lớn.
Tất cả những thứ này, Phan Lê Hân không vội, anh cho cô đủ thời gian để học tập, nếu cô cảm thấy mệt, anh không muốn cô gồng gánh quá nhiều, cô chỉ cần giống như bao gia đình bình thường khác, làm một người vợ hiền lương thục đức là được.
Nhưng Nhan Lạc Y muốn học, cô yêu anh, mới cố gắng thật nhiều để được đứng bên cạnh anh, không muốn kéo giãn khoảng cách quá lớn so với anh.
Buổi sáng, Phan Lê Hân phái một thầy dạy lễ nghi cao cấp qua đây, chuyên dạy bài học lễ nghi cho Nhan Lạc Y.
Nhan Lạc Y vừa cảm hứng thú, vừa tràn đầy sự mong chờ, nghiêm túc thực hiện lời chỉ dạy của thầy giáo, cách cầm ly sao cho thanh tao, điệu ngồi, các bước uống trà, và vị trí đặt dụng cụ ăn xuống.
Học tập như vậy, khiến Nhan Lạc Y cảm thấy, thì ra mỗi một sự việc trong cuộc sống, đều có một nghi thức, và sự cảm nhận về nghi thức này, khiến phụ nữ càng trở nên thanh lịch và tinh tế.
Đồng thời Nhan Lạc Y cũng học hỏi cắm hoa, trong phủ tổng thống có một khu vườn hoa, trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, còn có các loại hoa thường gặp như bách hợp.
Buổi sáng, Nhan Lạc Y dậy sớm, thậm chí còn thức sớm hơn cả người đàn ông của mình, cô nhẹ nhàng đặt đôi chân thon gọn xuống giường, khi bước xuống giường, cô bất giác hít thở một hơi, tối qua lại bị hành hạ dữ dằn rồi.
Và, người đàn ông vẫn còn ngủ say, sau khi Nhan Lạc Y sửa soạn xong xuôi, thay một chiếc đầm sạch sẽ đi xuống lầu.
Bởi vì hôm nay cô phải dậy sớm, vào vườn hoa hái những đóa hoa tươi tắn, luyện tập kĩ thuật cắm hoa của ngày hôm nay.
Dưới ánh sáng mặt trời, hình bóng của Nhan Lạc Y đang nghiêm túc lựa chọn hoa xinh, khiến cả khu vườn như được tô điểm thêm một màu sắc.
Mái tóc của cô được thắt buộc nhẹ nhàng sau gáy, đôi lúc cúi người ngửi mùi hoa thơm, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, thật khiến cô xinh hơn cả hoa.
Phan Lê Hân đương nhiên ôm cô ở bên cạnh, bình thường có thể ôm lấy thân thể mềm nhũn như không xương, nhưng lần này anh bị ôm hụt, khiến anh lập tức mở to mắt, người ở bên cạnh chẳng biết rời khỏi giường từ khi nào.
Trái tim của Phan Lê Hân căng như dây đàn, anh lập tức giở chăn xuống giường, mới phát hiện cô cũng không có ở trong phòng, anh bèn đi đến lan can, nhìn về khu vườn phía không xa, thân hình kia mang theo ánh nắng, đang nghiêm túc hái hoa.
Khóe miệng của anh nhếch lên một nụ cười sủng ái, quay lưng trở về phòng.
Nhan Lạc Y hái hoa trở về, liền nhìn thấy hình bóng cao to khôi ngô đang ngồi trên chiếc ghế sofa chờ đợi cô.
"Anh tỉnh rồi à! Em có làm ồn anh không?" Nhan Lạc Y bất giác tự trách mình.
Phan Lê Hân mỉm cười lắc lắc đầu, "Không có!" Đứng dậy đi đến bên bó hoa cô ôm về mang theo nước sương, mùi thơm ngào ngạt, thấm đượm tâm hồn.
Phan Lê Hân giơ tay ôm lấy cô, tựa chiếc cằm lên vai cô, "Có thể mang đến phòng làm việc của anh một bó không?"
Nhan Lạc Y lập tức cười lên, "Đương nhiên được rồi! Nhưng mà em phải dùng xong bữa sáng mới mang qua đó nha."
"Được! Không sao." Phan Lê Hân dứt lời, ngửi ngửi mùi thơm trên người cô, cũng thấm mùi hương hoa, bất chợt say đắm vài phần, "Thơm quá."
Nhan Lạc Y còn tưởng anh khen mùi hoa thơm cơ! Nhưng thấy anh nheo mắt, ngửi ngửi vào chiếc cổ của cô, cô bỗng dưng đỏ mặt, thì ra anh đang nói cô đó!
Dùng xong bữa ăn sáng, Phan Lê Hân đến phòng làm việc, Nhan Lạc Y ngồi ở phòng khách, bắt đầu cắm hoa, cô dùng một bình hoa màu xám để cắm, cái này một lát phải mang đến phòng làm việc của Phan Lê Hân đó.
Cô không lựa chọn màu sắc quá đỗi tươi tắn, màu sắc được phối hợp, sáng sủa lại tràn trề sức sống, khiến người ta nhìn một phen, liền cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Phan Lê Hân ngồi trong phòng làm việc, một lá thư của cấp dưới xuất hiện trong hòm thư điện tử của mình, anh giơ tay nhấp vào, chỉ có một câu nói đơn giản: "Hoàn thành nhiệm vụ."
Ánh mắt của Phan Lê Hân thu lại, không có trả lời, mà tắt đi lá thứ đó, tiếp tục phê duyệt văn kiện trên bàn.
