191484.
Sáng sớm, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh tám rưỡi tới dinh tổng thống, là vệ sĩ cận thân của tổng thống, trang phục của họ cũng rất nghiêm trang và hiện đại.
Phong Dạ Minh mặc comple quần tây màu đen, khiến vóc dáng cao lớn của anh càng thêm hoàn mỹ, anh thuộc diện mặc đồ nhìn sẽ gầy, cởi đồ sẽ thấy cơ bắp, comple rất thích hợp với anh.
Dạ Nghiên Tịch cũng mặc đồ tây, áo vest nhỏ màu đen kết hợp với quần tây đen rất khỏe khoắn, bên trong cô mặc một chiếc sơ mi xanh thẫm, tóc dài buộc gọn ra sau gáy, trên người toát lên khí chất quyến rũ.
"Hai vị đi theo tôi." Trợ lý của Tịch Phong Hàn mỉm cười nói với họ: "Ngài tổng thống rất muốn gặp hai vị."
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau, gật đầu đi theo trợ lý về phía phòng làm việc của tổng thống.
Sau khi gõ cửa, mở cánh cửa của văn phòng làm việc uy nghiêm nhất nước, sau cánh cửa, Tịch Phong Hàn và hai nghị viên đang thảo luận.
"Thưa tổng thống, Dạ tiểu thư cùng Phong tiên sinh đã tới."
Tịch Phong Hàn gật đầu, hai nghị viên đối diện với ông cũng chủ động đứng dậy: "Tổng thống, vậy lần sau chúng ta nói tiếp."
"Được, để lần sau." Tịch Phong Hàn gật đầu, ánh mắt tiễn họ rời đi, trợ lý liền mời hai người Dạ Nghiên Tịch vào.
Hai người đứng trước mặt Tịch Phong Hàn, cung kính gọi: "Ngài tổng thống." Tịch Phong Hàn mặc comple tối màu, trên người toát lên uy nghiêm của người cầm quyền, ngũ quan sắc nét cho dù đã có thêm nếp nhăn nhưng cũng là sức quyến rũ lắng đọng theo thời gian, trên người ông không hề có sự già nua của tuổi tác, như thể ông vẫn còn đang trong độ tuổi khỏe mạnh, hai mắt sáng quắc có thần, sắc bén và trí tuệ.
"Nghiên Tịch, Dạ Minh, mời ngồi." Tịch Phong Hàn nhìn hai người trẻ tuổi bằng ánh mắt tán thưởng.
"Hai người rất dũng cảm, cũng có được năng lực quan sát xuất sắc, bây giờ tôi cần nói cho hai người một số việc, rất ít người biết việc này, một là vì tôi không muốn quá mạo hiểm, hai là vì tôi không muốn phơi bày việc này."
"Xin ngài tổng thống cứ giao phó, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Phong Dạ Minh
"Hai người nghi ngờ không sai, phó tổng thống đã nảy sinh hai lòng, hắn ta muốn thay thế ta, đồng thời cũng ngầm kéo bè kết phái, giúp hắn ta hoàn thành cái được gọi là đại nghiệp." Tịch Phong Hàn vừa nói vừa đứng dậy bước tới bên cạnh cửa sổ, thần sắc có vài phần nuối tiếc: "Tôi không ngờ dã tâm của hắn ta lại lớn tới vậy."
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh lặng lẽ lắng nghe, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thì ra tổng thống đã nhìn thấu mọi việc, chỉ là không bộc lộ ra mà thôi.
"Tôi cũng từng cho hắn ta cơ hội, để hắn ta nhận ra lỗi lầm của mình, kịp thời thay đổi nhưng bây giờ hắn ta đã không định cứu vãn cục diện, tuy nhiên có một điều hôm qua tôi cũng mới biết, hắn ta có khả năng lôi kéo được Đỗ Chí Kiệt về phía mình, điểm này là tôi sơ suất bỏ qua."
"Đỗ Chí Kiệt có thể bị lôi kéo chứng tỏ cấp trên của anh ta cũng không trong sạch." Dạ Nghiên Tịch bạo dạn lên tiếng.
