Lục Tuấn Hiên nhìn chằm chằm vào câu nói ấy, trong lòng không kiềm được sự vui mừng, hiệp ước mà đời ba kí, mặc dù là cho đến hiện nay, những cổ đông trong công ty, cũng đều kí cái hợp đồng này, cho nên, cái hợp đồng có thời hạn là ba mươi năm, còn hiện nay, thì ít nhất vẫn còn mười năm để giam giữ sự trung thành của các cổ đông trong công ty.
Trước đây Lục Tuấn Hiên không hề xem kĩ những điều khoảng trong hợp đồng, anh đã kế thừa những thắng lợi, trực tiếp kế thừa từ tay của bố, huống hồ tập đoàn họ Lục đang như một con đại bàng đang bay cao bay xa, sao lại có thể đi lùi chứ? Cho nên, đến giờ anh mới phát hiện, còn có điều khoảng như thế này.
Đây không phải là điều khoảng không hợp lí sao, năm ấy ba vì muốn lấy tất cả tiền của các cổ đông hợp lại với nhau, đã kí điều khoảng này, nào ngờ, hiện nay lại giúp được anh.
Ánh mắt của Lục Tuấn Hiên thoáng qua ánh nhìn của một lão già đầy mưu kế, nếu việc này thực sự là do Cung Dạ Tiêu làm, khiến công ty anh rời vào tình thế thiếu nợ này, vậy xem ra anh không cần phải giữ lấy cổ phần của Trình Ly Nguyệt nữa, với lại đó còn là cách tốt để anh giữ Trình Ly Nguyệt bên mình.
Công ty thiết kế Thế Tước.
Hôm qua sau khi từ nhà họ Tịch về, trái tim của Giản Vân đã bị cuốn hút chàng thiếu gia họ Tịch ấy, cô phát hện mình làm việc gì, đều không thể chú tâm, trong đầu luôn hiện lên hình bóng giọng nói tiếng cưới của anh ấy, thật là làm say lòng người.
Cô luôn ngưỡng mộ Trình Ly Nguyệt có người đàn ông như Cung Dạ Tiêu, cô cũng nghĩ, nếu trên đời còn có người đàn ông như vậy, cô sẽ không chần chừ mà nắm lấy họ, giờ đây trời đã bang cho cô một người đàn ông cực phẩm vậy, trời ạ ! Cô thật sự không muốn đánh mất cơ hội như thế này.
Cô ấy nghĩ, nhất định sẽ có cơ hội gặp lại, nhất định sẽ có, chỉ cần anh ấy vẫn liên lạc với Trình Ly Nguyệt để bàn về bảng thiết kế, cô ấy sẽ có cơ hội gặp.
Trình Ly Nguyệt ngồi trong phòng làm việc, có chút do dự, không biết người Tịch phu nhân đó có ý kiến với bảng thiết kế không, nếu cần phải sửa, thì cũng phải cho cô chút thời gian.
Cách nhìn của người trong hoàng gia chắc chắn sẽ khắt khe hơn người thường.
Vào lúc này thì điện thoại trong phòng làm việc cô reng lên, cô ấy bèn cười và bắt máy, “A lô, xin chào.”
“Cô Trình Ly Nguyệt phải không? Xin chào , tôi là Tịch Phong Hàn người mà hôm qua cô đã gặp.”Đầu dây bên kia là giọng trầm ấm của một người đàn ông.
Sắc mặt của Trình Ly Nguyệt trầm lại, xưng hô một cách lịch sự, “Chào anh , Tịch thiếu gia, phải chăng là bảng vẽ của tôi khiến Tịch phu nhân không hài lòng?”
Tịch Phong Hàn cười nhẹ nói, “Đúng là có vài chỗ bà ấy muốn cô phải sửa, có thời gian gặp mặt không?”
“Hả!” Trình Ly Nguyệt lập tức giậc mình, không ngờ anh ấy lại trực tiếp hẹn gặp mặt!
“Tôi đến nhà anh sao?” Trình Ly Nguyệt hỏi.
“Không cần, chúng ta hẹn ở ngoài thôi, chiều rảnh không?”
“Rảnh chứ! Tôi sẽ đặt trước một tiệm cà phê nhé!” Trình Ly Nguyệt nghĩ trong lòng, nói thế nào thì anh ấy cũng là khách! Không thể khiến anh ấy tốn kém được.
“Khỏi rồi, tôi sắp xếp chỗ cho, cô Trình, tôi muốn cô đến một mình.” Lời của Tịch Phong Hàn dường như có ý khác.
Trình Ly Nguyệt giậc mình, nhưng Giản Vân lại rất muốn gặp anh ấy! Cô ấy cắn môi rồi hỏi thử, “Còn người đồng nghiệp đó của tôi…”
“Không cần đến, bảng vẽ một mình cô hoàn thành là được, tôi chỉ cần gặp cô đủ rồi, đợi sự sắp xếp của tôi.” Đầu dây bên kia, giọng của Tịch Phong Hàn thể hiện sự chính chuyên của mình, khiến Trình Ly Nguyệt không dám từ chối.
