Chiến Tây Dương lập tức gác lại phương án sang một bên, dù sao thì cũng không cần gấp, anh cúi đầu nhìn đồng hô, khoảng mười rưỡi, nói không chừng anh còn có thể ở lại phủ tổng thống ăn trưa, có lẽ Sở Nhan cũng ở đó.
Chiến Tây Dương nghĩ vậy liền vội vàng cởi áo blouse trắng, cầm áo khoác bước ra khỏi cửa.
Ngồi vào trong xe, tâm trạng của Chiến Tây Dương vô cùng vui vẻ, anh gọi một cuộc điện thoại cho Tịch Phong Hàn, xác nhận anh ấy đang ở văn phòng làm việc lúc này, anh rất vui.
Nếu như vậy anh có thể đi một vòng quanh văn phòng làm việc của anh ấy, mặc dù bình thường anh cũng muốn đi là có thể đi vì anh lớn lên ở phủ tổng thông, được công nhận là chủ nhân trẻ tuổi trước đây của nơi đó, thân phận vẫn rất cao quý.
Chiến Tây Dương khởi động xe đi thẳng về hướng phủ tổng thống. Nửa giờ sau tới nơi, anh bước vội về phía văn phòng làm việc của Tịch Phong Hàn, đồng thời cũng biết văn phòng của Sở Nhan ở nơi đó.
Chính là bên cạnh phòng làm việc của Tịch Phong Hàn, Chiến Tây Dương bước tới trước cửa phòng làm việc của Sở Nhan, đưa tay gõ cửa.
Sở Nhan đang làm việc, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ngẩng đầu nhìn anh kinh ngạc: "Chiến thiếu gia, sao anh lại tới đây?"
"Tôi tới để kiểm tra vết thương cho anh tôi, trưa nay tôi sẽ ăn cơm ở phủ tổng thống, cô có cùng ăn không? Tôi sẽ nói một tiếng với người làm bên phủ tổng thống.
Sở Nhan ngẫm nghĩ, hai ngày nay cô rất bận, cũng không gặp gỡ em gái, cô gật đầu nói: "Được thôi! Lát nữa gặp lại!"
Chiến Tây Dương hẹn cô xong, tâm trạng vui vẻ đi gõ cửa văn phòng tổng thống của Tịch Phong Hàn, bên trong vọng ra tiếng của anh: "Mời vào!"
Chiến Tây Dương đẩy cửa bước vào, Tịch Phong Hàn đang kí văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy em họ mình đang mỉm cười bước vào, anh liền cười hỏi: "Sao thế? Hôm nay có việc gì vui xảy ra sao?"
Chiến Tây Dương lập tức thu lai nụ cười, giả bộ bình tĩnh nói: "Không có gì!"
"Không có gì sao lại vui vậy?"
"Vết thương của anh còn cảm giác đau không? Hoặc có triệu chứng khó thở không?"
"Rất tốt, không có những biểu hiện xấu!" Tịch Phong Hàn nói.
"Lát nữa em sẽ tiến hành kiểm tra định kì cho anh, em còn phải về viết báo cáo nữa."
"Trưa nay ở lại phủ tổng thống ăn cơm nhé!"
"Vâng, em đã gọi điện cho nhà bếp rồi, em còn mời cả trợ lỵ Sở Nhan của anh ăn cũng nữa."
Tịch Phong Hàn vô cùng nhạy bén, ánh mắt anh nhìn chằm chặp Chiến Tây Dương, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc: "Lẽ nào em muốn theo đuổi trợ lý của anh sao?"
Chiến Tây Dương hốt hoảng nhìn ra cửa ở sau lưng, sau đó xua tay nài nỉ Tịch Phong Hàn: "Anh có thể đừng nói to như vậy được không?"
Tịch Phong Hàn mỉm cười: "Nói vậy tức là anh nói đúng rồi?"
"Thì sao chứ? Không được sao? Chỉ cho phép anh cưới Sở Duyệt, không cho phép em theo đuổi chị gái cô ấy sao?" Chiến Tây Dương thấy suy nghĩ của mình bị anh nhìn thấu cũng không giả bộ nữa.
"Được thì cũng được, nhưng mà hình như Sở Dương lớn hơn em hai tuổi!"
"Em không để bụng!" Chiến Tây Dương vừa nói vừa dựa trước bàn làm việc của anh, nghịch con lắc để bàn.
Tịch Phong Hàn liếc nhìn anh ta, ung dung kí tên, lên tiếng nói: "Anh đâu có nói em để bụng hay không, anh nói là Sở Nhan có để bụng hay không, dù sao thì cô ấy rất trưởng thành chín chắn, sẽ không tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn mình đâu!"
Chiến Tây Dương lập tức giật mình ngẩng đầu nhìn anh: "Anh, anh nói cô ấy sẽ để bụng? Anh hiểu cô ấy không?"
