Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1415
191415.
Dạ Nghiên Tịch trở về giường, lấy chiếc máy tính, mở thư mục ra xem, và ngay lúc này, chiếc điện thoại của cô ở bên giường vang lên, cô cầm qua xem, là mẹ, cô nhấc máy cười, "Alo, mẹ, có việc gì không?"
"Mẹ nghe cha con nói, nhiệm vụ hiện giờ của con vô cùng nguy hiểm, con phải cẩn thận chút." Đầu dây bên kia, giọng nói của Cung Muội Muội tràn đầy vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi! Mẹ, con là con gái của cha, con có thể ứng phó tất cả." Dạ Nghiên Tịch cười nói.
"Mẹ tin tưởng con sẽ ứng phó được, nhưng mà, phải cẩn thận chút, còn nữa, mẹ nghe cha con nói, đi cùng con, là một người đàn ông trẻ tuổi, con với anh ta sao rồi?"
Trái tim của Dạ Nghiên Tịch có chút giật nẩy, chẳng lẽ mẹ lại có tâm tư gì rồi sao? "Mẹ, con và anh ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp." Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc nói.
"Được, hành động lần này cũng có sự tham gia của Mạc Hạo, mẹ sẽ bảo cậu ta chăm sóc để ý đến con một chút."
Dạ Nghiên Tịch không muốn mẹ lo lắng nhiều thêm, cô an ủi nói, "Có anh Mạc Hạo ở đây, mẹ không cần phải lo lắng cho con đâu."
"Được! Vậy thì nhớ gọi điện cho mẹ, hoặc là, gọi điện cho cha con."
"Con biết rồi."
Cúp cuộc gọi của mẹ, Dạ Nghiên Tịch nằm lại lên giường, trong đầu cô lúc này đang có một ý nghĩ dậy sóng cuồn cuộn.
Nếu một ngày nào đó cô dắt Phong Dạ Minh về nhà, thì cha mẹ có thích anh ta không?
Dạ Nghiên Tịch lướt qua ý nghĩ này, vội vàng đuổi nó ra khỏi đầu, thôi bỏ đi, không suy nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhiệm vụ trước mắt quan trọng hơn nhiều.
Dạ Nghiên Tịch lại một lần nữa nghiên cứu địa hình lần này, đội trưởng Chu gọi điện đến, bảo bọn họ mười phút sau, ngồi vào một phòng họp hội nghị trực tuyến.
Dạ Nghiên Tịch nhìn hình bóng đang bơi dưới hồ, người đàn ông lúc này không còn ở đó nữa, xem tình hình chắc đã về phòng, cô ôm theo máy tính tiến về phòng của anh ta.
Cô giơ tay gõ cánh cửa, bên trong không trả lời, Dạ Nghiên Tịch giơ tay vặn, cánh cửa bèn mở ra.
Và cô nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng tắm, người đàn ông này đang tắm rửa.
Dạ Nghiên Tịch nhìn lướt rèm cửa sau bức cửa kính, thân hình khoẻ khoắn của người đàn ông hiện lên lập lờ.
Dạ Nghiên Tịch thấy thời gian cũng trôi qua được vài phút, cuộc hội nghị này không chờ đợi ai cả.
Cô đặt máy tính xuống, đi tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa.
"Nghiên Tịch, là cô?" Phía ngoài cửa là người đàn ông đang lên tiếng.
"Là tôi, anh tắm nhanh lên, năm phút sau có cuộc họp hội nghị trực tuyến." Dạ Nghiên Tịch nói với anh.
Dứt lời, cô ngồi lên ghế sofa, và sau lưng nhanh chóng truyền đến tiếng gõ cửa, bèn bắt gặp người đàn ông quấn khăn tắm đi ra, cảnh tượng cơ thể nhiễu giọt nước đang diễn ra, có một chút sự quyến rũ khó diễn tả.
Dạ Nghiên Tịch vội nhìn anh ta một phen, thu ánh mắt lại, "Lẹ lên, anh muốn phòng hội nghị thưởng thức cơ thể của anh sao?"
Phong Dạ Minh bất giác cười, nhướng mày tự tin nói, "Có gì không thể cơ chứ?"
Dạ Nghiên Tịch thì cảm thấy không được, nếu anh ta xuất hiện với bộ dạng loã lồ như vậy, thì mọi người sẽ suy nghĩ hai bọn họ thế nào kia chứ?
