Vừa đi tới vườn hoa liền nhìn thấy một bóng người quý phái, thanh tao đứng đợi ở cửa đại sảnh sáng đèn, bà đứng cùng người giúp việc, đang nhìn về phía cổng.
Khi thấy mọi người bước vào ánh mắt bà lập tức tìm kiếm, cuối cùng bà nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi sau lưng con trai mình, trái tim bà đập thình thịch, bà nheo mắt không dám tin vào mắt mình, đây chính là đứa con gái bà đã bỏ quên ở bên ngoài sao?
Trình Ly Nguyệt nhìn thấy phu nhân khí chất dịu dàng ôn hòa, không ngờ rằng bà chính là người mẹ mà cô tìm kiếm bấy lâu.
Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, nước mắt rưng rưng, Tịch phu nhân vội bước xuống, nhìn đứa cháu ngoại mà con trai đang dắt, sau đó lại bước vội tới trước mặt Trình Ly Nguyệt, Cung Dạ Tiêu buông tay Trình Ly Nguyệt ra, Tịch phu nhân lập tức nắm lấy, nức nở không nói thành lời nhìn Trình Ly Nguyệt.
"Con ơi! Con... con đúng là con gái của mẹ phải không?" Tịch phu nhân nắm chặt tay cô đặt lên ngực mình, bà nhìn cô, đôi mắt đã có vết chân chim giàn giụa nước mắt, vẻ mặt áy náy.
Trình Ly Nguyệt vốn tưởng rằng mẹ mình là một người nhẫn tâm, nhưng giờ phút này nhìn mẹ tới con mình cũng không nhớ nổi, không dám chắc chắn, cô sao có thể hận người mẹ bị mắc bệnh mất trí này chứ?
Cô cắn môi, nước mắt rưng rưng, sau đó cô gật đầu, lại gật đầu, mới nghẹn ngào nói: "Vâng, con đây!"
Tịch phu nhân cúi đầu, khóc thảm thiết: "Là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ, mẹ đã bỏ rơi con."
Tịch Phong Hàn đứng bên cạnh giao Tiểu Trạch cho Cung Dạ Tiêu, anh bước tới vỗ vai mẹ mình: "Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, em gái cũng đã tìm được rồi, mẹ nên vui mới đúng."
Tịch phu nhân liền lau nước mắt, ngẩng đầu vui mừng gật đầu: "Đúng vậy, mẹ rất vui, mẹ vui vì có thể gặp lại con."
Trình Ly Nguyệt cũng không cầm được nước mắt, Tịch Phong Hàn nhìn động viên cô: "Hãy tha thứ cho mẹ vì chứng bệnh mất trí những năm qua!"
Trình Ly Nguyệt gật đầu, đáp lời: "Vâng! Em biết."
"Mẹ, lại đây, con dìu mẹ vào nhà, tới giờ ăn cơm rồi." Tịch Phong Hàn dìu mẹ đi ở phía trước, Tiểu Trạch lập tức bước tới ôm lấy mẹ mình an ủi: "Mami, mami đừng khóc."
Trình Ly Nguyệt lúc này rất không muốn khóc, vì thấy mẹ vẫn còn trên đời lại khỏe mạnh như vậy, cô gật đầu mỉm cười: "Mami không khóc."
Cung Dạ Tiêu ôm cậu nhóc vào lòng, lấy ra một tay dắt cô vào đại sảnh.
Trình Ly Nguyệt đã từng tới đây một lần nên không lấy gì làm lạ, Tịch phu nhân đi một bước lại quay đầu lại nhìn cô mỉm cười, nói với Tịch Phong Hàn: "Phong Hàn, con phải chăm sóc cho em gái con đấy."
"Mẹ, con biết rồi." Tịch Phong Hàn gật đầu, sao anh có thể không chăm sóc cô được chứ? Trong lòng anh, người phụ nữ đời này anh yêu nhất là mẹ, người anh muốn chăm sóc nhất cũng là mẹ, vì thế chưa bao giờ anh có bất cứ ý kiến gì đối với Trình Ly Nguyệt.
Tịch phu nhân ngồi xuống liền nhìn cậu nhóc trong lòng Cung Dạ Tiêu, hiền từ vẫy tay gọi cậu bé: "Nào, lại đây với bà ngoại."
Cung Dạ Tiêu đẩy nhẹ cậu nhóc, Trình Vũ Trạch lập tức thân thiết chạy tới bên Tịch phu nhân, lễ phép gọi: "Bà ngoại!"
"Ơi..." Tịch phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, bà vẫn luôn hi vọng con trai sinh cho mình một đứa cháu nội nhưng con trai tới giờ còn chưa có bạn gái, hiện tại cuối cùng bà cũng được nhìn thấy cháu ngoại của mình.