Khi thông qua mệnh lệnh của anh, ở một góc nào đó thuộc một quốc gia nào đó của thế giới này, người của anh đang tiến hành một cuộc phản kích kịch liệt, khiến những kẻ dám cả gan có ý định động đến anh, phải trả giá nghiêm trọng.
Khoảng mười giờ rưỡi, Nhan Lạc Y ôm một bình hoa đi vào, cô nhẹ nhàng gõ cửa, Phan Lê Hân không có trong phòng làm việc, cô bước vào, đặt hoa lên một giá để chậu họa bên cạnh bàn làm việc của anh, khiến căn phòng làm việc nghiêm túc đó, thêm thắt một màu sắc sáng trưng.
Nhan Lạc Y tiếp tục trở về học bài, khi Phan Lê Hân về đến phòng làm việc, ánh mắt đầu tiên liền bắt gặp bó hoa tươi tắn say đắm lòng người, là do người vợ nhỏ bé của anh đích thân hái, sự việc khi nãy, khiến lòng anh dâng trào vài cơn bực bội, lập tức được bó hoa vuốt xuống.
Khiến tâm trạng của anh trở nên tốt đẹp hơn, anh buông tài liệu xuống, đi đến bên cạnh hoa, nhìn một đóa hoa hồng màu hồng nhạt, màu sắc kiêu sa diễm lệ, như một người con gái, khiến hắn ngửi xong chìm vào đắm say.
Anh quyết định qua thêm một tháng, sẽ công bố mối quan hệ của bọn họ ra bên ngoài, để cô trở thành đệ nhất phu nhân thực sự của quốc gia này.
Thời gian trôi qua rất là nhanh, thoáng chốc đã qua đi một tháng, vào buổi sáng của một ngày nào đó, Nhan Lạc Y còn chìm đắm trong giấc ngủ, bèn bị nụ hôn của người đàn ông làm tỉnh dậy, cô còn chưa kịp mở mắt, khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.
"Ơ!" Cô hờn dỗi kháng nghị.
"Vào mười giờ, nhớ mở xem tin tức nhé." Âm thanh trầm khàn của người đàn ông đặt vào tai của cô.
Nhan Lạc Y hé mở ánh mắt còn đang lờ mờ, có chút kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Đến lúc đó thì em sẽ biết." Phan Lê Hân tỏ vẻ thần bí.
Nhan Lạc Y lập tức bá cổ anh, "Không nói cho em biết, thì không cho phép anh rời khỏi giường."
Ánh mắt của người đàn ông bỗng dưng lóe lên tia nguy hiểm, khàn giọng hỏi, "Thật không? Không muốn anh rời khỏi giường sao?"
Nhan Lạc Y nghe xong, lập tức vui vẻ thả anh ra, "Chồng ơi, đi làm việc thôi!"
Phan Lê Hân không hài lòng hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ xinh của cô, "Đồ đáng yêu, khiêu khích anh mà không chịu trách nhiệm."
Nhan Lạc Y cười hi hi một tiếng, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, "Em đâu có!"
Phan Lê Hân thức dậy đi làm, Nhan Lạc Y nằm ngủ thêm một chút, bèn nhớ ra, tại sao anh phải bắt cô theo dõi tin tức lúc mười giờ kia chứ?
Nhưng mà, cô vẫn chưa suy nghĩ kịp, sau khi dùng bữa sáng xong, cô cầm theo một quyển sách ở phòng khách lầu hai, vừa xem sách, vừa xem tin tức, đợi giây phút chỉ đúng mười giờ.
Rốt cuộc, vào lúc mười giờ, tiết mục tin tức đã tới, người chủ trì hôm nay vô cùng kích động, bởi vì, cô ta sắp sửa công bố một tin tức chấn động toàn dân trong bản tin hôm nay.
Ngài tổng thống phải kết hôn rồi, tin tức hiện lên trên bức màn to lớn, tấm hình cưới của Phan Lê Hân và Nhan Lạc Y, bá chiếm màn hình một hồi lâu.
Đây là tin tức của quốc gia được phát trước tiên, lập tức khiến toàn quốc trở nên nhốn nháo, đồng thời đều hoan hô vui mừng, có vài người nhận ra là Nhan Lạc Y, bạn học của cô, bạn cùng trường, đều không dám tin vào mắt mình, không ngờ phu nhân của ngài tổng thống, bọn họ hân hạnh được học tập cùng nhau.
Ở một phòng làm việc khác, Lý Thuần Mỹ cũng đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh cưới kia, cô ta không dám tin đây là sự thật, một sự thật đã đặt trước mặt cô, cô ta lúc này, đâu còn dám ẩn chứa tấm lòng so sánh với Nhan Lạc Y nữa? Ngược lại cô đang lo sợ, cô lo sợ Nhan Lạc Y có vì câu chuyện của cô ta, mà bảo ngài tổng thống đối phó với cha của mình hay không.
Cô ta tưởng Nhan Lạc Y sẽ giống mình, tính cách có thù tất báo, cho nên, những ngày tháng tiếp đó, cô ta luôn bấn loạn không yên.
Nhan Lạc Y thấy tin tức được phát ra đầu tiên này, đáy lòng của cô dâng lên niềm vui ngọt ngào, thì ra, chuyện hồi sáng anh nói, là chuyện này sao!
Công bố tin tức hôn lễ của bọn họ.
Nhan Lạc Y cầm quyển sách, khóe miệng nhếch lên, nhìn người chủ trì công bố tin tức đọc báo lời chúc mừng từ các nơi, điện thoại của đài truyền hình bị kẹt máy sắp nổ banh chành, tất cả mọi người ai cũng đang muốn xác nhận tính chính xác của sự việc này.
Bình luận facebook