"Không hiểu lắm, anh chỉ suy đoán dựa vào tính cách của cô ấy!" Tịch Phong Hàn lắc đầu.
Chiến Tây Dương khẽ thở phào: "Bây giờ em còn không dám biểu hiện ra mình muốn theo đuổi cô ấy, em sợ cô ấy sẽ từ chối."
Nói cho cùng anh vẫn không đủ tự tin, về tuổi tác, về thành tựu, Sở Nhan thuộc kiểu nữ cường, còn anh chuyên về y thuật, có khi nào cô không thích bác sĩ không?
Tịch Phong Hàn cũng thấy tội cho em trai mình vài giây, anh động viên nói: "Không thử sao biết được? Hay là bữa nào em hẹn cô ấy ra bày tỏ tình cảm đi!"
"Không được!" Chiến Tây Dương không trực tiếp tới vậy, anh cũng sợ nếu tỏ tìn rồi mà cô từ chối vậy thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Chiến Tây Dương nheo mắt, cảnh cáo Tịch Phong Hàn: "Anh, anh cũng không được tiết lộ việc này ra đấy, anh phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra."
"Em cho rằng anh có thời gian xen vào chuyện tình cảm của em sao? Bây giờ anh còn cả đống công việc chưa xử lý xong." Tịch Phong Hàn nói xong liền cầm một văn kiện bên cạnh lên đọc tiếp. Chiến Tây Dương nhiều khi thực sự biết ơn người anh họ này, khi anh mười tám tuổi, ba anh có ý bồi dưỡng anh trở thành người kế vị, nhưng anh không hứng thú với quyền lực và chức vị tổng thống, khi đó anh cảm thấy cuộc đời không còn chút hi vọng nào cả, cuối cùng ba anh chọn Tịch Phong Hàn làm đối tượng bồi dưỡng.
Điều khiến anh vui mừng là Tịch Phong Hàn rất có tiềm năng về phương diện chính trị, khiến ba anh rất yêu quý, cũng không ép buộc anh, để anh tiếp tục theo đuổi chuyên ngành y học mà mình yêu thích.
Nếu như không có người anh họ này tiếp quản cuộc sống vốn thuộc về anh, anh thực sự không biết cuộc đời này sẽ ra sao! Bắt anh tiếp xúc với các vấn đề chính trị nặng nề, phức tạp này, anh thà làm phẫu thuật cả ngày còn hơn.
"Được thôi, nói rồi đấy! Không được tiết lộ chuyện của em! Cũng không được tùy tiện tác hợp, để chúng em tự nhiên phát triển."
"Được thôi, anh không nói ra là được chứ gì." Nói xong Tịch Phong Hàn chỉ vào một văn kiện đã kí tên sẵn: "Cho em cơ hội đi gặp cô ấy! Giao văn kiện này cho cô ấy!"
"Được!" Chiến Tây Dương vô cùng thích công việc này, anh lập tức cầm văn kiện rời đi.
Chiến Tây Dương tới phòng bên cạnh, Sở Nhan ngẩng đầu lên thấy anh mang văn kiện tới, cô vội vàng đứng dậy: "Tại sao không để tôi qua lấy?"
"Cũng như nhau cả thôi, hôm nay cô bận không?" Chiến Tây Dương vừa nói vừa bước tới ngồi xuống một chiếc ghế ở bên cạnh.
"Cũng tạm!" Sở Nhan nói xong liền lấy tại liệu ra đọc cẩn thận, mái tóc dài hơi cong của cô được buộc đơn giản ra sau gáy, trên người mặc một bộ đồ tây công sở màu đen, áo mặc bên trong là một chiếc sơ mi viền ren màu đen khá gợi cảm, khiến cô càng thêm quyến rũ, nữ tính trong công việc.
Ánh mắt Chiến Tây Dương nhìn cô xuất thần, Sở Nhan cũng chăm chú kiểm tra văn kiện, không phát hiện ra bên cạnh có người nhìn mình.
Thực tế vẫn là cảm giác tồn tại của Chiến Tây Dương không đủ mạnh, vì trong trái tim Sở Nhan, Chiến Tây Dương chỉ là một người em trai.
Đợi Sở Nhan xem xong, cô ngẩng đầu thì thấy Chiến Tây Dương ngồi ở bên cạnh, cô cười hỏi một tiéng: "Muốn uống nước không?"
"Không cần đâu! Tôi đợi cô tan làm, cùng đi ăn trưa!"
"Được, tôi còn một lát nữa, nếu như anh thấy nhàm chán có thể đi trước."
"Không nhàm chán, tôi nghịch điện thoại một lát." Chiến Tây Dương nói xong liền lấy điện thoại ra chơi mấy game giải trí. Trong văn phòng, Chiến Tây Dương chơi điện thoại, ngón tay thon dài của Sở Nhan nhanh chóng gõ bàn phím máy tính, vô cùng tự tin.
Bình luận facebook