Bà đưa tay xoa nhẹ gáy cậu bé: "Cháu bà đáng yêu quá." Nói xong liền nói với người giúp việc ở sau lưng: "Mau mang quà ra đây."
Người giúp việc liền bê một chiếc hộp tới, Tịch phu nhân mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng, một đôi vòng tay bằng bạc, bà nói với cậu bé: "Đây là quà bà ngoại tặng con, có thích không?"
"Thích ạ!" Cậu nhóc gật đầu, lần trước cụ cũng tặng cậu cái này, cậu rất thích, thấy rằng người lớn đều rất yêu mình nên mới tặng quà cho mình.
Trình Ly Nguyệt nghẹn ngào, muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng cuối cùng vẫn không gọi thành tiếng.
Cậu nhóc ôm chiếc hộp nhung màu đỏ tới bên mẹ mình: "Mẹ ơi, bà ngoại tặng con này."
"Con hãy cất cẩn thận, không được làm mất!"
"Vâng, con sẽ cất thật cẩn thận." Cậu nhóc nâng niu ôm lấy chiếc hộp vào lòng.
Người giúp việc lại mang ra một chiếc hộp nữa, Tịch phu nhân tận tay mở ra, lấy ra một chiếc vòng ngọc màu vàng lấp lánh, nhìn đã biết là loại ngọc đắt tiền, bà đưa tay nắm lấy tay Trình Ly Nguyệt nói: "Con à, nhiều năm không gặp con, mẹ rất áy náy, mẹ biết bây giờ không thể bù đắp được gì cho con, nhưng món quà này con hãy nhận lấy."
Nói xong, bà lại đẩy vào cổ tay Trình Ly Nguyệt, vòng ngọc rất trơn, lập tức đeo lên tay cô, hơn nữa rất hợp với nước da trắng ngần của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt cúi đầu nhìn vòng ngọc, cuối cùng cô khẽ nói: "Cám ơn mẹ!"
Tịch phu nhân nghe xong hai mắt đỏ hoe, lúc này bà không chỉ áy náy vì năm xưa bỏ rơi cô mà còn vì bây giờ bà không có kí ức gì về đứa con gái mà năm xưa mình sinh ra, đây là việc mà bà đau lòng nhất.
Tới giờ, con trai đã tìm được con gái cho bà, ba cũng chỉ có thể nghe con trai kể về chuyện năm xưa, chi tiết mọi chuyện bà đều đã quên hết, trong đầu không tìm được lại bất cứ kí ức nào.
"Con à, mẹ nghe Phong Hàn nói cha con đã qua đời rồi, ông ấy ra đi có nhẹ nhàng không?" Tịch phu nhân cũng không hề có kí ức gì về người đàn ông mà mình đã gặp gỡ trong hai năm đó. Có điều cho dù bà đã quên ông nhưng trong đời bà vẫn có người đàn ông này, trong lòng sẽ vẫn vấn vương.
"Ba..." Trình Ly Nguyệt mắt lập tức đỏ hoe, nói không lên lời.
Cung Dạ Tiêu ngồi bên cạnh đáp thay: "Ba của Ly Nguyệt xảy ra tai nạn ô tô và qua đời rồi."
Tịch phu nhân giật mình, ánh mắt toát lên vẻ tiếc thương, tai nạn qua đời cũng có nghĩa là ông đi nhanh chóng.
"Con tôi thật đáng thương." Tịch phu nhân thầm lau nước mắt, có thể tưởng tượng ra những năm qua, một mình cô sẽ vất vả ra sao khi không có ba mẹ bên cạnh.
Trình Ly Nguyệt biết bà đang tự trách mình, cô liền nắm vội lấy tay bà nhẹ nhàng an ủi: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sống rất tốt, không có uất ức gì cả."
Câu nói này khiến trái tim Cung Dạ Tiêu như bị đâm thật mạnh, cô có bị uất ức hay không anh là người rõ nhất, hơn nữa những uất ức năm xưa cô phải chịu gần như có thể dùng từ tàn nhẫn để hình dung, nghĩ tới đây anh lại càng thêm hận Lục Tuấn Hiên.
Tịch Phong Hàn bước từ bàn ăn tới, nói với người trên sofa: "Mọi người vào bàn ăn cơm thôi."
Nói xong, anh liền bước tới bên cậu nhóc, dắt tay cậu nhóc nói: "Tiểu Trạch, ngồi cùng cậu có được không?"
"Vâng, được ạ!" Cậu nhóc rất thích người cậu này.
Bình luận facebook