Ở thôn Độ Giả chơi vài hôm, Trình Ly Nguyệt nhớ con trai rồi, máy bay tư nhân của Cung Dạ Tiêu bay thẳng về nước.
Tôi đầu tiên sau khi về nước, Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt liền mời vài người thân đến, Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành, hai mẹ con Tịch Phong Hàn, anh họ Trình Ly Nguyệt – Chiến Tây Dương vừa hay đang ở nhà họ Tịch, cho nên cùng nhau đến.
Hôm nay nhà họ Cung vô cùng náo nhiệt, Trình Vũ Trạch thằng nhóc này có thể nói là nhân vật tiêu điểm, hiện tại trong nhà chỉ có một đứa nhóc là nó, mọi người đều hết mực cưng chiều.
Dạ Lương Thành biết lúc mình hôn mê, thằng bé vậy mà lại có thể ngồi nói chuyện với hắn cả một buổi chiều, hắn vô cùng cảm động, không hổ là con trai nuôi của hắn.
Tịch Phong Hàn và Chiến Tây Dương hai người đàn ông này cũng vô cùng quý mến thằng bé vừa thông minh vừa đẹp trai này. Lúc trên bàn ăn Cung Dạ Tiêu công bố bọn họ sắp tới sẽ có thêm đứa con thứ hai, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Hạ Hầu Lâm và Tịch phu nhân nhìn nhau cười, lần này hai người họ lại trở thành bà nội và bà ngoại rồi.
Loại thỏa mãn và vui mừng này chỉ có người già mới có thể cảm nhân được, đến độ tuổi của bọn họ chỉ hi vọng con cháu đầy nhà.
Cung Muội Muội ngưỡng mộ kéo lấy cánh tay Trình Ly Nguyệt: “Chị Ly Nguyệt, lần này sinh con gái đi! Vừa hay hợp lại thành một chữ tốt.”
Trình Ly Nguyệt mím môi cười: “Chị cũng hy vọng là con gái.” Nói xong Trình Ly Nguyệt ghé sát vào tại cô: “Em cũng cố lên nhé!”
Cung Muội Muội mắc cỡ đỏ bừng mặt, cô lén lút nhìn về phía Dạ Lương Thành, vừa hay chạm phải ánh mắt đầy ý cười của hắn, cô bất giác ngượng ngùng vuốt vuốt tóc.
“Đều đã có đứa con thứ hai rồi, vậy để Dạ Tiêu và Ly Nguyệt chọn ngày lành tổ chức hôn lễ đi!” Hạ Hầu Lâm nói.
Cung Muội Muội lắc đầu nói: “Con nghĩ không ổn, ba tháng đầu chị Ly Nguyệt cần phải hết sức chú ý. Nếu như kết hôn thì áp lực quá lớn, hơn nữa còn rất bận rộn, không tốt cho thai nhi.”
Lời nói của Cung Muội Muội khiến cho Cung Dạ Tiêu ngồi bên cạnh lập tức căng thẳng. Trình Ly Nguyệt vốn sợ hãi hôn nhân, ngộ nhỡ việc kết hôn tạo thành áp lực tâm lý cho cô thì sao?
Giờ khắc này Trình Ly Nguyệt thuận theo tự nhiên, đều đã mang thai đứa thứ hai rồi, kiếp này của cô chỉ nhận định người đàn ông này, nhưng Muội Muội nói cũng đúng, con cái quan trọng.
“Kết hôn hay không không thành vấn để, đợi sinh con rồi kết hôn cũng được.” Trình Ly Nguyệt này tỏ ý khiến, cô biết ý của Hạ Hầu Lâm, kết hôn thể hiện sự có trách nhiệm với cô, cũng là để cô an lòng.
Tịch phu nhân nói: “Vậy thì theo ý của Ly Nguyệt, đợi sinh xong đứa bé này rồi tổ chức hôn lễ hoành tráng.”
Nói xong Tịch phu nhân nhìn hai người đàn ông đẹp trai bên cạnh: “Hai đứa các con cũng nhanh lên! Tuổi cũng không còn nhỏ nữa.”
“Dì à, con mới 27 tuổi, không vội, dì có lo lắng thì lo lắng anh họ đây này!” Nói xong Chiến Tây Dương vỗ vai Tịch Phong Hàn.
Tịch Phong Hàn chỉ đành cười: “Con cũng không vội.”
“Hai đứa không vội, người già chúng ta vội lắm rồi!” Tịch phu nhân oán trách nhìn bọn họ.
Ở bên cạnh, Cung Muội Muội và Trình Ly Nguyệt mím môi cười vui vẻ.
Tịch Hàn Phong và Dạ Lương Thành bình thường vẫn giao thiệp với nhau, một người là thủ trưởng trẻ tuổi, một người là tổng thống tương lai, không nghĩ rằng hiện tại lại trở thành người một nhà, hai người đàn ông hàn huyên không ít chuyện.
Chín rưỡi tối, mọi người đều bắt đầu trở về, Trình Ly Nguyệt tiễn mẹ ra đến cửa, dặn dò bọn họ buổi tối lái xe cẩn thận.
