"Tôi không cần, cô cút đi! Tuần này đừng để tôi nhìn thấy cô." Nói xong, điện thoại của Bùi Mạn Lâm đổ chuông, cô bực bội lấy điện thoại ra, nhìn thấy là cô mình làm ở phủ tổng thống, cô liền nghe máy: "Alo, cô ạ!"
Đầu dây bên kia là giọng nữ đang cố nói nhỏ: "Mạn Lâm, nói cho con một tin, ngài tổng thống của chúng ta hình như đã có bạn gái rồi."
Bùi Mạn Lâm tròn mắt kinh ngạc: "Sao cơ? Là ai?"
"Chính là tiểu thư nhà họ Dương từng chơi thân với con đó, Dương Vân Nhược."
Đầu Bùi Mạn Lâm như muốn nổ tung, lòng đố kỵ như bão lũ ập tới, cô tức giận tới mức giọng nói cũng run rẩy: "Cái gì? Sao lại là cô ta?"
"Đúng vậy! Đã âm thầm truyền ra từ phủ tổng thống rồi, nghe nói ngài tổng thống đã hẹn hò với cô ta mấy lần, có lẽ năm nay sẽ kết hôn!"
"Không, ngài tổng thống sao có thể thích cô ta được? Cô ơi, con muốn về nước, chắc là do con không có cơ hội tiếp xúc với tổng thống nên anh ấy mới không chú ý tới con, con đâu có thua kém gì Dương Vân Nhược? Con phải về nước."
"Về đi thôi! Mấy ngày nữa sẽ có một bữa tiệc chính giới vô cùng quan trọng, hãy bảo ông dẫn con đi cùng, nói không chừng sẽ có cơ hội với ngài tổng thống! Đúng vậy! Cô thấy con cũng đâu hề thua kém Dương Vân Nhược đó! Con phải cố tranh thủ đi!"
"Vâng, cô đừng nói với ông, bây giờ con sẽ lập tức đặt vé máy bay về nước." Nói xong, Bùi Mạn Lâm nắm chặt điện thoại, sắc mặt hoảng loạn, đầu cô xuất hiện gương mặt của Dương Vân Nhược, đây là bạn học cùng trường của cô từ tiểu học tới đại học, hơn nữa thời trung học phổ thông còn chơi rất thân với nhau, tới khi lên đại học mới tách ra, liên hệ ít đi, nhưng cô ta mà làm phu nhân tổng thống tương lai thì thực sự khiến Bùi Mạn Lâm đố kị muốn chết.
Dương Vân Nhược là kiểu mẫu con gái ngoan hiền còn Bùi Mạn Lâm là người cao ngạo, ngông nghênh. Thông thường những người như cô sẽ rất coi thường kiểu con gái như Dương Vân Nhược, vì thế Bùi Mạn Lâm sao có thể cam tâm? Nghĩ tới thân phận của Tịch Phong Hàn cả trái tim cô lại như muốn tan chảy.
Người đàn ông này giống như một vị thần vậy.
Nếu như là người con gái khác, Bùi Mạn Lâm sẽ không điên cuồng thế này, nhưng nghe nói người may mắn đó là bạn học của cô, lại là người con gái mà cô xem thường, cảm giác không cam tâm lập tức giống như nước biển nhấn chìm cô.
"Cô, đặt ngay cho tôi một vé máy bay về nước, tôi cần bay chuyến sớm nhất." Bùi Mạn Lâm sai bảo cô gái bên cạnh.
"Bùi tiểu thư, tháng này cô có tiết trên lớp, không về nước được."
"Thời gian của tôi do tôi tự sắp xếp, cô dựa vào đâu mà nói này nói nọ? Tôi bảo cô làm gì thì cô cứ làm, trừ khi cô không muốn làm nữa, còn nữa nếu như cô dám nói với ông tôi, cô sẽ chết chắc đấy!" Bùi Mạn Lâm cười nhạt, hôm nay cô đã bị sốc mạnh, cô gái bên cạnh này chính là đối tượng trút giận tốt nhất.
Cô gái bị ra lệnh là Giản Hinh, cô có mái tóc dài màu đen buộc đuôi ngựa gọn gàng, gương mặt tự nhiên thuần khiết không hề son phấn, dưới ánh nắng mặt trời cô xinh đẹp khiến người khác không thể rời mắt.
Cô trầm ngâm mấy giây nói: "Được, tôi sẽ đặt cho cô."
Bùi Mạn Lâm cười nhạt, việc cô thích nhất bây giờ là sai bảo Giản Hinh đi làm mọi việc cho cô, giống như những việc chân tay thế này, có thể sai được thì cô cứ tận tình sai bảo.
Tuy nhiên, điều cô lấy làm lạ là, cô Giản Hinh này làm gì cũng rất xuất sắc, và càng khiến cô bực bội hơn nữa là cô ta rất thông minh như thể không việc gì có thể làm khó cô ta.
