Trong đại sảnh quốc yến, không khí vô cùng trang nghiêm long trọng.
Người tham dự đều là những người vô cùng có thân phận, ở đây ngoại trừ một bộ phận giới trẻ ra thì phần lớn đều là những nhân vật có thành tích kiệt xuất đối với đất nước. Trong buổi tiệc vang lên tiết tấu âm nhạc du dương, dịu nhẹ, Bùi Mạn Lâm tiến vào hội trường liền để mặc Giản Hinh đứng ở vị trí vệ sĩ ngoài cửa.
Đây là vị trí của những người không rảnh rỗi, giống như quản gia, người giúp việc và vệ sĩ, trợ lý... tới cùng quan khách, họ không thể vào trong sảnh trung tâm, chỉ có thể đứng xem từ xa.
Giản Hinh vừa đứng được một lát, ánh mắt cô lặng lẽ nhìn về phía sảnh yến tiếc náo nhiệt. Hai anh chàng đẹp trai từ ngoài cửa bước vào, vừa vào tới nơi, nhìn thấy không khí trang nghiêm này liền thở dài ngao ngán, ánh mắt Lăng Hi đang quan sát xung quanh sảnh yến tiệc, bỗng nhiên, bên cạnh anh có một nhân viên phục vụ nói với một quan khách cao tuổi đang bước vào: "Tần lão tiên sinh, phiền người giúp việc của ngài qua bên kia nghỉ ngơi trước được không? Chúng tôi sẽ chăm sóc cho ngài."
Lăng Hi bất giác quay ra nhìn ông Tần này, thấy người giúp ông đẩy xe lăn được mời sang một chiếc bàn dài có chuẩn bị sẵn trà nước. Lăng Hi liếc nhìn qua bên đó, khi anh định quay đi thì dây thần kinh trong đầu lập tức căng ra, anh quay vội đầu lại nhìn về hướng một chiếc bàn dài, ở đó anh nhìn thấy một cô gái đang đứng khoanh tay trên bậc thềm. Khí chất lạnh lùng như thể dưới ánh đèn phật liên cũng không thể hóa giải được. Gương mặt tinh tế hoàn mỹ của cô đang nhìn về phí trung tâm bữa tiệc, lúc này dường như cô cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình.
Cô khẽ ngước nhìn, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Lăng Hi, trái tim Lăng Hi đập thình thịch, thình thịch. Trời ơi, anh đã gặp được cô! Không ngờ cô lại xuất hiện ở đây!
Chiến Tây Dương đưa tay khoác vai người anh em tốt bên cạnh, chuẩn bị dẫn anh ta vào trong, nào ngờ Lăng Hi đứng đó như hóa đá, suýt chút nữa khiến anh vấp ngã, anh vội luống cuống làm động tác vuốt tóc cực ngầu để cứu vớt hình ảnh, dù sao thì hôm nay có không ít thiên kim tiểu thư tới tham dự.
"Này, cậu muốn chết sao! Ngây người ra đó làm gì vậy?" Chiến Tây Dương quay đầu lại trừng mắt nhìn bạn thân của mình.
Ánh mắt Lăng Hi phát sáng lấp lánh nhìn Giản Hinh, cười rạng rỡ và ngu ngơ. Chiến Tây Dương ở bên cạnh quay đầu lại nhìn theo ánh mắt đờ đẫn của Lăng Hi, anh cũng hơi ngạc nhiên, đứng trong nhóm người giúp việc là một bóng người cao ráo, mảnh mai và nổi bật.
Anh lập tức lấy tay che đi tầm mắt của Lăng Hi, Lăng Hi liền khua tay hất tay anh ra, bước nhanh về phía đầu bên kia của chiếc bàn, đối mặt với Giản Hinh: "Là cô đấy à, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Giản Hinh lễ độ gật đầu chào anh, đương nhiên cô biết mấy hôm nay Lăng Hi đều có gọi điện cho mình nhưng cô không nghe máy.
Rõ ràng là cô không chịu nghe máy của anh, lúc này Lăng Hi muốn trách móc cô vài câu, nhưng lời nói ra tới miệng lại bị anh nén lại, đổi thành nụ cười vui mừng: "Sao cô lại ở đây? Cô là khách mời sao?"
"Không phải."
"Vậy cô là..."
"Tôi là vệ sĩ."
Bây giờ cuối cùng Lăng Hi cũng đã hiểu tại sao trên người cô gái này lại có khí chất khó gần tới vậy, thì ra cô là vệ sĩ, rõ ràng là một cô gái mảnh mai cần được người khác bảo vệ, thế nhưng thân phận của cô lại khiến anh không khỏi kinh ngạc - vệ sĩ.
Chiến Tây Dương nhìn cô gái này cuối cùng cũng hiểu tại sao Lăng Hi lại như người mất hồn, quả nhiên là một cô gái vừa cá tính vừa xinh đẹp, anh có cảm giác, tên tiểu tử thối Lăng Hi này không thể cưa đổ cô ấy được.