Tịch phu nhân nắm lấy tay cô, dặn dò cô rất nhiều điều. Từng lời của bà cô đều ghi rõ trong lòng. Mang thai đứa bé này cô thực sự rất hạnh phúc, có người nhà ở cạnh bên, dũng khí của cô tăng lên gấp bội.
Sau khi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Cung Dạ Tiêu từ đằng sau ôm chặt lấy cô, hai người bước vào phòng khách, phát hiện ra thằng nhóc vẫn chưa ngủ.
“Tiểu Trạch, tại sao vẫn chưa trở về phòng ngủ?” Trình Ly Nguyệt lập tức kéo thằng bé vào lòng.
“Mami, con có thể nghe hô hấp của em gái không?” Thằng bé nói xong liền lập tức cúi người xuống, cái đầu nhỏ chăm chú ghé sát vào bụng của cô nghe ngóng.
Trình Ly Nguyệt cười xoa đầu nhỏ của nó: “Em gái còn nhỏ! Em còn rất nhỏ, con không nghe được được đâu, đợi em lớn lên một chút lại nghe có được không?”
“Vâng! Con đợi em sinh ra, con sẽ chăm sóc em.” Trong đầu của Trình Vũ Trạch lập tức hiện ra một đứa em gái nhỏ béo ị.
“Được rồi, daddy đưa con đi ngủ, để mami ngủ sớm một chút.” Cung Dạ Tiêu hiện tại có trách nhiệm chăm sóc con trai.
Đi theo hai cha con bọn họ lên lầu hai, Trình Ly Nguyệt có chút không nỡ rời nó, đưa nó về đến tận phòng. Nhìn thằng bé nằm trên chiếc giường nhỏ của nó, trong lòng Trình Ly Nguyệt kì thực có chút thương tiếc cho con trai.
Về sau thêm một đứa bé nữa sẽ cướp đi sự chú ý của nó.
Sau khi ru thằng bé ngủ, Cung Dạ Tiêu trở về phòng, Trình Ly Nguyệt đã nằm trên giường, cảm giác có một sinh mệnh nhỏ đang nằm trong bụng khiến cô cảm thấy vô cùng kì diệu. Điều này khiến cô nhớ đến con trai khi còn nằm trong bụng cô, bốn tháng lần đầu tiên thai động, giống như một con cá vàng nhỏ bơi lội. Cô nghĩ qua ba tháng nữa, đứa bé trong bụng cũng có thể động đậy rồi.
Cung Dạ Tiêu cởi trần nằm lên giường, đem cô cuộn tròn ở trong lòng hắn, một cánh tay chống lên quan sát cô.
“Nhìn em làm gì?” Trình Ly Nguyệt cười hỏi.
“Em đẹp.”
Trong lòng Trình Ly Nguyệt bất giác ngọt ngào: “Rất nhanh liền trở nên khó coi, đợi bụng em lớn rồi, mập lên nhưng thùng nước di động. Đến lúc đó anh cũng chẳng thể ôm nổi em.”
Cung Dạ Tiêu không khỏi xì một hơi cười: “Không thể, lúc đó em càng đẹp.”
Trong lòng Trình Ly Nguyệt càng trở nên ngọt ngào, cô đưa tay ôm chặt lấy eo hắn: “Anh cũng rất thảm.”
Cung Dạ Tiêu lập tức biết cô đang nói đến điều gì, hắn nhẹ ngàng véo mũi cô: “Yên tâm, anh sẽ vì em mà cấm dục.”
Trình Ly Nguyệt xì một tiếng cười, hắn nghiễm nhiên lại có thể hiểu được ý của cô.
“Hơn một năm đó! Trình Ly Nguyệt có chút đắc ý nói.
“Từ khi chạm vào em năm năm trước, không phải anh đã cấm dục hơn bốn năm sao? Hơn một năm có là gì.” Cung Dạ Tiêu vô cùng tự tin đắc chí.
Trình Ly Nguyệt thỏa mãi hôn vào ngực hắn: “Ừm!”
Cung Dạ Tiêu cúi đầu xuống, trong lòng hắn chỉ hi vọng trong một năm này không xảy ra chuyện gì, hắn muốn tự mắt nhìn thấy đứa con thứ hai của hắn chào đời.
Đó chính là việc vô cùng đáng tự hào.
Trình Ly Nguyệt mệt rồi, cô nhẹ nhàng nhắm mặt, từ từ chìm vào trong giấc mộng.
Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vô cùng hưng phấn đến mãi không ngủ được.
Ở một căn phòng mờ nhạt khác, Cung Muội Muội dựa vào lòng Dạ Lương Thành, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Dạ Lương Thành, chúng ta sinh một đứa con đi!”
Dạ Lương Thành hơi run run: “Hiện tại muốn sao?”
“Có được không?” Đôi mắt to rưng rưng của Cung Muội Muội nhìn hắn.
Dạ Lương Thành nghĩ một hồi: “Không được, thân thể anh hiện tại không khỏe, cộng thêm với việc nằm lâu như vậy, lại còn truyền bao nhiêu là nước thuốc. Anh nhất định phải tập luyện một thời gian rồi mới có thể có con, như vậy con mới khỏe mạnh được. Em chờ thêm một thời gian nữa.”
Bình luận facebook