Giản Hinh lấy điện thoại ra, chỉ mấy phút đã mua được vé ở trên mạng, nhưng do quá gấp đã không còn ghế khoang hạng nhất.
"Bùi tiểu thư, vì vấn đề thời gian, tôi chi mua được ghế hạng thương gia thôi, đã không có ghế hạng nhất, thời gian lên máy bay là hai giờ chiều." Giản Hinh nói với cô.
Bùi Mạn Lâm nghe xong mặt biến sắc, cười lạnh một tiếng: "Không có ghế hạng nhất? Cô cho rằng với thân phận của tôi có thể ngồi ghế hạng thương gia chật hẹp sao? Tôi mặc kệ, cô phải mua bằng được ghế hạng nhất cho tôi."
Giản Hinh cắn môi hồng: "Được, sau khi lên máy bay tôi sẽ giúp cô đổi ghế hạng nhất."
"Tôi không cần biết cô dùng cách nào, nói chung tôi nhất định phải ngồi ghế hạng nhất. Đây là việc vệ sĩ như cô phải làm." Nói xong, Bùi Mạn Lâm ánh mắt thoáng vẻ u tối, cô ta cầm điện thoại tìm số của Dương Vân Nhược, cô vừa gọi điện vừa bước về phía một tiệm cà phê.
Đầu bên kia, Dương Vân Nhược nghe máy: "Alo, xin chào!"
"Vân Nhược, lâu rồi không gặp, là mình đây, mình là Mạn Lâm đây!"
"Mạn Lâm, lâu rồi không gặp."
Chiều mai mình hẹn cậu đi uống cà phê có được không?"
"Được!"
"vậy nhé! Tới nơi mình sẽ gọi điện hẹn cậu." Bùi Mạn Lâm nói xong, ánh mắt thoáng qua nụ cười phức tạp, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm tháng, cô đã vài năm không gặp Dương Vân Nhược, cũng không biết bây giờ cô ta đang làm gì.
Nhưng cô ta có năng lực thu hút sự chú ý của Tịch Phong Hàn vậy thì chắc chắn cũng có điểm đáng để cô học tập.
Lúc này Bùi Mạn Lâm nảy sinh ý niệm cạnh tranh, chỉ cần Tịch Phong Hàn vẫn chưa công khai cưới cô ta, vậy thì cô vẫn có cơ hội trở thành phu nhân tổng thống tương lai.
Một rưỡi tại sân bay.
Sau lưng Bùi Mạn Lâm, Giản Hinh đẩy rương hành lý đi xử lý vé và ký gửi, khi về tới phòng chờ máy bay, cô chỉ thấy Bùi Mạn Lâm bộ dạng tiểu thư, chân gác cao, đang xem thứ gì đó.
Giản Hinh bước tới bên cạnh cô, thấy trên ipad của cô là gương mặt của một người đàn ông được phóng to, mặc dù chỉ nhìn lướt qua nhưng Giản Hinh cũng tròn mắt kinh ngạc, là Tịch Phong Hàn.
Bùi Mạn Lâm si mê ngắm nhìn tấm hình phóng to của Tịch Phong Hàn, người đàn ông trong hình vẻ mặt tuấn tú, ngũ quan sắc nét, thần sắc bất phàm.
"Anh ta không phải ngài tổng thống của nước chúng ta sao?" Giản Hinh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi một câu.
Bùi Mạn Lâm mỉm cười quay đầu hỏi cô: "Đúng vậy! Đẹp trai không?"
Giản Hinh lại nhìn người đàn ông trên màn hình, cô không phát biểu ý kiến, trong mắt cô, đàn ông có ngoại hình nổi bật thế nào đi nữa cũng không thể khiến cô hứng thú.
"Sao vậy? Cô thấy anh ấy không đẹp trai sao?" Bùi Mạn Lâm cả giận hỏi lại.
Giản Hinh nheo mắt: "Tôi không thấy vậy."
"Cô... tôi thấy cô đúng là lập dị!" Bùi Mạn Lâm hừ một tiếng, "Con gái như cô, đời này lấy đâu ra đàn ông thích? Lạnh lùng như tảng băng vậy, đàn ông sẽ không thể có hứng thú với cô được."
Nói xong Bùi Mạn Lâm bĩu môi, trong lòng đắc ý, như vậy chẳng phải sẽ càng tốt sao? Cô thích vẻ mặt lạnh như băng của Giản Hinh, như vậy đời này cô ta sẽ càng sống một cách ức chế, vô vị.
Giản Hinh cũng không quan tâm, chỉ có điều khi ánh mắt cô lướt qua gương mặt phóng to trên màn hình, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm hút hồn kia, cô cảm thấy trái tim vốn đang bình tĩnh của mình dường như có phần loạn nhịp.
Tại sao người đàn ông này lại khiến cô có cảm giác rất khó nói? Hình như đã từng gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Nghĩ cũng thấy là không thể, anh là tổng thống quyền cao chức trọng, cô và anh không thể nào có cơ hội gặp mặt.
Bình luận facebook