191413.
Dạ Nghiên Tịch đối với lời bông đùa của anh, đã miễn dịch hoàn toàn, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Xin anh đừng nói chuyện tào lao không phân biệt hoàn cảnh, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Phong Dạ Minh cũng chả thất vọng, chỉ nheo mắt cười, dường như đối với anh mà nói, những lời đáp trả này, rất mãn nguyện.
Thời gian ở trên thuyền trôi qua khoảng hai tiếng đã đáp bến, chỗ này cách xa thành thị, dường như là một tòa núi khổng lồ đang trôi dạt trên mặt biển, và cảnh thực vật trên hòn đảo này rất phong phú, mặt biển sạch sẽ, bãi cát cũng cực kì mịn màng, không có dấu vết của nhân tạo, nơi đây là một ngọn núi lửa đang ngủ sâu, được phát hiện tiếp một suối nước nóng thiên nhiên, cho nên, tiến hành khai phát, trở thành một địa điểm du lịch mới mẻ của hòn đảo.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đến phòng khách sạn được đặt sẵn, trên đảo xây dựng một dãy nhà trọ, cũng cực kì phát triển, ngoại trừ dân thường, còn chuyên xây dựng khách sạn biệt thự VIP dành riêng cho người giàu hưởng dùng, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh vào ở một khách sạn biệt thự có suối nước nóng.
Thuộc hạ của Hắc Xà vẫn chưa đến đảo, bây giờ hai người vẫn còn thời gian làm quen với địa hình trên đảo, tiện thể nhận nhiệm vụ sắp tới.
Dạ Nghiên Tịch bỏ hành lý xuống, Phong Dạ Minh nói với cô: "Đi dùng cơm trước, tối chút mình đi thám thính tình hình xung quanh đây."
Dạ Nghiên Tịch gật gật đầu, nhiệm vụ thám thính, cũng chỉ có thể tiến hành ổn thỏa trong bóng đêm, ban ngày, có rất nhiều nơi được bảo vệ canh gác, du khách không được phép ra vào.
Vị khách giao dịch lần này của Hắc Xà, là một kẻ nhà giàu góp phần khai phát hòn đảo này, địa điểm giao dịch lần này được chính tay hắn ta lựa chọn, cho nên, không phải là địa điểm tập trung du khách.
Ở đây có một đoạn đường đang trong giai đoạn được khai phát, ở một chỗ khác của hòn đảo, địa điểm mà Hắc Xà sẽ giao dịch, rất có thể là khách sạn mới chưa được xây dựng hoàn chỉnh ở bên đó.
Cho dù phía cảnh sát vẫn không thể nào nắm bắt đầy đủ, vì không để lộ thân phận cảnh sát, trong tay của phe cảnh sát, chỉ có một tấm bản đồ xây dựng của khu đất này, vẫn chưa được khảo sát thực tế lần nào.
Và Dạ Nghiên Tịch cùng Phong Dạ Minh được phái tới đầu tiên để thám thính.
Sau khi hai người dùng xong bữa tối, bèn trở về phòng thay đồ hành động xuất phát, từ chỗ này đến phía đông, ít nhất khoảng năm cây số, vào buổi tối, bất kì công cụ giao thông nào cũng sẽ làm lộ tung tích.
Cho nên, cách tốt nhất để hành động, đó là đi bộ băng qua đường rừng.
Để phòng hờ đoạn đường khai phát có gắn thiết bị theo dõi, bọn họ đều lựa chọn đoạn đường đi vẫn chưa được khai phát.
Trong bóng tối, ngoại trừ ánh sáng của vầng trăng, kể cả đèn pin trong tay bọn họ chỉ có thể điều chỉnh độ sáng đến mức thấp nhất.
Phong Dạ Minh dẫn trước mở đường, vừa băng qua một đoạn đường rừng, nhưng gặp phải một dốc đá, vô cùng dốc đứng, người bình thường không thể nào bò lên đó được.
Phong Dạ Minh chỉ thực hiện động tác lui về sau và xông pha lên trước, như một con báo nhạy bén nhanh chóng trườn bò lên trên.
Phía sau lưng, Dạ Nghiên Tịch cũng không chịu thua, thân hình mảnh mai, cực kì linh hoạt, nhẹ nhàng chườm tay bò đến đỉnh.