Chiến Tây Dương không quen biết Hỏa Hỏa trước đây, vì đó là tình cảm cá nhân mà Tịch Phong Hàn giấu giếm, khi đó, thân phận của Tịch Phong Hàn đang trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm, vì thế anh không để ai biết về người con gái bên cạnh mình.
Vì thế, Chiến Tây Dương khi đối mặt với Hỏa Hỏa hóa thân thành Giản Hinh lúc này, anh hoàn toàn không hề phát giác ra điều gì.
Lăng Hi hơi nghiêng đầu, nói nhỏ với Chiến Tây Dương: "Tây Dương, đây chính là cô gái mình nói với cậu, thế nào?"
"Rất được." Chiến Tây Dương lập tức lên tiếng khẳng định giúp bạn.
Trong lòng Lăng Hi lập tức vui mừng, như thể anh sẽ có được cô gái này ngay vậy. Anh ngẩng đầu tiếp tục nhìn Giản Hinh, ánh mắt Giản Hinh chỉ nhìn về phía người cô cần bảo vệ đêm này, Bùi Mạn Lâm và ông của cô.
"Này! Tôi có thể hỏi một chút được không, tại sao cô không nghe điện thoại của tôi? Cô không nghe thấy sao?"
"Xin lỗi, tôi không có thời gian cá nhân, vì thế sau này anh đừng gọi điện cho tôi nữa."
"Vậy... bữa cơm của tôi..."
"Khi nào tôi có thời gian sẽ gọi điện cho anh." Giản Hinh trả lời rất hời hợt.
Tới Lăng Hi cũng ý thức được rằng đây là bữa cơm mà anh không đợi được. Chiến Tây Dương bên cạnh cũng thấy tội nghiệp cho bạn mình, rõ ràng là một anh chàng đẹp trai ngời ngời vậy mà ngay lập tức biến thành một kẻ nhát gan.
"Cô ơi, cô có biết bạn tôi mấy ngày nay đều..." hai chữ nhớ cô còn chưa nói xong, Lăng Hi liền bịt chặt miệng anh lại không cho anh nói tiếp, tỏ tình sao có thể để người khác nói giúp chứ.
"À, Giản Hinh, lát nữa chúng ta gặp lại nhé." Nói xong Lăng Hi liền kéo Chiến Tây Dương đi tới một góc khác để thương lượng.
Sau khi Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu tới nơi cũng gặp Dạ Lương Thành và Cung Muội Muội, hai đôi trai tài gái sắc cũng rất được chú ý. Những thiên kim tiểu thư đều nhìn hai người đàn ông xuất sắc này bằng ánh mắt ái mộ.
"Muội Muội, việc hôn sự của em và Lương Thành đã bàn luận tới đâu rồi?" Trình Ly Nguyệt khoác tay Cung Muội Muội ra bên cạnh hỏi.
Cung Muội Muội nét mặt không giấu niềm hạnh phúc: "Chúng em đã chọn ngày rồi, quyết định tổ chức một hôn lễ giản đơn, mời bạn bè người thân tới ăn cơm là được, thân phận của Lương Thành không thích hợp làm lớn."
"Ừ! Hai người quyết định là được!"
"Có lẽ sẽ nhanh thôi, vì em và Lương Thành quyết định sinh thêm đứa nữa, em không muốn bụng bầu mặc váy cưới." Cung Muội Muội nói xong liền nở nụ cười kỳ vọng.
Trình Ly Nguyệt nghe xong cũng mừng cho cô, con cái giống như thiên thần, chỉ có một đứa con sẽ quá cô độc, nhân khi còn trẻ đẻ thêm vài đứa cũng tốt.
Hai người ngồi vào một chỗ nói về chuyện con cái, Dạ Lương Thành và Cung Dạ Tiêu thì tham gia cùng một nhóm nhân sĩ chính giới nói chuyện của đàn ông.
Bùi Mạn Lâm vẫn đang đợi Dương Vân Nhược xuất hiện, nhưng cô ấy vẫn chưa tới. Cô ngạc nhiên nghĩ lẽ nào Dương Vân Nhược có việc nên không tới được? Vậy thì càng đúng ý cô!
Cô đã quan sát rồi, các thiên kim tiểu thư tới dự tiệc tối nay, ai nấy cũng lấy tổng thống trẻ tuổi làm mục tiêu, bề ngoài nho nhã nhưng bên trong thì ngấm ngầm tranh đấu, thi nhau thể hiện sự ưu việt của bản thân.
Bùi Mạn Lâm cảm thấy sự cạnh tranh khá gay gắt. Lúc này, ông cô nói với cô: "Mạn Lâm, ông dẫn con đi gặp bạn học của ông."
"Ông ơi, sắp bắt đầu rồi sao tổng thống vẫn chưa tới?" Bùi Mạn Lâm ghé sát tai ông mình hỏi.
Bình luận facebook