Dạ Lương Thành và Quý Quân đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Bên dưới là cuộc giao dịch của hai nhóm người, giao dịch một loại vũ khí sinh hóa mới được nghiên cứu ra. Hai bên đều đang tỏ thái độ vô cùng thân thiện, nhưng bầu không khí vẫn có những nhân tử nguy hiểm khiến lòng người bất an.
Một tay giao tiền một tay giao hàng, Lý Nhuệ là đầu mục phụ trách lần này, trong tay anh ta đang cầm một rương vũ khí sinh hóa, mỉm cười bắt tay với đầu mục của đối phương, đầu mục của đối phương khi mỉm cười, bỗng nhiên rùng mình, sau đó một ngụm máu tươi phun ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, đàn em hai bên bắt đầu nổ súng, đàn em của Lý Nhuệ đã có chuẩn bị từ trước, còn đối phương, sáu người hoàn toàn không kịp phản kháng gì đều đã chết thảm trên mặt đất.
Giao dịch của xã hội đen, hiện tượng dùng vũ lực giải quyết vấn đề thế này rất thường thấy, có thể gọi là kiếm tiền bằng mạng sống.
Khi nhóm người của Lý Nhuệ chuẩn bị rời đi, Dạ Lương Thành và Quý Quân lập tức chiếm cứ điểm bắn cao nhất, Dạ Lương Thành lên tiếng: "Lý Nhuệ, đứng lại."
Điểm đỏ của Dạ Lương Thành đang nhằm vào vị trí tim của Lý Nhuệ.
Đàn em của Lý Nhuệ lập tức chuẩn bị phản kích, Lý Nhuệ liền ra hiệu ngăn cản, anh ta ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đồng đội trước đây của mình.
"Lý Nhuệ, chúng tôi tới đón cậu về nước, cậu hãy gác lại mọi việc theo chúng tôi về nước." Dạ Lương Thành lớn tiếng nói.
Khóe miệng Lý Nhuệ nở nụ cười phức tạp: "Tôi biết các cậu sớm muộn gì cũng tìm được tôi, không ngờ sớm hơn tôi tưởng vài năm, tôi đã có cuộc sống thuộc về mình ở đây rồi, các cậu hãy về đi!"
"Lý Nhuệ, chuyện năm xưa là sao?"
Lý Nhuệ cũng nể tình xưa, không giấu giếm: "Năm xưa tôi tưởng mình đã chết trong trận chiến lần đó nhưng không ngờ có người đã cứu tôi, tôi đã trùng sinh."
"Vậy tại sao cậu không về lại đội?" Dạ Lương Thành nheo mắt trầm giọng hỏi.
"Vì tôi phải báo ân, người cứu tôi chính là lão đại của tôi hiện tại, tôi phải báo đáp ơn cứu mạng của anh ấy."
Ánh mắt Dạ Lương Thành chăm chú theo dõi từng hành động của anh ta, trầm giọng khuyên nhủ: "Lý Nhuệ, cậu là đồng đội của chúng tôi, là chiến hữu của chúng tôi, tôi hi vọng cậu có thể dừng mọi hành động hiện tại của mình lại."
"Đây là việc của tôi, không liên quan gì tới các cậu." Lý Nhuệ nói xong liền xách túi chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại, Lý Nhuệ, cậu là một thành viên trước đây của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không để cậu kiếm tiền phi pháp, không cho phép cậu gây hại cho xã hội." Quý Quân quát lên.
Lý Nhuệ quay đầu lại, súng trong tay lập tức nhắm về phía hai người Dạ Lương Thành: "Nếu như các cậu ngăn cản tôi vậy thì sẽ là kẻ địch của tôi."
Quý Quân hừ một tiếng: "Cho dù đối đầu với cậu chúng tôi cũng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, cậu có biết ở nước các người có bao nhiêu vũ khí sát thương lớn được tuồn vào thị trường trong nước không, cậu có biết rằng như vậy sẽ tăng bao nhiêu cơ hội phạm tội không?"
Ánh mắt Lý Nhuệ lúc này không hề hối hận, anh ta cười nhạt một tiếng: "Tiền này tôi không kiếm thì cũng sẽ có người khác kiếm."
"Nhưng chí ít chúng tôi cũng không phải nhìn đồng đội của mình làm những việc vi phạm pháp luật." Ánh mắt Dạ Lương Thành thoáng khẩn cầu: "Lý Nhuệ, hãy dừng lại đi."
Lý Nhuệ đột ngột bắn thẳng về phía Dạ Lương Thành, Quý Quân vội vàng nhào tới đẩy Dạ Lương Thành xuống đất, anh biết mối quan hệ giữa Dạ Lương Thành và Lý Nhuệ, biết rằng người không nhẫn tâm nổ súng chính là Dạ Lương Thành.
Lý Nhuệ nổ súng, lập tức đàn em cũng đồng loạt giương súng nã đạn về phía Dạ Lương Thành và Quý Quân, cho tới khi bọn họ an toàn rút lui.
