“Anh...” Thẩm Quân Dao chán nản, bây giờ chồng cô đã nhận mọi tội lỗi về mình, một mực bảo vệ Trình Ly Nguyệt, bảo cô sao không tức được?
Nhưng cô ta đang định nói gì đó thì Lục Tuấn Hiên đã mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.
Lữ Anh cũng nhanh chóng rời đi, bây giờ bà rất sợ Trình Ly Nguyệt.
Ba người Lục Tuấn Hiên vừa đi, trong đại sảnh, mọi người đều nhìn về phía Trình Ly Nguyệt, có người đồng tình, có người chột dạ, có người kinh ngạc, nói chung, trong mắt bọn họ, Trình Ly Nguyệt lập tức trở nên thanh cao tột cùng.
Mấy câu xin lỗi của Lục Tuấn Hiên mới là thứ khiến bọn họ khiếp sợ nhất, điều này có nghĩa Trình Ly Nguyệt mới là người bị khi dễ, mẹ con Thẩm Quân Dao là người đàn bà chanh chua.
“Chị Ly Nguyệt, chị không sao chứ!”
“Tôi không sao! Tôi ổn.” Trình Ly Nguyệt nói xong, đẩy cửa bước vào phòng làm việc, giành thời gian cho đám nhân viên xì xào bàn tán, nghị luận không ngớt.
Trong phòng làm việc, Linda cũng xem được màn náo nhiệt này, cô nghĩ, Trình Ly Nguyệt gặp được Cung Dạ Tiêu đúng là may mắn ông trời ban cho cô, cô luôn có thể hãnh diện vì người đàn ông này.
Trình Ly Nguyệt ngồi tại chỗ, nhât thời tâm trạng rối bời, không biết vì sao, lúc này trong đầu cô chỉ nhớ tới một người, Cung Dạ Tiêu, cô chỉ nhớ hắn, cảm kích hắn.
Trình Ly Nguyệt xung động cầm điện thoại, gọi điện thoại cho hắn.
Trong không gian yên tĩnh, bỗng truyền đến giọng nói trầm ấm của hắn, “Alo.”
“À... Anh đang họp à?” Trình Ly Nguyệt bỗng bối rối, không ngờ lại làm phiền hắn đang họp.
Cung Dạ Tiêu cười nhẹ một tiếng, như đang di chuyển, “Em nói đi!”
“Thôi vậy, tôi không quấy rầy anh nữa.”
“Trình Ly Nguyệt, muốn nói gì thì nói đi, vì em, tôi sẵn lòng bớt ra mười phút.” Ngược lại, Cung Dạ Tiêu không cho phép cô cúp điện thoại.
“Tôi... Tôi muốn nói là trưa nay anh rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.” Trình Ly Nguyệt cười hỏi.
“Sao thế? Không sợ tôi ăn hết tiền à?” Cung Dạ Tiêu cười êm tai như là của đàn cello, khiến lòng người say mê.
Trình Ly Nguyệt cầm điện thoại, khuôn mặt tươi cười hơi đỏ ửng.
“Sợ, nhưng tôi vẫn muốn mời anh ăn cơm.” Trình Ly Nguyệt nghĩ, lúc này cô sẵn lòng dốc hết tiền túi để mời hắn ăn một bữa cơm.
“Được, tôi sẽ không chọn nhà hàng, em chọn đi, sa hoa một chút là được.” Cung Dạ Tiêu có lòng tốt tiết kiệm tiền cho cô.
Trình Ly Nguyệt xì một tiếng rồi cười rộ lên, “Được, tôi chọn.”
“Đúng 12 giờ, tôi tới đón em.” Cung Dạ Tiêu đặt điện thoại xuống, cúp máy.
Trình Ly Nguyệt đặt điện thoại xuống, đưa tay ôm lấy gò má đã nóng lên của cô, đầu vẫn đang ngơ ngác, tiếng cười của Cung Dạ Tiêu vẫn chưa biến mất.
Nhìn thoáng qua thời gian, đã 11 giờ 20 rồi, trời, nàng nên chọn nhà hàng rồi.
Nghĩ đến lần trước khiến hắn bị đau bụng, lần này, Trình Ly Nguyệt không dám xem thường, người đàn ông này từ nhỏ đến lớn đều sống trong lụa là gấm vóc, cơm ngon canh ngọt, nên có vẻ bụng dạ cũng kén chọn hơn người bình thường, không thể ăn đồ không sạch sẽ.
Trình Ly Nguyệt lên mạng tìm kiếm nhà hàng có giá cả hợp lý, cũng tương đối sa hoa một chút.
Sau đó liền đặt chỗ, thời gian cũng sắp đến rồi, Trình Ly Nguyệt cầm túi xuống lầu chờ hắn.
Đi ra phòng khách, liền nhìn thấy trên cây cột điện đối diện có treo một tấm băng rôn xin lỗi tít trên cao, chuyện xin lỗi đã gạt sang một bên, trong lòng chỉ càng thêm cảm kích Cung Dạ Tiêu.
Xe thể thao Bugatti màu đen như u linh đang đi đến, trong lòng Trình Ly Nguyệt lập tức kích động, trời ạ! Cô đã động tâm với hắn sao?