Lúc này, một bàn tay to đưa qua, Dạ Nghiên Tịch không thèm khách sáo, mặc kệ người đàn ông kéo một phát cuối cùng.
Ven đường đi thân hình của hai người họ như u linh, sau nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đến địa bàn họ cần khảo sát lần này.
Một nơi đang được thi công vào ban đêm, cái đèn pha khổng lồ kia đang soi chiếu tứ phía, như đang phòng hờ có kẻ nào đó đến gần.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đi gần sát hướng khách sạn mới xây, vừa đến một bãi cỏ ở trước mặt, một ánh đèn pha nhanh chóng chiếu tới.
Và cách đó không xa có vài bảo vệ canh gác đang trò chuyện.
Dạ Nghiên Tịch vẫn chưa phản ứng kịp, bèn cảm giác trên người có một bóng đen bao trùm, giây kế tiếp, cô bị người đàn ông đè xuống sân cỏ dày đặc kia.
Sau gáy của Dạ Nghiên Tịch được người đàn ông dùng bàn tay to đỡ lấy, và khuôn mặt của cô bị người đàn ông ấn vào lồng ngực.
Động tác này, vô cùng mờ ám, Dạ Nghiên Tịch cũng không thể trách anh ta, dù sao thì đèn pha khi nãy quét qua rất bất ngờ.
Lúc này, bước chân của hai tên bảo vệ kia bỗng tiến qua đây, Dạ Nghiên Tịch vẫn đang muốn vùng vẫy khỏi người của anh ta, lập tức yên lặng không động đậy.
Trong hơi thở của cô, toàn là mùi nam tính trên người đàn ông này, bên mang tai, là hơi thở nóng bỏng của anh ta.
Địa điểm hai bảo vệ trò chuyện khi nãy, trở thành một lùm cây ở bên cạnh bọn họ, như đang nhìn nơi thi công ở phía đối diện.
"Cũng không hiểu cấp trên đang tính toán chuyện gì, bắt buộc chúng ta phải thi công vào ban đêm, công nhân chúng ta sắp mệt chết tới nơi."
"Đúng vậy! Nghe nói là cử hành yến tiệc gì đó ở đây, cũng chả biết suy nghĩ của bọn nhà giàu sao nữa."
"Tôi nghe nói riêng việc tổ chức yến tiệc thôi, đã chi rất nhiều tiền rồi, bố trí giống như hoàng cung, chắc dùng để chiêu đãi nhân vật tầm cỡ nào đó!"
"Ai mà biết được cơ chứ! Gia tăng mười mấy tên bảo vệ canh gác, chắc là vậy đó!"
Dạ Nghiên Tịch bị Phong Dạ Minh đè chặt như vậy, dùng tư thế trời đất áp sát, cô không thể cử động, ngay cả hít thở cũng phải nhẹ nhàng.
Nhưng cô biết, trong đầu cô, sớm đã rối loạn, bọn bảo vệ nói cái gì đó, cô không còn suy nghĩ tới, trong suy nghĩ của cô, chỉ có hơi thở áp sát bên tai của người đàn ông này.
Tựa như cọng lông vũ vuốt nhẹ trên làn da của cô, bỗng dưng khiến toàn thân cô trở nên nóng bỏng, thậm chí, có một cảm giác kì lạ đang xuyên suốt cơ thể cô.
Không biết nguyên nhân từ đâu, đại khái bụi cỏ xung quanh bay đến, Dạ Nghiên Tịch có cảm giác muốn hắt hơi, dưới tình huống cấp bách như vậy, nếu cô không làm gì đó, chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Cho nên, cô há miệng cắn vào bả vai của người đàn ông, dùng lực cắn thật mạnh, để giảm thiểu áp lực muốn hắt hơi kia.
Hơi thở của Phong Dạ Minh bỗng nặng nề vài phần, đè chặt như vậy, anh cũng không đỡ hơn chỗ nào.
Bỗng chốc, cô cắn tới, dường như anh đang lâm vào tình trạng như vậy, thêm thắt một ngọn lửa cháy bỏng.
Cơ thể vốn dĩ đang căng cứng, tiếp tục siết chặt.
Hai người đều đang mặc đồ bó sát, cho nên, sự biến hóa của hai cơ thể, có thể cảm nhận một cách rõ rệt.
