“Hoàn cảnh của em khá là đáng thương, ba mẹ đều mất cả rồi, ông nội cũng mất rồi, em là một cô nhi.”
Đôi mắt của Trình Ly Nguyệt hơi mở to, chuyện này nghe có vẻ như rất thê thảm, hốc mắt của cô đột nhiên trở nên ẩm ướt: “Sao họ lại chết?”
“Ba mẹ em chết do tai nạn xe, còn ông nội thì chết vì bệnh, hình như là ba tháng trước! Trước khi lâm chung, ông ấy có viết một bức thư, nhưng lúc thư được đưa đến chỗ chúng tôi thì đã hơn ba tháng rồi. Thời gian vận chuyển khá lâu. Sau khi ông nội tôi nhận được thư thì liền bảo tôi đi tìm em, vì vậy nên tôi mới tìm được em.” Lam Ca nhìn khuôn mặt tinh tế và hoàn mỹ của cô, trong lòng thầm nghĩ, hắn ta tình nguyện để cô gái này trở thành vợ của hắn ta sau này, ngộ nhỡ Diệp Tiểu Thi thật sự rất xấu xí, nếu như cả đời này hắn ta phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ như vậy thì hắn ta sẽ điên lên mất.
Nhưng hắn ta lại may mắn, hắn ta tùy tiện tìm một cô gái khác để thay thế. Đương nhiên, đây là một cách rất khốn nạn. Hắn ta biết thuộc hạ bí mật của mình vẫn đang tiếp tục tìm kiếm ở thành phố kia, sau khi tìm được Diệp Tiểu Thi thực sự, hắn ta sẽ đưa cho cô ta một khoản tiền, để cô ta có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Thế nhưng, lấy vợ thì nhất định phải lấy cô gái mà hắn thích.
Sự bức hôn vội vã của ông nội cộng thêm việc hắn muốn lấy một cô gái phương Đông làm vợ, hơn nữa, cô lại vừa mất trí nhớ, đúng là một vật thay thế hoàn hảo.
Trình Ly Nguyệt nghe được những lời này thì ánh mắt cô nhìn về phía xa một cách bi thương. Mọi chuyện trong đầu cô lúc này đều là do Lam Ca nói với cô. Còn cô, cô vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cũng thì cô vẫn chọn tin tưởng hắn ta.
Bởi vì cô không hề có một chút ký ức nào trong đầu.
Lam Ca đột nhiên vươn tay cầm lấy tay cô, cô hất ra theo bản năng. Dường như trong lòng cô có một loại cảm giác bài xích mãnh liệt, đôi mắt màu lam của Lam Ca nheo lại: “Chỉ là nắm tay một cái thôi mà, lát nữa tôi đưa em đi gặp ông nội.”
Trình Ly Nguyệt đành phải chấp nhận, cô đưa tay cho hắn, Lam Ca nhếch môi cười, hắn ta dắt cô đi xuống dưới lầu, chuẩn bị đưa cô đi gặp ông nội của hắn, một vị bá tước già đức cao vọng trọng ở nước này. Sau khi hắn ta kết hôn, hắn ta sẽ được thừa kế vị trí của ông mình, trở thành Bá tước mới của gia tộc.
Mặc dù bây giờ thân phận của hắn ta cũng đủ cao quý rồi, nhưng mà trở thành bá tước tượng trưng cho sự chín chắn, hắn ta tình nguyện mang thêm cái danh xưng này.
Dọc đường đi Trình Ly Nguyệt chăm chú ngắm nhìn vườn hoa và vườn cây cảnh giống như trong truyện cổ tích, còn có đoàn người giúp việc mặc đồng phục giống nhau nữa. Nhìn thấy bọn họ làm việc trong vườn hoa, thu hoạch những thực phẩm vô cùng phong phú, giống như kiểu là hòn đảo này nằng trong một hệ thống tuần hoàn tự cung tự cấp vậy.
Nhìn về mặt kiến trúc thì đây là một gia tộc vô cùng giàu có.
“Sau này, em sẽ là nữ chủ nhân của chỗ này, quyền quản lý của cả gia tộc đều nằm trong tay em, sao thế, em căng thẳng à?” Lam Camuốn tìm một số chủ đề để nói chuyện với cô, bởi vì hắn ta muốn hiểu rõ hơn về tính cách của cô, dù sao thì cô cũng là người mà hắn ta muốn kết hôn cùng.
Trình Ly Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Chắc là tôi không có loại bản lĩnh này đâu.”
“Sau này em sẽ là bá tước phu nhân, tất cả mọi thứ ở đây đều do em quyết định, em muốn thế nào thì sẽ như vậy, không ai quản lý em.”
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn ta: “Vậy thì anh sẽ không quản lý tôi à?”
Lam Ca đột nhiên bật cười ha ha: “Làm sao mà tôi có thể quản lý em chứ? Tôi ủng hộ tất cả mọi việc mà em làm.”
“Nhưng dù sao thì chúng ta cũng chỉ vừa mới quen, chẳng qua là chỉ kết hôn dựa theo nguyện vọng của trưởng bối, anh không lo lắng về chuyện tính cách của tôi không tốt ư?” Trình Ly Nguyệt tiếp tục nhìn hắn, bởi vì tuổi tác của Lam Ca xem ra cùng không quá hai bảy, hai tám tuổi, có thể còn trẻ hơn nữa, cho nên cô không hề sợ hãi hắn ta.
