Lục Tuấn Hiên còn vội đi họp, không lấy được hình từ trong tay Trần Hà, nhưng anh biết việc này mình phải thương lượng với mẹ.
Trong dinh thự, khi Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy, ngay lập tức chạy về phòng mình, giả vờ tối qua không qua đêm ở phòng Cung Dạ Tiêu, cũng may sáng sớm cũng không có ai tới quấy rầy họ.
Xuống lầu ăn sáng xong, Cung Muội Muội đi làm, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu đưa con đi học, bây giờ Trình Ly Nguyệt biết tới công ty cũng chỉ là nhìn công ty từng bước phá sản. Khi cô tới, Linda đang họp với các bộ phận, xử lý nhanh việc nghỉ việc của mọi người.
Trình Ly Nguyệt bước vào phòng của Linda, thấy Linda đang nói chuyện với Kaman phu nhân, sắc mặt rầu rĩ, nói chuyện điện thoại xong, cô quay đầu nhìn Trình Ly Nguyệt đang bước vào, xua tay: "Ngồi đi! Chị vừa nói chuyện với Kaman phu nhân, những nhân viên khác sẽ trả tiền bồi thường theo hợp đồng, nhưng riêng em, Kaman phu nhân quyết định thanh toán cho em nửa năm tiền lương, mặc dù không nhiều đối với em, nhưng cũng là tấm lòng của Kaman phu nhân."
"Linda, hãy thanh toán cho em như trên hợp đồng." Trình Ly Nguyệt không muốn được đối xử đặc biệt.
Linda thở dài một hơi: "Xem ra chị cũng nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian, lâu rồi không về nhà đoàn tụ với con trai rồi."
"Vậy sau này chị có dự định gì?" Trình Ly Nguyệt hiếu kì hỏi.
"Để xem đã, hiện giờ chị cũng không thiếu tiền, sống thoải mái một thời gian đã, có thể là đi du lịch, còn em thì sao? Khi nào kết hôn với Cung Dạ Tiêu?"
"Hai chúng em vẫn chưa có ý định kết hôn." Trình Ly Nguyệt lắc đầu.
"Hãy nắm bắt đi, gặp đàn ông cực phẩm như vậy thì đừng do dự, anh ta lại là ba của Tiểu Trạch, rất hiếm có."
Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Cuộc sống hiện tại của chúng em cũng không tồi."
Buổi tối, Trình Ly Nguyệt dẫn con về nhà, mai là thứ bảy, Cung Dạ Tiêu định đưa con tới dinh thự thật sao? Không biết cậu nhóc có yên tâm ở đó được không.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Trình Ly Nguyệt ăn sáng cùng con, hôm nay tâm trạng của Cung Dạ Tiêu rất vui, khi bắt gặp ánh mắt của Trình Ly Nguyệt, dường như có ý ám chỉ, nếu anh lại gần cô, cho dù còn cách một khoảng cũng có thể người thấy mùi hooc-môn nam tính mãnh liệt trên người anh.
Trình Ly Nguyệt có phần lo lắng, có vẻ như anh chắc chắn tối nay phải làm bằng được chuyện đó.
"Anh định để Tiểu Trạch ở lại dinh thự thật sao?" Trình Ly Nguyệt nhân lúc cậu nhóc không có ở đây liền hỏi khẽ Cung Dạ Tiêu.
"Em yên tâm, tối nay con tuyệt đối sẽ không quấy đòi về nhà đâu." Cung Dạ Tiêu cao lớn đứng trước mặt cô, đưa tay chạm vào ngực cô, hơi thở ấm nóng vô cùng gợi tình.
Trình Ly Nguyệt có phần bối rối hất tay anh ra: "Anh tốt nhất phải dám chắc như vậy."
Vì cô không muốn nửa đêm nửa hôm vẫn còn phải chạy tới dinh thự.
Lúc này chuông cửa vang lên, Cung Dạ Tiêu mỉm cười: "Quà hôm nay anh tặng con đã được đưa tới rồi!"
"Quà? Quà gì?" Trình Ly Nguyệt không hiểu hỏi.
Cung Dạ Tiêu chỉ cười không nói gì, anh bước ra cửa, Trình Ly Nguyệt cũng đi theo, họ mở cửa ra, bên ngoài là trợ lý Nhan Dương, tay Nhan Dương xách một chiếc giỏ hoa màu trắng sữa không biết đang đựng thứ gì, bên trên có vải che, không nhìn rõ bên trong.
"Cung tổng, đã chọn xong rồi, mọi thủ tục đều đã làm xong." Nhan Dương nói với anh.
Cung Dạ Tiêu vén tấm vải lên nhìn vào bên trong, hài lòng nói: "Được, cám ơn nhé."