Vầng trán của Dạ Nghiên Tịch vã lớp mồ hôi mỏng, hô hấp của cô trở nên gấp gáp.
Và ngay lúc này, hai tên bảo vệ chê bai chỗ này nhiều muỗi, rời khỏi đi về một hướng khác.
Khi tiếng bước chân của bọn chúng biến mất, người đàn ông trên người Dạ Nghiên Tịch mới lật xuống, hơi thở của Dạ Nghiên Tịch rốt cuộc được thả lỏng, cô sờ cái trán đầy mồ hôi, dưới ánh đèn, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Ánh mắt của Phong Dạ Minh đậm đặc sâu xa, còn âm u hơn cả màn đêm, đáy mắt có nỗi đau khổ nào đó về việc cầu mà không được.
Dạ Nghiên Tịch nói nhỏ tiếng với anh: "Mình qua kia xem thử."
Phong Dạ Minh lập tức dẫn đầu, Dạ Nghiên Tịch đi theo, hai người lẻn vào nơi bày trí buổi tiệc, Dạ Nghiên Tịch chụp hình địa hình lưu lại, và quay phim, sau khi hoàn thành công tác thám thính, hai người trở về theo con đường tới ban đầu.
Vẫn là khu rừng đó, tuy Phong Dạ Minh không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt của anh ta, sự quan tâm đối với Dạ Nghiên Tịch nhiều hơn trăm ngôn vạn lời, băng qua nhiều chỗ, anh đều giơ tay ra đón lấy cô.
Có lúc Dạ Nghiên Tịch sẽ tiếp nhận, có lúc không tiếp nhận, nhưng chỉ cần cô cần tới anh, thì tay của anh, luôn giơ ra kịp thời.
Cuối cùng, khi hai người họ trở lại khách sạn, đã là ba giờ sáng, Dạ Nghiên Tịch không lập tức đi nghỉ, mà tổng hợp toàn bộ ảnh chụp, gửi một bản báo cáo về sở cảnh sát, cô mới nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi tắm xong, trước khi cô đi ngủ, trong đầu luôn xuất hiện cảnh tượng nằm trên bãi cỏ khi nãy.
Dường như nhắm mắt lại, vẫn có thể hít được mùi vị dễ chịu của người đàn ông này.
Cứ thế chìm vào trong giấc mộng tĩnh lặng, ở trong giấc mơ, hình như cô thấy bản thân đang dạo bước trên bãi cỏ xanh mướt.
Cô đứng ở biển, và sau lưng có một đôi tay vững chải ôm lấy cô, cô lập tức quay người, phát hiện kẻ đang ôm cô, là Phong Dạ Minh, anh cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, gọi cô là, bà xã.
Dạ Nghiên Tịch tiếp tục chìm vào một giấc mơ khác, đó là cảnh Phong Dạ Minh đánh nhau với kẻ mặt sẹo, cô thấy Phong Dạ Minh bị hắn bóp chặt cổ, giống như anh đang lâm vào giây phút chết chóc.
Thậm chí, cô cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của kẻ đó, có thể hủy diệt tất cả, nhìn thấy Phong Dạ Minh gần như rời đi trước mặt cô.
"Không… đừng!" Dạ Nghiên Tịch lập tức kinh hoảng hét lên, và đôi mắt cô chạm phải, là lan can của phòng khách sạn, cô thở dốc, vầng trán toát đầy mồ hôi. Dạ Nghiên Tịch ý thức được đây là một cơn ác mộng, cô thở phào nhẹ nhõm, tại sao cô lại mơ những giấc mơ kì lạ thế kia chứ?
Và, trong giấc mơ, cô thật tình cảm nhận được nỗi sợ hãi và bất an, nỗi đau xé tim xé gan đó toàn được bắt nguồn từ Phong Dạ Minh.
Dạ Nghiên Tịch vuốt mái tóc, cô nói không rõ được cái cảm giác đó ra sao, tóm lại là, Phong Dạ Minh ở trong lòng cô, dường như đóng chiếm một vị trí rất quan trọng, thuộc dạng không thể mất đi.
Cô nghĩ, có phải hàng ngày anh ở bên cạnh mình nói lời ngon ngọt mùi mẫn quá nhiều, cho nên, cô mới có cảm giác đó?
Bình luận facebook