-
Chương 337
Trên một bãi cỏ bằng phẳng, tuyết của hai ngày trước đã tan bớt một phần, để lộ ra những ngọn cỏ màu vàng. Trên bãi cỏ có một con ngựa nhỏ giống lùn màu trắng sữa, dáng vẻ khỏe mạnh, trên lưng nó có đặt một chiếc yên ngựa, trên yên ngựa là một cậu bé đang ngồi, từ sau khi ngồi lên lưng ngựa miệng cậu bé vẫn cười không ngớt, ra dáng quát lớn: "Đi...đi..."
Ngựa nhỏ ngoan ngoan chậm rãi đi về phía trước, bên cạnh có một người một người giúp việc dắt ngựa, ông mỉm cười nhìn tiểu thiếu gia trên lưng ngựa, thận trọng bảo vệ cậu.
Đây là trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ của cậu nhóc! Cậu đã cưỡi ngựa mấy vòng rồi nhưng vẫn không chịu xuống, trong vườn hoa cách đó không xa, Trình Ly Nguyệt đang uống sữa tươi thơm ngon, cô mặc một bộ áo lông màu xanh ngọc, nhìn con trai thi thoảng lại cất tiếng cười khanh khách ở phía xa, tâm trạng cô trở lên vô cùng yên bình và hạnh phúc.
Tới đây đã ba ngày, cô vô cùng thích trang trại này, nơi này có hơn hai mươi người làm, họ ngày nào cũng bận rộn trong hầm rượu, hơn nữa rượu nho của nơi đây vô cùng thơm và ngọt, cô cũng rất thích uống, buổi tối thường uống hai ly, như vậy sẽ có thể ngủ một mạch tới sáng.
Vợ chồng Cung Thánh Dương đối xử với cô như con gái, khiến cô không hề cảm thấy bó buộc, người làm nơi đây cũng rất nhiệt tình, cộng thêm phong cảnh nơi này rất đẹp, xa xa tuyết sơn thoáng ẩn thoáng hiện, rừng cây nhấp nhô gợn sóng, còn có cả cảnh băng tuyết khắp núi, ngoại trừ thời tiết ngoài trời khá lạnh ra, bên trong nhà vẫn vô cùng ấm áp, rời xa cái náo nhiệt của thành phố, giữ được vẻ tĩnh nặng và nét đẹp nguyên sơ, rất thích hợp để tĩnh dưỡng.
Ở đây, Trình Ly Nguyệt cũng không còn phải lo lắng cho cậu nhóc, vì hàng ngày đều có những thứ mới mẻ mà cậu yêu thích cho cậu nghiên cứu, còn có cả Quả Bóng cho cậu chăm sóc, và có ngựa giống lùn trở thành người bạn yêu quý của cậu.
"Grừ..." Quả Bóng nhỏ lăn lộn bên chân cô, nó vừa tắm xong, lông rất sạch sẽ, đôi mắt long lanh to tròn như hai giọt nước, lúc này tủi thân nhìn cô, muốn được ôm.
Trình Ly Nguyệt cúi người ôm nó vào lòng, ủ ấm cho nó. Quả Bóng nhỏ nằm bò trong lòng cô, cảm nhận hơi ấm của nữ chủ nhân, chả mấy chốc đã chớp mắt ngủ mất.
Trình Ly Nguyệt ở đây vẫn hay nhớ tới Cung Dạ Tiêu, sáng trưa tối hàng ngày anh đều gọi điện thoại tới hỏi thăm, nói chuyện ăn gì, làm gì, mặc dù chỉ là những chuyện vặt vãnh nhưng nói chuyện qua điện thoại bỗng trở lên rất thú vị.
Cung Dạ Tiêu cũng rất muốn tới đây, gọi điện thoại buổi tối, khi gần cúp máy anh thường thở gấp, rõ ràng là lại nghĩ linh tinh, giống như đêm qua, anh còn nói trước qua điện thoại, đợi khi anh sang sẽ dạy bảo cô một trận, Trình Ly Nguyệt thực sự không còn gì để nói.
Đã cách xa thế này rồi, anh còn làm gì được cô chứ?
Ở nơi này, thi thoảng Trình Ly Nguyệt lại có linh cảm, ngồi trên ban công của phòng ngủ ấm áp, cô vẽ được một vài bản thảo, đợi về nước sẽ chỉnh sửa. Cô ngẫm nghĩ không biết Cung Muội Muội chừng nào sẽ tới, vì Trình Ly Nguyệt rất muốn tới tuyết sơn thám hiểm, tuy nhiên trước mắt vẫn chưa có người đi cùng.
Tại nước X.
Sau khi Dạ Lương Thành bị thương, được cấp trên phê chuẩn cho hai ngày nghỉ phép, hiện tại anh và Cung Muội Muội chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong khách sạn.
