Đêm nay, Tịch Phong Hàn lại mất ngủ, nhìn người con gái trong lòng đang yên lặng vào giấc, trong lòng hắn lúc này, chỉ có duy nhất một mình cô, không cần biết về sau sẽ gặp bao nhiêu khó khăn hiểm trở, hắn cũng sẽ không để cô phải chịu một chút tổn thương nào.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt ngây thơ tựa như đứa trẻ của cô, rồi khẽ thở một hơi.
Sáng sớm.
Trình Ly Nguyệt nhận được địa chỉ nhà hàng của Lam Ca gửi tới, bữa sáng là do cô dậy sớm chuẩn bị trước, Cung Dạ Tiêu mặc dù không giúp được gì, nhưng hắn lại làm một việc, đó là đứng sau cô, ôm lấy eo cô, nhìn cô nấu mì, mặc dù Trình Ly Nguyệt có một khoảng thời gian không vào bếp, nhưng với việc nấu mì, thì cô vô cùng thành thục.
Hai người ăn xong bữa sáng, Trình Ly Nguyệt quay lại phòng thay một chiếc váy mặc thường ngày, cô trang điểm nhẹ, Cung Dạ Tiêu thì không cầu kỳ gì nhiều, cho dù hắn không đến công ty, kiểu tóc tùy ý cũng đủ đẹp trai đến mê người, mái tóc ngắn gọn gàng hơi phủ lên trán cũng khiến hắn trẻ ra mấy tuổi, nhìn hắn như hai bảy hai tám tuổi.
Trình Ly Nguyệt khoác tay chồng đi ra, đến bãi đồ xe ở dưới hầm, Cung Dạ Tiêu lái một chiếc xe thể thao đi ra ngoài.
Trong phòng VIP của nhà hàng.
Phục vụ mở cửa, Trình Ly Nguyệt liền nhìn thấy Lam Ca đang ngồi trên chiếc sofa, trong lòng đang ôm một đứa bé dễ thương, tầm khoảng một tuổi, trông giống như búp bê.
Trình Ly Nguyệt vừa mở cửa, liền nở một nụ cười xúc động, năm đó nhìn Lam Ca lúc vẫn đang theo đuổi Diệp Tiểu Thi, bộ dạng vô cùng căng thẳng, mà hiện giờ. vị bá tước phóng khoáng trẻ tuổi này lại trở thành bảo mẫu.
"Hi, đến rồi." Lam Ca cười chào hai người họ.
Cung Dạ Tiêu cũng đã là một người ba giống như vậy, khi nhìn dáng vẻ thành thục của Lam Ca, hắn liền có cảm giác tìm được tri âm.
"Nào, lại bác bế." Trình Ly Nguyệt đứa bé, thật sự có chút ngứa tay muốn ôm cậu nhóc vào lòng, Lam Ca đưa cậu bé cho cô, cậu bé hình như cũng rất thích Trình Ly Nguyệt, đôi mắt to xanh nhìn cô, đầy vẻ tò mò.
Trình Ly Nguyệt ôm đứa bé, quay sang Lam Ca hỏi. "Con trai lớn nhà anh đâu rồi."
"Được Tiểu Thi mang đi rửa tay rồi." Lam Ca nói xong, liền nhìn thấy cánh cửa đằng sau được đẩy ra, Tiểu Thi dắt một cậu bé lai tây đẹp trai đi vào.
Trình Ly Nguyệt và Diệp Tiểu Thi nhìn nhau cười, trong hai người phụ nữ, có lúc chỉ cần một cái cười là đã có cảm tình với nhau.
Diệp Tiểu Thi mấy năm nay, ngoài sinh hai người con lai đẹp trai như này, thì cô không có chút thay đổi gì, vẫn rất ngọt ngào đến mê người, trên người hơi mang một chút phong cách tây.
Có con rồi, ngồi trên bàn ăn, nói chuyện sẽ càng nhiều đề tài về con cái, hơn nữa có hai cậu bé dễ thương làm nền cho bầu không khí, khiến bữa cơm này thật sự vô cùng vui vẻ, Trình Ly Nguyệt lại nhớ về con của mình.
