“Em vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh Locke, ám sát anh là nhiệm vụ đầu tiên của em. Trừ lần đó ra, em chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài bao giờ. Nhưng em không rõ Locke có tiết lộ thông tin của em ra bên ngoài hay không.”
“Hỏa Hỏa, hãy tin anh, anh sẽ cho em một thân phận trọng sạch. Sau đó, lấy em về làm vợ.”
“Ngộ nhỡ...”
“Nếu có bất kỳ thông tin nào gây bất lợi cho em, thì anh sẽ dùng cường quyền để ngăn chặn lại.”
Trái tim Hỏa Hỏa thắt chặt lại, cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của hắn. Cô nghĩ, cô có một thân phận trong sạch, nhưng cần thời gian để quay về thừa nhận.
Đợi tổ chức bị tiêu diệt thì cô sẽ quay về! Chỉ khi nào chuyện này hoàn toàn kết thúc, cô mới có thể quay về nhận người thân của cô, mới có thể cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Gần mười giờ, đoàn xe của Tịch Phong Hàn mới đi tới địa điểm tổ chức hôn lễ.
Giờ lành của ngày hôm nay là mười một giờ đúng. Lúc này, các bậc trưởng bối nhà họ Cung và nhà họ Dạ đã lục đục đến hội trường. Hôn lễ lần này đã lược đi rất nhiều thủ tục, không có phù dâu cũng không có hoa đồng. Nhưng trong mắt mọi người, đây chính là hôn lễ thiêng liêng nhất.
Cung Muội Muội đang mang thai, nên cô chỉ đi giày cao gót ba phân. Nhưng vì cơ thể cô nhỏ nhắn, lại cao 1m66, nên dáng vẻ mặc váy cưới của cô vẫn rất xinh đẹp.
Vì hôm nay khách khứa tham dự hôn lễ đều là những bậc tiền bối trong quân đội, cả Tổng Thống cũng tham dự, nên Dạ Lương Thành không mặc vest mà chọn mặc quân phục. Điều này thể hiện sự tôn trọng của hắn với bọn họ, cũng như khiến hội trường hôn lễ càng trở nên thiêng liêng hơn.
Hôm nay, Dạ Lương Thành khoác trên mình bộ quân phục, toát lên khí chất hiên ngang anh tuấn. Trên khuôn mặt điển trai của hắn tràn đầy vẻ xúc động và vui mừng, yên lặng chờ đợi cô dâu của hắn đến bên mình.
Gần mười rưỡi, Tịch Phong Hàn đến hội trường hôn lễ. Sự xuất hiện của hắn, khiến tất cả khách khứa ở nơi này đều đồng loạt đứng lên, cúi chào hắn. Tịch Phong Hàn mặc một bộ vest màu đen, cao quý tao nhã vẫy tay với tất cả mọi người. Sau đó, hắn ngồi ở ghế người chủ trì, bên cạnh Cung Dạ Tiêu. Hai người chào hỏi nhau một tiếng, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Bác ơi.”
Trái tim Tịch Phong Hàn lập tức mềm nhũn. Một nhóc con mặc chiếc sườn xám màu hồng chen đến bên người hắn và Cung Dạ Tiêu. Nó ngẩng đầu để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu: “Daddy...”
Tịch Phong Hàn duỗi tay bế nhóc con ngồi vào lòng mình. Có lẽ nhóc con ít khi nhìn thấy bác mình, nên ngước đôi mắt long lanh quan sát hắn.
Tịch Phong Hàn vuốt đầu nó: “Tiểu Vũ Ninh lại lớn lên một chút nữa rồi.”
Tịch Phong Hàn thật sự rất cảm kích em gái Trình Ly Nguyệt. Khi hắn chưa thể hoàn thành tâm nguyện làm bà nội của mẹ hắn, cô đã sinh ra hai đứa trẻ đáng yêu như vậy, để mẹ hưởng thụ niềm vui vẻ khi được con cháu vây quanh mình.
Trình Ly Nguyệt và mẹ ngồi ở một chiếc bàn giành cho khách nữ. Tịch phu nhân thấy con trai ôm Tiểu Vũ Ninh, bà liền nghĩ, lúc nào con trai có thể tái hôn rồi sinh cho bà một đứa cháu là bà đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Có điều, hôm nay ở bên phía thân thích nhà họ Dạ cũng có vài cô gái xinh đẹp. Nhưng bà không muốn làm mối cho con trai nữa, đành thuận theo tự nhiên vậy.
Bạn nhỏ Cung Vũ Trạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trình Ly Nguyệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai khiến các cô các dì xuýt xoa không ngớt. Bọn họ vừa ấn tượng vì tướng mạo của nó, vừa ngạc nhiên khi thấy nó còn ít tuổi mà đã cao lớn hơn những đứa trẻ cùng trang lứa. Tịch phu nhân cũng vô cùng tự hào nói thành tích học tập của nó cho mọi người, khiến đám cô dì lại rối rít khen ngợi.
Thân là một người mẹ, Trình Ly Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng tự hào. Thỉnh thoảng cô lại vuốt đầu con trai, nhìn nó với ánh mắt yêu chiều.
Có điều, không biết vì sao con gái cô lúc nào cũng thích bám lấy ba mình, lúc này, lại bắt đầu làm thân với bác của nó. Tịch Phong Hàn cũng ôm cháu gái không rời tay, đàn ông ba mươi tuổi đầu, ai lại không khát khao có con chứ?