Tịch Phong Hàn quay người lại, ánh mắt tán đồng nhìn cô: "Không sai, việc này đã liên quan tới rất nhiều người, vì thế chúng ta không được sơ suất."
"Ngài tổng thống, chúng tôi thề chết bảo vệ an toàn cho ngài." Phong Dạ Minh kiên định nói.
Tịch Phong Hàn mỉm cười, bước tới giơ tay vỗ vai người thanh niên trẻ tuổi: "Có hai người ở đây, tôi rất yên tâm, tiếp theo, cả hai hãy về vị trí làm việc của mình đi! Khi bảo vệ tôi cũng cần phải chú ý tới sự an toàn của bản thân mình."
Tịch Phong Hàn nhìn hai người trẻ tuổi, ông không mong muốn họ xảy ra bất cứ chuyện gì.
"Còn Đỗ Chí Kiệt thì sao? Anh ta có cần về đội không?" Phong Dạ Minh hiếu kỳ hỏi.
Tịch Phong Hàn mỉm cười,: "Gần đây không có nhiệm vụ, hắn xin nghỉ phép một tháng, tôi đồng ý rồi."
"Xem ra, kế hoạch của bọn họ sẽ thực hiện trong tháng này." Dạ Nghiên Tịch dự đoán.
"Vậy chúng ta phải giăng lưới lớn hơn, để bọn họ tự chui đầu vào!" Trong ánh mắt của Tịch Phong Hàn thoáng ánh sáng tu tối.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đưa mắt nhìn nhau, cảm nhận được cảm giác căng thẳng, vì tiếp theo đây sẽ là một trận chiến không khói đạn, sẽ là trận chiến quan trọng nhất của họ từ trước tới giờ, họ nhất định phải thắng đẹp.
Họ có lòng tin này.
“Hai người là người tôi tin tưởng nhất." Tịch Phong Hàn mỉm cười với họ với tư cách là người bề trên.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đều cảm thấy rất vinh hạnh.
Hai người được mời tới khu vực hoạt động của vệ sĩ, trợ lý Trương Hán giới thiệu họ làm quen với thành viên đội vệ sĩ của tổng thống, vệ sĩ đợi lệnh ở dinh tổng thống chia làm hai loại, một loại đứng cách xa Tịch Phong Hàn ba mét trở ra, một loại đứng gần, trong phạm vi nửa mét, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh thuộc vế sau.
Đương nhiên, mỗi lần Tịch Phong Hàn xuất hành và xuất hiện ở những nơi quan trọng nhưng vệ sĩ này chỉ có một bộ phận nhỏ, phần lớn có quân đội đợi lệnh mọi lúc mọi nơi, trên bộ và trên không đều có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt.
Lúc này, họ đứng trong phòng nghỉ của mình, sẵn sàng đợi lệnh.
Nghề vệ sĩ nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng là một công việc mà đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, cho dù là thời gian đợi lệnh nhưng cũng không thể lơ là.
Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đương nhiên cũng không thể nói chuyện, có điều chỉ cần một ánh mắt, hai người cũng có thể hiểu đối phương muốn nghĩ gì, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Thời gian làm việc của họ cũng là luân lưu, thời gian làm việc của Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh cũng bị tách ra, vì vào tới khu vực vệ sĩ sẽ phải nghe theo chỉ thị của phòng an ninh.
Tịch Phong Hàn mấy ngày gần đây đều không có ý định xuất hành, vệ sĩ cũng được nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Ba ngày sau.
Đỗ Chí Kiệt lại vào viện, anh ta vẫn không yên tâm về tình hình của Trương Chí, lo rằng anh bất ngờ tỉnh dậy, có điều bây giờ Trương Chí vẫn chưa tỉnh, bác sĩ cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục đợi.
Chỉ có điều mọi người đều không biết rằng, hàng ngày hộ lý đều pha một lượng thuốc ngủ nhất định trong thuốc của Trương Chí, khiến anh tiếp tục hôn mê.