Nhìn bóng dáng Lý Nhuệ biến mất, Dạ Lương Thành nghiến răng, Quý Quân vỗ vai anh: "Xem ra chúng ta phải dùng biện pháp phản kích quyết liệt thôi, Lý Nhuệ đã không thể quay đầu lại nữa rồi, hơn nữa cậu ta cũng không muốn quay đầu. Lần này chúng ta sẽ lựa chọn hai phương pháp giải quyết, một là dẫn một Lý Nhuệ không có ức uy hiếp về, hai là mang thi thể Lý Nhuệ về. Vũ khí buôn lậu trải qua tay Lý Nhuệ đã gây ra ít nhất mười vụ án giết người ở trong nước, chúng ta nhất quyết phải giải quyết cho xong."
trong nước, ở kí túc xá của bộ ngoại giao, Cung Muội Muội nhận được điện thoại của Trình Ly Nguyệt, cô đồng ý với cô ấy sẽ cùng đi tới show đá quý lần này.
Cung Muội Muội nằm trên giường, lúc này cô thường cứ nhớ tới Dạ Lương Thành, cô lo lắng cho sự an nguy của anh nhưng cô cùng hiểu anh không thể gọi điện cho cô.
Chỉ có điều, những đêm nhớ anh thường rất dài.
Buổi sáng.
Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy trong lòng Cung Dạ Tiêu, nhìn anh vẫn còn đang ngủ say, cô mím môi hôn nhẹ lên trán anh.
Rõ ràng anh vẫn đang ngủ rất say nhưng lập tức đã vươn tay kéo cô vào lòng: "Ngủ cùng anh thêm một lúc nữa."
Trình Ly Nguyệt vốn muốn dậy ra chạy máy chạy bộ ngoài đại sảnh, thấy anh giữ chặt lấy mình, cô đành phải nằm xuống, tiếp tục ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ngẩng đầu lên đường nét hoàn mĩ của cằm anh, cô khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra tò mò xờ nhẹ, mô tả lại.
Cung Dạ Tiêu lên tiếng kháng nghị, nắm chặt lấy bàn tay không chịu an phận của cô, dần dần trở thành mười ngón đan xen, ngay sau đó, cơ thể của người đàn ông ngủ say bỗng giống như dã thú mạnh mẽ, đè cô xuống dưới.
Anh mở mắt đâu thấy buồn ngủ? Sáng long lanh mỉm cười quyến rũ.
Cung Dạ Tiêu khàn giọng hỏi: "Sáng ra đã muốn sao?"
Trình Ly Nguyệt dở khóc dở cười: "Đâu có! Anh đè em nặng quá, mau đi xuống."
"Nhưng anh muốn."
"Không được, Cung Dạ Tiêu, anh đừng..."
"Xin anh đi." Cung Dạ Tiêu mỉm cười ranh mãnh.
"Xin anh!"
"Xin anh làm gì?"
"Xin anh..." Trình Ly Nguyệt còn chưa nói hết, môi anh đã tiến sát lại, giọng khàn khàn bổ sung giúp cô: "Xin anh muốn em."
Sao lại có kẻ khốn quá đáng thế này chứ? Đó không phải là điều cô muốn nói.
Trình Ly Nguyệt muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể anh giống như núi đá, cánh tay nhỏ bé đẩy anh lập tức bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu, khiến cô mất hết mọi năng lực phản kháng.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, cả căn phòng sáng bừng, soi sáng khiến hai gương mặt đang hôn nhau trên giường càng trở lên rõ ràng nổi bật, môi lưỡi quấn quýt, hơi thở đan xen.
Tất cả đều vô cùng ái ân.
Trình Ly Nguyệt rõ ràng nói không muốn nhưng khó địch nổi kĩ xảo khêu gợi cao siêu của anh, chỉ một lúc sau cô đã phải đầu hàng.
Đợi khi cô tính lại lần nữa đã mười giờ rồi.
"A! Em phải đi làm." Trình Ly Nguyệt có phần hốt hoảng kêu lên.
Cung Dạ Tiêu lập tức mỉm cười ấn cô xuống giường: "Em đi làm tới mụ mị rồi sao? Hôm nay là cuối tuần."
Trình Ly Nguyệt ngẫm nghĩ lại, đúng rồi, hôm nay là cuối tuần, sau đó cô bật cười: "Vậy trưa chúng ta đi gặp con."
Cung Dạ Tiêu khẽ chạm vào mũi cô: "Khi nào sinh cho anh một đứa con gái đây? Hay là bây giờ chúng ta tiếp tục?"
"Còn tiếp tục?" Trình Ly Nguyệt giật mình đẩy anh ra.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười hôn lên má cô: "Đối với em, anh vẫn luôn muốn là cứng."
Trình Ly Nguyệt cạn lời, cô không có yêu cầu như vậy!
Bình luận facebook