Không biết vì sao nhưng cô có chút khó tin về sự ung dung và bình tĩnh của bản thân.
Nếu cô là một đứa trẻ mồ côi thì cô nên tỏ ra hoảng hốt lo sợ mới đúng. Cô nên cảm thấy sợ hãi với những người có địa vị cao trong xã hội này!
Nhưng cô không những không sợ Lam Ca ngược lại còn cảm thấy thoải mái.
Lam Ca cùng rất tò mò rốt cuộc trước khi mất trí nhớ cô là người thế nào. Nhìn cách ăn mặc tối qua của cô, còn cả sợi dây chuyền cô đeo trên cổ nữa, không giống một cô gái có gia cảnh bình thường. Có lẽ cô là một cô tiểu thư nhà giàu ở thành phố A!
Nhưng mà vì sao cô lại mất trí nhớ, hơn nữa, trạng thái tinh thần của cô tối hôm qua không được ổn lắm. Vì vậy, hắn ta kết luận rằng nhất định cô đã phải chịu loại bạo lực gì đấy của gia đình, nên mới dẫn đến tình trạng mất trí nhớ!
Nếu đã như vậy, hắn cần một người vợ, mà cô thì muốn thoát khỏi cuộc sống trước kia. Hắn ta lại có một cách nghĩ khá ích kỷ, chi bằng giữ cô lại đây, để cô làm bạn với hắn ta, làm bạn suốt đời. Hơn nữa, cho dù là về mặt thân phận, học thức hay tướng mạo thì cô đều có thể xứng đôi với hắn ta.
Nơi này là một thế giới không tranh đấu, hơn nữa, đây lại là một hòn đảo vô cùng thần bí trên trái đất, ở đây thì sẽ không ai đến làm phiền bọn họ cả.
Mặc dù sản nghiệp của gia tộc bọn họ rải rác khắp nơi trên thế giới, sở hữu một số sản nghiệp hai ra tiền vô cùng, nhưng thường thì hắn ta đều làm việc ở trên đảo để phụng dưỡng ông nội và người trong gia tộc của hắn ta.
Bọn họ đi qua một con đường đầy những cây xanh mới lớn, ánh mắt trời chiếu xuống khiến cho mặt đất hình thành một chấm tròn, vừa trong lành mà lại đẹp đẽ.
Ánh mắt của Lam Ca vẫn luôn tập trung quan sát Trình Ly Nguyệt, hắn đột nhiên tò mò về thân phận của cô. Cô không phải là Diệp Tiểu Thi, vậy thì rốt cuộc cô là ai?
Nhưng tạm thời hắn sẽ không điều tra, sau này hắn nhất định sẽ đi tìm hiểu rõ ràng về thân phận của cô.
Đi ra khỏi công trình kiến trúc giống như trang viên này, bọn họ thấy một chiếc xe thể thao màu đen đỗ ở ven đường. Trình Ly Nguyệt có chút kinh ngạc, thì ra nơi ở của ông cháu bọn họ vẫn còn cần phải lái xe đến.
Lam Ca giúp cô mở cửa xe bên phía ghế phụ. Trình Ly Nguyệt ngồi vào bên trong. Lam Ca thấy ánh mắt của cô cứ nhìn về phía trước, cô hoàn toàn không hề ngạc nhiên về chiếc xe sang trọng trị giá mấy chục triệu của hắn ta, xem ra, trước đây cô đúng là một cô gái không hề tầm thường.
Trình Ly Nguyệt nghiêng mặt, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu cô hoàn toàn là một mớ hỗn độn.Cô thực sự là Diệp Tiểu Thi ư?
Sau mười phút đi xe thì bọn họ đến được một ngôi nhà còn cổ kính hơn nữa, giống như một tòa thành nghiêm trang, thần bí, toát ra hơi thở cổ kính, giống như một công trình kiến trúc cổ mấy trăm năm rồi.
Lam Ca xuống xe, lúc hắn ta vươn tay nắm lấy tay của Trình Ly Nguyệt thì cô vẫn rụt lại, dường như có chút chống cự. Nhưng Lam Ca vẫn nắm lấy tay cô, từng bước dắt cô vào trong phòng khách của tòa thành.
Một ông cụ người phương Tây hơn 80 tuổi râu mép điểm hoa râm đang ngồi trên sofa, ánh mắt đầy sự mong đợi, nhìn thấy cô gái được đưa vào nhà. Ông ta kích động đứng dậy: “Cháu à, cuối cùng thì cháu cũng tới.”
Quan gia thực hiện một động tác than thở nho nhỏ, ánh mắt sắc bén đầy cảnh cáo của Lam Ca lập tức đảo qua ông ta, ý bảo là ông ta đừng thở dài lung tung.
Trình Ly Nguyệt nhìn thầy ông cụ tôn quý này thì trong lòng cô tràn đầy sự kính trọng.
Ông cụ dùng thứ tiếng Trung bập bẹ gọi tên cô: “Cháu là Tiểu Thi à, cháu xinh đẹp quá.” Nói xong, ông ta lại nhìn đứa cháu của mình, cười cười giới thiệu: “Cháu trai của ta là Lam Ca, hai đứa là một đôi trời sinh.”
Bình luận facebook