Đỗ Chí Kiệt nhìn Trương Chí hôn mê bất tỉnh, ánh mắt lạnh lùng, lẩm bẩm: "Cậu không nên biết quá nhiều, cũng không nên nghe trộm điện thoại của tôi, nếu không tôi cũng đã không xuống tay với cậu."
Trương Chí căn bản không nghe thấy lời cảnh cáo của anh ta.
"Có điều bây giờ tôi không muốn gây chuyện, vì thế tạm thời để cậu ở lại bệnh viện một thời gian, cậu yên tâm, đợi tôi hoàn thành xong nhiệm vụ tôi sẽ đưa cậu lên đường, dù sao thay vì để cậu cả đời trở thành người thực vật, tôi thấy giết cậu sẽ càng tốt hơn."
Đỗ Chí Kiệt nói xong, điện thoại của anh ta đổ chuông, anh ta cầm ra xem liền bước vội ra ngoài cửa bệnh viện, đi tới chỗ không có người mới nghe máy: "Alo!"
"Buổi tối có một cuộc họp cá nhân, nhớ tới đúng giờ, địa chỉ sẽ gửi cho anh sau."
"Kế hoạch có thay đổi sao?"
"Vừa nhận được tin, một tuần nữa tổng thống sẽ có một chuyến xuất hành bí mật, đó là một cơ hội tuyệt vời." Giọng nói đầu bên kia truyền tới sự cuồng nhiệt như thể nóng lòng muốn làm việc này ngay lập tức.
Đỗ Chí Kiệt nắm chặt điện thoại trong tay: "Chắc chắn chứ?"
"Sao vậy? Anh sợ rồi sao?"
"Tôi sợ gì chứ? Trên thế gian này không có việc gì khiến Đỗ Chí Kiệt tôi sợ hãi cả."
"Được, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho anh, tới sớm đi, ngài phó tổng thống muốn gặp anh."
Đỗ Chí Kiệt kết thúc cuộc gọi, trong ánh mắt đỏ ngầu bộc lộ vẻ dữ tợn, anh ta đứng bên cửa sổ, nhìn đô thị phồn hoa bên ngoài, ở đây ngập tràn tham vọng của anh ta, anh ta muốn được đứng ở chỗ cao cúi nhìn cả đất nước này, khi đó những thứ mà anh ta muốn sẽ dễ dàng có được.
Trong đầu Đỗ Chí Kiệt vẫn chưa quên đi bóng dáng Dạ Nghiên Tịch, nếu như là trước đây anh ta không biết sau khi hoàn thành đại nghiệp lần này mình muốn gì thì giờ đây anh ta đã biết, anh ta muốn người con gái này.
Sáu giờ tối, một cuộc họp bí mật diễn ra, người tham gia là toàn bộ những người tham gia vào kế hoạch lần này, mọi người đều làm trong cách lĩnh vực khác nhau, đóng vai trò quan trọng trong cuộc chiến lật đổ tổng thống lần này.
Đỗ Chí Kiệt có địa vị vô cùng quan trọng ở đây, vì anh ta là người ở gần Tịch Phong Hàn nhất, đương nhiên ở đây cũng có những nhân vật bí ẩn khác, trong đó có một người, cũng là người quan trọng nhất, người này chính là một trong số các trợ lý của Tịch Phong Hàn.
Anh ta đã lấy được lịch trình sắp xếp của Tịch Phong Hàn, trông anh ta rất thư sinh, đeo kính, lúc này anh ta đang đẩy gọng kính: "Những việc cần tôi làm tôi đều đã làm rồi, ngài phó tổng thống, ngài còn gì giao phó không?"
"Tiểu Văn, cậu làm rất tốt, chỉ cần cầu làm tốt, em trai em gái cậu sẽ bình anh trở về bên cạnh cậu."
"Ngài phó tổng thống, hi vọng ngài nói được làm được." Vẻ thư sinh của Tiểu Văn lúc này cũng vì người thân bị bắt cóc mà trở nên phẫn nộ và cứng cỏi.
Bình luận facebook