"Phong Dạ Minh, anh đàng hoàng chút." Dạ Nghiên Tịch nghiêm túc liếc nhìn.
Phong Dạ Minh lập tức lau khô cái đầu còn ướt, cầm một bộ đồ sạch sẽ bước vào trong phòng tắm, sau khi chỉnh tề anh ngồi xuống bên cạnh cô.
Mùi thơm sữa tắm thoang thoảng, xen lẫn mùi vị mạnh mẽ của nam giới, trái tim của Dạ Nghiên Tịch bất chợt run rẩy vài phát.
Rất nhanh, cô đặt chiếc ipad lên bàn, lộ ra khung cảnh hội nghị đang được tiến hành, đội trưởng Chu đang đứng ở đầu cuộc hội nghị, ống kính đang đối chiếu với hình cảnh phản xạ.
"Chúng tôi nhận được tin báo mới nhất, Hắc Xà đã nhập cảnh, hắn trực tiếp đi đường biển lên đảo, chiếc thuyền cá nhân của hắn ta có lẽ sẽ cập bến vào lúc không giờ sáng nay, chúng tôi đã sắp xếp dần dần, nhân viên bên chúng ta, cơ bản sử dụng các thân phận khác nhau để lên đảo, còn có một số ít, sẽ được phân phát lên đảo vào sáng sớm mai."
"Hành động lần này do Mạc Hạo chỉ huy, tôi trợ giúp ở phía xa."
"Nghiên Tịch, Dạ Minh, tối nay hai người tới đó thám thính, tìm tòi kĩ lưỡng lần này Hắc Xà mang theo bao nhiêu đàn em, và xác nhận hắn có đem theo hàng lên đảo không."
"Hiểu rõ." Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Sau khi mở hội nghị, đã là bảy giờ tối, Dạ Nghiên Tịch gọi bữa ăn đặt sẵn ở khách sạn, dùng xong bữa tối, bọn họ chuẩn bị xuất phát, tiếp tục thám thính chỗ dừng chân của Hắc Xà.
Dạ Nghiên Tịch lấy một cây súng nhỏ tinh xảo từ một góc âm trong túi đồ, tiện mang theo, cô còn đặt hai cây dao găm nhỏ ở hai bên giày ủng, mặc bộ đồ bó sát áo đen quần đen, phác hoạ thân hình vô cùng hoàn mỹ của cô.
Lúc này, cửa phòng của cô được gõ cửa vang lên, Phong Dạ Minh đẩy cửa đi vào, thấy cô đã chuẩn bị xong xuôi, anh tiến đến, hỏi nhẹ, "Tối nay có tình huống gì, cũng phải bảo vệ tính mạng trước tiên."
"Chỉ là thám thính thôi mà." Dạ Nghiên Tịch nhướng mày nói.
"Tôi biết." Phong Dạ Minh cũng biết, nhưng anh ta vẫn cứ lo lắng.
Cái tâm trạng này, từ sau khi anh trở thành một đặc công xuất sắc, chưa từng có qua, mỗi một lần đón nhận nhiệm vụ anh đều cực kì tự tin, trước khi chưa xuất phát, tuyệt đối không sản sinh bất kì tinh thần bất ổn nào.
Nhưng hiện giờ, ở với cô, trước mỗi lần hành động, trái tim của anh cũng sẽ thắt chặt.
Dạ Nghiên Tịch lắp một viên đạn vào cây súng nhỏ của mình, ẩn giấu ở vùng eo của cô, nói với anh, "Đi thôi!"
Hai người đã đi qua một lần tuyến đường đó, đi lần thứ hai, càng thành thục hơn nhiều, bọn họ đều là những người có trí nhớ cực tốt, khả năng nhận biết địa hình vô cùng mạnh mẽ.
Chưa đầy nửa tiếng, đã tới chỗ đăng kí xuất nhập cảnh ở bến bãi, thời gian hiện giờ vẫn chưa đến mười giờ, bọn họ chỉ có thể ẩn núp trong bóng tối để chờ đợi.
Vào lúc mười một giờ rưỡi, nhìn thấy trên biển có một luồng sáng, đó là một con thuyền đang được lái về hướng bến phà, có lẽ là thuyền của Hắc Xà.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh nhìn nhau một phen, hai người từng bước từng bước ghé sát khu vực gần đó, có thể dễ dàng ló đầu nhìn bao quát một cách rõ rệt.