Chả mấy khi hai người được ở bên nhau từ sáng tới tối, Cung Muội Muội đương nhiên phải tranh thủ, ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, trong khách sạn có máy sưởi, cô ôm anh cùng ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, cảm giác vô cùng lãng mạn và ấm áp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Lương Thành nhận được điện thoại từ cấp dưới, đêm qua xảy ra mấy vụ việc khẩn cấp, các phần tử bạo động tấn công căn cứ quân sự, Dạ Lương Thành bất chấp thương tích, kiên quyết đi xem tình hình, Cung Muội Muội đương nhiên muốn đi cùng anh nhưng bị anh từ chối.
"Không được, anh đang bị thương." Cung Muội Muội cắn môi, không yên tâm để anh đi như thế này.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, chiều anh về, em ngoan ngoãn đợi anh về." Dạ Lương Thành đương nhiên cũng không yên tâm cấp dưới của mình.
"Vậy em đưa anh xuống lầu."
"Bên ngoài lạnh lắm, không cần đâu, anh đã gọi xe đợi ở dưới lầu rồi."
"Em muốn tiễn anh." Cung Muội Muội rất muốn đưa anh xuống.
Dạ Lương Thành cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng, liền dắt tay cô: "Vậy lát nữa em phải lên lầu liền, trưa gọi khách sạn mang bữa trưa vào phòng, đừng đi lung tung."
"Vâng." Cung Muội Muội gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời anh.
Dạ Lương Thành mặc trang phục quân đội, giấu kĩ vết thương, trông anh cũng giống như bao người khỏe mạnh khác.
Ngoài cửa đã có một chiếc xe hơi đợi sẵn bên đài phun nước, đó là xe chuyên dụng của khách sạn, Cung Muội Muội đưa thẳng anh tới cửa xe, kiễng chân giúp anh chỉnh sửa lại vạt áo, bất ngờ Dạ Lương Thành nghe được tiếng tít tít đáng ngờ ở trong xe.
Âm thanh này khiến sắc mặt Dạ Lương Thành lập tức biến sắc, anh lập tức kéo Cung Muội Muội chạy nhanh về phía khách sạn, vừa mới chạy được ba bước, chiếc xe sau lưng họ liền nổ bùm một tiếng, bay bổng lên không sau đó bốc cháy ngùn ngụt rơi xuống.
Trong thời khắc xe phát nổ, Dạ Lương Thành đã ôm chặt Cung Muội Muội vào lòng còn mình thì không hề có phòng bị gì cả, dùng cơ thể cao lớn của mình cản lại toàn bộ sức mạnh của vụ nổ.
Cung Muội Muội cũng được anh bịt tai lại, nhưng tiếng nổ vẫn khiến tai cô ù lên, ngay lập tức cô không còn nghe thấy gì, cô mở tròn mắt nhìn Dạ Lương Thành đang bảo vệ mình, cảm nhận được cơ thể anh khẽ run lên.
"Dạ Lương Thành... Dạ Lương Thành..." Cung Muội Muội kêu lên thất thanh.
Lưng Dạ Lương Thành để lộ ra mấy vùng da bị bỏng, có thể thấy uy lực của vụ nổ cự ly gần đáng sợ tới nhường nào.
Dạ Lương Thành dắt tay cô chạy nhanh vào trong khách sạn, Cung Muội Muội chạy theo sau anh lập tức nhìn thấy bộ quân phục của anh đã bị cháy đen từng mảng, nước mắt cô tuôn trào, vụ nổ khiến khách khứa và nhân viên phục vụ của khách sạn trở lên hoảng loạn, Cung Muội Muội vừa vào trong khách sạn liền hỏi vội: "Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Để em xem nào."
Chân Cung Muội Muội cũng bị sức nổ anh hưởng, da bỏng rát đau đớn, nhưng cô biết anh phải chịu nhiều uy lực của vụ nổ hơn cô.
"Anh không sao cả." Dạ Lương Thành nói xong liền lấy điện thoại liên hệ cấp dưới của mình, bảo họ lập tức qua bên này.
Vụ nổ bất ngờ khiến mọi người trở tay không kịp, thậm chí nhân viên khách sạn cũng cảm thấy khó tin.
Xe của khách sạn sao lại đột nhiên phát nổ?
Dạ Lương Thành vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm, anh lập tức nghĩ tới ba kẻ ám sát công chúa tối hôm đó, anh tin rằng ba kẻ đó chính là đối tượng bạo động được bố trí lâu dài trong hoàng gia để chuẩn bị ám sát thành viên hoàng gia, sự xuất hiện của anh tối qua đã cứu hoàng gia một kiếp nạn đáng sợ.
Hơn nữa khi ba tên bạo động bị bắt giữ, chúng nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng thù hận, vừa rồi xe hơi đã bị lắp đặt thiết bị phát nổ, nhất định có liên quan tới tối hôm đó.
Có lẽ anh đã trở thành một đối tượng báo thủ của bọn bạo động.