"Trợ lý Nhan, vào ngồi chơi một lát." Trình Ly Nguyệt lễ độ mời.
"Thôi, tôi còn có việc, tạm biệt." Nhan Dương nói xong liền vẫy tay chào rời đi.
Trình Ly Nguyệt hiếu kì bước tới bên cạnh Cung Dạ Tiêu, Cung Dạ Tiêu để mặc cô vén tấm vải lên, bên dưới tấm vải hoa là một chú chó con đang nằm ngủ rất ngon lành! Trình Ly Nguyệt thầm kêu lên một tiếng, nhìn Cung Dạ Tiêu: "Sao anh lại tặng con một con chó con?"
"Con không thích sao?" Cung Dạ Tiêu tin con mình sẽ thích.
"Đây là chó gì vậy?"
"Đây là chó beagle." Cung Dạ Tiêu trả lời, sau đó anh xách vào trong phòng con.
Trình Ly Nguyệt cũng hào hứng đi theo, Cung Dạ Tiêu gõ cửa, trong phòng vọng ra tiếng cậu bé: "Mời vào."
Cung Dạ Tiêu đẩy cửa bước vào, thấy cậu bé đang dùng miếng gỗ ghép thành một ngôi nhà lớn, cầm robot tự chơi một mình!
"Baba, ba đang xách cái gì đấy?" Hai mắt cậu nhóc lập tức phát sáng.
"Con đoán xem?"
"Là trái cây sao? Hay là điểm tâm." Cậu nhóc nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
Lúc này chú chó trong giỏ bị làm ồn liền thức dậy, nó khẽ vươn vai kêu lên gừ gừ, cái đầu nhỏ huých tấm vải ra, thò cái đầu vô cùng đáng yêu ra.
"A! Là chó con!" Cậu nhóc tròn mắt kinh ngạc, bỏ robot trong tay xuống chạy qua, vẻ mặt vui vẻ như thể nhận được món quà tốt nhất thế giới.
"Mami, baba tặng con một con chó con." Cậu nhóc ôm lấy chó con, khoe với Trình Ly Nguyệt.
"Vậy sau này con phải chăm sóc nó cẩn thận đấy biết chưa?"
"Nó tên là gì ạ?"
"Vẫn chưa đặt tên, con hãy nghĩ thử xem."
"Vậy chúng ta hãy gọi nó là Quả Bóng!" Cậu nhóc lập tức đặt tên dựa theo thân hình tròn vo của chó con.
"Ừ, vậy gọi nó là Quả Bóng!" Cung Dạ Tiêu nói xong cúi xuống nói: "Nhà chúng ta không có sân cỏ, Quả Bóng không thể nô đùa, thứ bảy và chủ nhật này con tới chỗ ông bà nội chơi có được không? Ở đó có bãi cỏ, nó có thể tha hồ chạy nhảy."
Trình Ly Nguyệt bị người đàn ông lòng dạ mưu mô này làm cho bật cười, không ngờ anh lại nghĩ ra chiêu này để dụ con tới dinh thự.
Cậu nhóc nghe xong, hai mắt vụt sáng: "Vâng, con đồng ý, baba, khi nào ba đưa con qua."
"Bây giờ sẽ đưa con qua." Cung Dạ Tiêu hài lòng mỉm cười.
"Tới nhà ông bà con phải nghe lời biết không?"
"Vâng! Con sẽ nghe lời, con cũng sẽ chăm sóc Quả Bóng cẩn thận." Trong mắt cậu nhóc, Quả Bóng còn cần được chăm sóc hơn là chính mình, tinh thần trách nhiệm và trái tim nhân ái của cậu xứng đáng được điểm tối đa.
Trình Ly Nguyệt không cần phải lo lắng nữa, ý tưởng của Cung Dạ Tiêu rất hay, có lẽ sau này cậu nhóc thi thoảng sẽ lại tới dư thự ở.
Hôm nay Cung Dạ Tiêu vẫn phải đi ra ngoài một chuyến, trước khi đi, nghĩ tới một việc, liền nói với Trình Ly Nguyệt: "Tối anh có một bữa tiệc, em đi với anh nhé."
Trình Ly Nguyệt nghe nói là tiệc của giới doanh nghiệp liền cảm thấy đau đầu, cô không thích náo nhiệt, không thích những người chỉ biết đóng kịch xã giao, cô lắc đầu nói: "Em không đi đâu, tối nay em sẽ đi tới an ủi sếp của em, gần đây tâm trạng của chị ấy không được vui."
Cung Dạ Tiêu cũng không ép buộc cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, mỉm cười đầy ẩn ý: "Được, tối anh sẽ cố gắng về sớm."
Bình luận facebook