Giờ lành đã đến.
Dạ Lương Thành bước ra từ sau cánh gà, hắn đến trước bàn người chủ trì, bắt tay với Tịch Phong Hàn. Sau đó, hắn bước lên lễ đài, chờ đợi cô dâu của hắn.
Bản nhạc thần thánh vang lên trong lễ đường rộng lớn. Ở một phía khác của hội trường, Cung Muội Muội khoác trên mình chiếc váy cưới tinh khôi, khoác tay ba mình uyển chuyển bước ra. Trên người cô toát ra khí chất cao quý tao nhã của thiên kim quý tộc, cô mỉm cười nhìn người đàn ông đứng trên lễ đài, ánh mắt chảy tràn sự hạnh phúc.
Cô chậm rãi bước đi trong ánh mắt ngập tràn yêu thương của người đàn ông. Cung Thánh Dương dẫn con gái đến bên cạnh Dạ Lương Thành, ông an tâm mà đặt tay con gái vào lòng bàn tay Dạ Lương Thành. Ông biết, trên đời này chỉ có hắn mới có thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình.
Khi mục sư đọc lời thề, hai tiếng “Con đồng ý” không chút do dự vang lên. Cả hội trường ngập chìm trong tiếng vỗ tay và những lời chúc phúc, Dạ Lương Thành cúi xuống trao cho cô dâu của hắn chiếc hôn nồng nàn.
Lúc này, Tiểu Vũ Ninh đang ngồi trong lòng Tịch Phong Hàn lập tức bị Cung Dạ Tiêu bịt mắt. Nhóc con vội vàng kéo tay daddy ra, liền nhìn thấy cô và chú đang ôm nhau.
Từ sau khi có con gái, Cung Dạ Tiêu luôn muốn nó sống trong thế giới của một cô công chúa trong sáng đáng yêu. Lúc có bé trai khác nhìn con gái mình chăm chú, hắn đều thấy ngứa mắt, ý thức bảo vệ con gái rất mãnh liệt.
Ánh mắt Tịch Phong Hàn cũng hiện lên sự ngưỡng mộ. Hắn thầm thề với mình, hắn nhất định sẽ cho cô gái mình yêu một hôn lễ long trọng đàng hoàng.
Hôn lễ kết thúc, Dạ Lương Thành dắt tay Cung Muội Muội đi xuống cùng ba mẹ chúc rượu khách khứa. Cung Muội Muội mang thai nên cô dùng nước ấm để thay cho rượu, hoàn thành mọi lễ nghi.
Tịch Phong Hàn công việc bề bộn nên gần một giờ sau hắn liền rời khỏi đó. Tiểu Vũ Ninh cầm tay hắn không muốn rời, Tịch Phong Hàn phải bế nó lên dỗ dành một lúc. Cho đến khi hắn bảo sẽ tặng cho nó một món quà xinh xắn, nhóc con mới bằng lòng thả tay hắn ra rồi lại xích lại gần daddy.
Tiểu công chúa nhà họ Cung rất dính người, nhất là dính lấy Cung Dạ Tiêu.
Trình Ly Nguyệt cũng không phải lo lắng nhiều, hơn nữa cảnh tượng đó rất đáng yêu. Cung Vũ Trạch ăn cơm xong, liền dắt tay em gái đi đến hậu trường chơi đùa, vệ sĩ cũng đi theo trông chừng hai đứa nhỏ.
Ánh mắt của Cung Dạ Tiêu thỉnh thoảng lại đặt trên người Trình Ly Nguyệt ở chiếc bàn bên cạnh. Hôm nay Trình Ly Nguyệt mặc một chiếc váy ren màu trắng, làm nổi bật khí chất công chúa hoàng thất, vô cùng xinh đẹp, khiến hắn không nỡ rời mắt khỏi cô.
Đến buổi chiều, khách khứa đã ra về hết, chỉ còn lại những người thân trong gia đình. Buổi tối bọn họ định tụ họp một lần nữa, còn hiện tại mọi người đều có chút mệt mỏi, trước tiên quay về khách sạn bên cạnh nghỉ ngơi. Cung Dạ Tiêu bế con gái chơi mệt đến ngủ gật về phòng ba mẹ, phòng của Cung Vũ Trạch cũng ở đây, còn hắn và Trình Ly Nguyệt ở một căn phòng khác.
“Cứ để ba mẹ trông mấy đứa cho! Các con cũng đi nghỉ đi.” Hạ Hậu Lâm nói với hai vợ chồng.
“Vâng! Có việc gì thì gọi điện thoại cho chúng con ạ.” Cung Dạ Tiêu nói xong, hắn dắt tay Trình Ly Nguyệt đi ra.
Phòng của bọn họ ở trên một hành lang khác. Trình Ly Nguyệt quẹt thẻ phòng, mở cửa đi vào, Cung Dạ Tiêu theo sau, đóng cửa lại.
Trình Ly Nguyệt vừa đặt túi xách xuống, liền bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc, cô cười khúc khích đẩy hắn: “Anh làm gì đó!”
“Ừm! Muốn em...” Một khuôn mặt tuấn lãng vùi vào cần cổ trắng ngần của cô, chiếc hôn mập mờ lập tức rơi xuống.
Bình luận facebook