Chưa đến không giờ, thuyền đã cập bến, Dạ Nghiên Tịch thấy một người phụ trách của cái đảo này dắt theo lính của hắn, bắt tay với một đàn ông trạc bốn mươi tuổi vừa bước xuống thuyền, người đàn ông này chính là Hắc Xà, bên cạnh hắn ta có bốn đàn em đi theo.
Sau màn chào hỏi, ánh mắt của Hắc Xà lướt nhìn tứ phía, đôi mắt tựa rắn độc, đích thực khiến người ta cảm thấy hơi thở nham hiểm độc ác. Sau khi hắn xác nhận xong hoàn cảnh xung quanh, hắn nói gì đó với đàn em ở sau lưng, thấy kẻ đó liền vẫy tay.
Chỉ thấy tám tên đàn ông phân biệt đem tới bốn cái thùng đặt trên bàn, trong thùng có lẽ là hàng hoá của lần giao dịch này, nếu đống hàng này được lưu nhập vào thị trường, không biết sẽ hoạ hại bao nhiêu gia đình, dẫn dụ biết bao nhiêu người trẻ tuổi bước vào thế giới độc phẩm.
Tay của Dạ Nghiên Tịch bất chợt siết lại, cô tuyệt đối không cho phép đống độc phẩm này lộ ra ngoài.
Đàn em của Hắc Xà, chia làm mấy nhóm tách biệt tiến lên đảo, lúc này thấy được một người đàn ông dẫn đầu, dắt theo hai mươi mấy tên lính dưới trướng nghênh đón Hắc Xà.
Người đàn ông dẫn đầu đó chính là người đàn ông mặt sẹo, hắn ta và Hắc Xà ôm nhau một phát, sau màn chào hỏi, một hàng người chuẩn bị đi về hướng của khách sạn.
Đàn em đi theo lần này của Hắc Xà, gần ba mươi người, có thể trở thành đàn em của hắn, đều thuộc thành phần độc ác của xã hội, cho nên không cần nghi ngờ gì về bọn địch lần này vô cùng lợi hại.
Ánh mắt của Phong Dạ Minh dường như một cây dao sắc bén quét lên người của người đàn ông mặt sẹo, lần này, anh nhất định trả thù cho đám anh em của mình, diệt trừ mối nguy hại cho thế giới.
Đợi đến khi đám người của Hắc Xà rời khỏi, hai người họ lại đi theo tới chỗ cách khách sạn không xa, và đàn em của Hắc Xà đã thay phiên nhau canh gác, họ cũng không thể ghé quá gần, vào khoảng hai giờ sáng, hai người họ trở về khách sạn của mình.
Phát tin tức thu thập được tối nay cho đội trưởng Chu, đội trưởng Chu nhanh chóng gọi dậy đám lính của mình, đối với nhiệm vụ này, đưa ra chỉ thị lần cuối.
Sau khi Dạ Nghiên Tịch làm xong mọi thứ, cô nhắm mắt đi ngủ, cô phải dưỡng tốt tinh thần, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu lần này.
Phong Dạ Minh hiện giờ đang lật xem đống hình ảnh trong tay, thời gian chiến lửa tung bay, anh và đám anh em của mình hoàn thành tất cả nhiệm vụ trong tay, và đồng thời, suốt chặng đường phấn đấu, anh không ngừng trưởng thành, mạnh mẽ, nhưng anh em bên cạnh anh, lại ngày một ít đi.
Điều anh có thể làm cho bọn họ, là bảo vệ quốc gia này hộ bọn họ, bảo vệ người mà bọn họ yêu thương.
Dạ Nghiên Tịch mở mắt, ngoài cửa sổ trời đã sáng, cô nhìn đồng hồ, buổi sáng sáu giờ rưỡi, cô thức dậy rửa mặt, lúc này, điện thoại của cô reo lên, cô cầm lên xem, là Mạc Hạo.
"Alo, anh Mạc Hạo."
"Nghiên Tịch, em và Dạ Minh tạm thời đừng manh động."
"Anh đang ở đâu?" Dạ Nghiên Tịch lo lắng hỏi.
"Anh vừa mới xâm nhập vào nơi ở của Hắc Xà, anh đi vào với thân phận đội trưởng đội bảo an, anh giám sát chỗ này, không có mệnh lệnh của anh, các em đừng có manh động."
"Được! Anh cẩn thận chút." Dạ Nghiên Tịch dặn dò một câu.