Cúp điện thoại, Trình Ly Nguyệt thở mạnh, một mình đi gặp Tịch Phong Hàn? Tại sao anh ấy lại muốn gặp riêng cô?
Cô ấy nghĩ, chắc chỉ vì bảng vẽ thôi!
Lúc này, điện thoại cô lại reng lên, tim cô bỗng đập mạnh, khi thấy tên người gọi hiện lên, không biết sao cô lại hơi sợ sợ, cô ấy vội nở cười ngọt ngào bắt máy, “A lô!”
“Sao đây? Giọng ngọt vậy, giấu anh làm việc gì xấu phải không?” Giọng có chút trầm không vui trách vấn hỏi.
Người đàn ông đúng là như một vị thần mà.
Trình Ly Nguyệt muốn khóc, cô ấy vẫn phải kiềm chế cười nói, “Em thì có giấu anh làm việc xấu gì chứ? Em không phải đang an phận đi làm sao!”
“Nói với em một tin vui nè! Công ty Lục Tuấn Hiên gặp rắc rối rồi.”
“Công ty anh ấy sao rồi? Anh đã làm gì anh ấy?”
“Nghiệp anh ấy tạo tự mình hưởng lại, anh đâu cần làm gì, đó là hố lúc trước anh ấy tự đào, anh chỉ đẩy nhẹ thôi, rồi anh ấy tự nhảy xuống.”
“Rốt cuộc là anh đã làm gì?”
“Công ty anh ấy có không ít lỗ hỏng về thuế, anh đã tố cáo anh ấy.”
Trình Ly Nguyệt đơ ra vài giây, sau đó, vui vẻ cười nói, “Vậy sao? Thì ra giám đốc Cung cũng thích chơi méc vặt sao!”
Nghĩ đến việc anh ấy làm, cũng đáng cô ấy chê bay thật.
“Này nhỏ kia, phải dạo cưng em quá rồi phải không, làm em không biết tôn trọng là gì? Hôm qua là ngày cuối của em rồi, coi tối nay em chạy đâu cho thoát.” Cung Dạ Tiêu lạnh lùng hứ một tiếng, như nhất định sẽ có được cô ấy vậy.
Tuy qua điện thoại giọng của anh ấy chỉ có một mình Trình Ly Nguyệt nghe được, nhưng cô vẫn cảm thấy đỏ cả mặt.
“Không lẻ em không thể nghỉ thêm một ngày sao?” Trình Ly Nguyệt bất lực nói.
“Không được, tối nay anh sẽ dẫn em đi ăn một chầu ngon lành, sau đó, em ăn no rồi, thì cúng nạp cho anh.”
“Đủ rồi nha, anh thật là, anh nói nữa, em cúp máy đó nha.” Trình Ly Nguyệt uy hiếp.
“Không được cúp, anh còn chưa nói xong.” Cung Dạ Tiêu ra lệnh nói.
“Vậy anh nói nhanh đi! Còn chuyện gì chưa nói?”
“Nói yêu anh.”
Trình Ly Nguyệt nhìn sang tòa nhà cao chọc trời ấy, mắc cỡ nói, “Sao tự nhiên lại phải nói vậy?”
“Nói nhanh.”
“Em yêu anh.” Trình Ly Nguyệt ngừng ngại nói.
Đầu dây bên kia nghe câu em yêu anh miễn cưỡng vậy, nên có chút không hài lòng, “Tối nay đợi anh, anh sẽ làm cho em xin anh yêu em.”
Lúc này,Giản Vân gõ cửa bước vào, Trình Ly Nguyệt mắc cỡ nói, “Không nói nữa , cúp máy đây.”
Cô ấy cúp máy, vì có chút mắc cỡ, nên cúp hơi vội.
Giản Vân thoáng qua một ánh nhìn phức tạp, cô ấy mỉn cười, “Ly Nguyệt, nhà họ Tịch có tin gì chưa?”
Trình Ly Nguyệt nghĩ đến việc Tịch Phong Hàn chỉ muốn gặp riêng cô, cô nghĩ, đã là yêu cầu của khách, nhất định không thể làm trái được, cô biết nếu giải thích , Giản Vân sẽ trách cô sao không nói thay cô ấy.
“Tạm thời vẫn chưa.” Trình Ly Nguyệt chỉ có thể nói dối, chỉ có vậy mới đỡ ngại.
Giản Vân cười mỉn, xem ra Tịch gia rất hài lòng với thiết kế của chị!
“Nếu hài lòng, thì tốt rồi, vì thật sự sửa cũng hơi khó.” Trình Ly Nguyệt cười nói.
“Thôi vậy chị bận đi!” Giản Vân nói xong, liếc nhìn điện thoại để trên bàn, lúc nảy cô vội cúp điện thoại, đã làm cô ấy nghi ngờ.
Cô ấy nghĩ, nhất định là điện thoại của nhà họ Tịch.
Bình luận facebook