Mở cửa xe ra, Cung Dạ Tiêu đang ưu nhã ngồi ở bên trong, xe thể thao cao cấp, hào hoa, sang trọng kết hợp với người đàn ông anh tuấn mê người, đúng là một tổ hợp đẹp mắt.
Trình Ly Nguyệt vừa đeo dây an toàn, vừa cố kìm chế tâm trạng kích động đang dấy lên trong lòng, cẩn thận, đừng để người đàn ông này phát hiện.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu quét đến tấm băng rôn treo trên cao, hỏi cô, “Người của Thẩm gia tới xin lỗi sao?”
Trình Ly Nguyệt gật đầu đáp lại, “Tới rồi.”
“Xin lỗi cô thế nào?” Cung Dạ Tiêu hơi ngạc nhiên hỏi thăm một tiếng.
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, không muốn nhắc lại màn xin lỗi hỗn loạn ngày hôm nay, cô nhẹ nhàng nói, “Cung Dạ Tiêu, cám ơn anh.”
Cung Dạ Tiêu thấy cô ngoan ngoãn cảm ơn, nhất thời trở tay không kịp, khuôn mặt tuấn tú hơi kinh ngạc nhìn cô, nhếch miệng cười nói, “Đây là nguyên nhân em đột nhiên mời tôi ăn cơm? Muốn cảm ơn tôi?”
“Đúng vậy, ngoại trừ mời anh ăn cơm, tôi không tìm được cách nào khác để báo đáp anh.” Trình Ly Nguyệt đàng hoàng gật đầu.
Cung Dạ Tiêu bỗng cười có chút nguy hiểm, trêu trọc cô một chút, “Cách báo đáp tôi có rất nhiều, em chỉ cần chọn cách đơn giản nhất trong đó là được.”
Đương nhiên Trình Ly Nguyệt biết hắn muốn nói cái gì, cô lập tức ôm chặt lấy quần áo, cô cảm kích hắn, thế nhưng...
Cung Dạ Tiêu thu ánh mắt lại, cũng không muốn ép cô lấy thân báo đáp ngay bây giờ nữa, như vậy đâu còn vui nữa, hắn thích cái thời khắc giúp cho bố cô xong, cô chủ động báo đáp, hắn nghĩ, vì thời khắc kia, hắn nguyện ý chờ, nguyện ý đợi.
“Được rồi, nhà hàng ở đâu! Chỉ đường.” Cung Dạ Tiêu nghiêm chỉnh ngồi trở lại vị trí của hắn, mắt nhìn phía trước.
Trình Ly Nguyệt thở dài một hơi, chỉ đường, nhà hàng không xa, cũng không tệ lắm.
Ngồi trong phòng đơn của nhà hàng, Cung Dạ Tiêu rất hài lòng, hắn lật menu, giá của mấy thứ hắn thích ăn cũng không có rẻ, thôi được, ngày hôm nay hắn sẽ không ăn những món này.
“Em gọi đi.” Cung Dạ Tiêu đưa menu cho cô.
“Anh chọn đi! Muốn ăn gì thì ăn.” Lúc Trình Ly Nguyệt nói ra câu nói này, đôi mắt long lanh ngấn nước, không được tự tin cho lắm.
Cung Dạ Tiêu muốn cười, nhưng vẫn nhịn không trêu trọc cô, giở menu, chọn mấy món, rồi đưa menu cho phụ vụ.
“Sao anh chỉ gọi mấy món vậy?” Trình Ly Nguyệt có chút quẫn, hắn đang tiết kiệm tiền cho cô sao? “Anh không cần tiết kiệm tiền cho tôi, tôi mang tiền mà.”
“Hôm nay họp, tâm trạng không tốt lắm, không có khẩu vị.” Cung Dạ Tiêu giả bộ buồn bực, “Còn em? Dạo này làm việc thế nào?”
“Tạm được.” Trình Ly Nguyệt mím môi cười, bầu không khí cũng sinh động hơn vài phần.
“Tin tức về cha, có chút manh mói rồi, người của tôi đã tìm được phạm nhân được thả sớm kia rồi, hiện giờ đang thẩm vấn hắn, chỉ cần hắn khai ra, rất nhanh sẽ có tin tức về người đứng sau lưng thôi.” Cung Dạ Tiêu đem đến tin tức tốt cho cô.
Mắt Trình Ly Nguyệt như lóe sáng, “Tôi muốn chắc chắn có phải là Lục Hải không, hắn là người đáng nghi nhất.”
“Người của tôi đang thu thập chứng cứ, nếu quả thật là Lục Hải, hắn sẽ phải trả giá cao vì những gì đã gây ra năm đó.” Cung Dạ Tiêu kiên định nói, tuy hắn không nói cho Trình Ly Nguyệt biết Lục Tuấn Hiên giũ chuyện này ra, mục đích thực chất là vì còn có người khác mượn danh nghĩa của cô, mượn tay hắn, thay hắn loại bỏ một đối thủ mạnh ở tập đoàn Lục thị.
Bình luận facebook