Cung Dạ Tiêu và Lam Ca lại bất giác nói về chuyện công việc, quả nhiên, Lam Ca rất có hứng thú với việc đầu tư của Cung Dạ Tiêu, vừa đúng hai người đàn ông này rất ăn nhịp với nhau, liền bàn về việc hợp tác đa quốc gia.
Sau khi bữa trưa kết thúc, Diệp Tiểu Thi phải tham dự tiệc cưới bên thông gia, nên chỉ có thể tạm thời tạm biệt, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu ba ngày sau, cũng phải đến dự một buổi hội nghị quốc tế, Lam Ca cũng được mời, nhưng anh lại chọn đi cùng vợ, nên đã cử nhân viên của mình đến tham gia.
Cuộc hội nghị này mang quy mô toàn cầu, cho nên, người được mời cũng đã được chọn lựa vô cùng kỹ càng, ngoài đạt được các tư cách về tài phú, thì thanh danh của gia thế cũng là một điều kiện cần, như một số người giàu lên chỉ trong một đêm, tuyệt đối không nằm trong danh sách đó.
Đối với cuộc hội nghị lần này, Cung Dạ Tiêu sẽ có những nguồn năng lượng phát triển mới, và cũng rất có hứng thú, cho nên, hắn mới quyết định tham gia, mang theo Trình Ly Nguyệt, cũng để cơ hội lần này trở thành một chuyến du lịch.
Buổi chiều, Trình Ly Nguyệt nghĩ đến việc sắp phải ra nước ngoài hơn một tháng, cô muốn sang nhà mẹ ăm một bữa cơm tối, mà Cung Dạ Tiêu vẫn còn việc ở công ty cần phải giải quyết, nên hắn đã quay về công ty.
Cung Dạ Tiêu vừa đến công ty, bước ra ngoài thang máy, trợ lý thứ hai liền tiến đến nghênh đón, "Cung tổng, cuộc họp của ngài đã được sắp xếp vào ba giờ chiều nay, bữa tiệc tối nay đã được hoãn lại rồi, à đúng rồi, Cung đại thiếu gia đang ở trong phòng nghỉ đợi ngài."
Cung Dạ Tiêu hơi ngừng lại, mày kiếm vắt lên có vẻ không vui, "Ai cho anh ta lên đây?"
Trợ lý liền run lên mấy giây, "Nhưng anh ấy là đại thiếu gia....của Cung gia."
Cung Dạ Tiêu biết nhân viên của công ty mình, đều không dám đuổi Cung Thừa Vĩ ra ngoài, hắn đành phải cho qua, rồi bước nhanh đến văn phòng làm việc.
Đúng lúc Cung Thừa Vĩ đang trong phòng nghỉ đợi hắn nghe thấy tiếng bước chân đi qua ngoài cửa, hắn liền đứng dậy, mặc dù trong lòng hắn rất căm hận Cung Dạ Tiêu, nhưng, bây giờ hắn lại bị mấy tên chủ nợ uy hiếp đe dọa đòi tiền.
Bây giờ, hắn căn bản không cần danh dự, không cần thể diện, hắn chỉ cần tiền.
Nếu không có tiền, hôn nhân của hắn cũng khó giữ được.
Hắn nghĩ, Cung Dạ Tiêu nhất định sẽ thương hại hắn, ít nhất sẽ cho hắn một khoản tiền, để có thể giữ được hôn nhân của mình.
Cung Dạ Tiêu ngồi trước bàn làm việc, hắn bật máy tính soạn email, nhìn thấy bóng dáng của Cung Thừa Vĩ ở ngoài cửa đang tiến đến, hắn gõ cửa, ánh mắt lộ ra một tia nịnh hót, "Dạ Tiêu, không....không làm phiền em chứ?"
Cung Dạ Tiêu dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Anh có chuyện gì không?"
"Dạ Tiêu, mục đích anh đến đây, em có lẽ cũng rất rõ, đúng là, anh đã hết cách rồi, ngoài việc đến cầu xin em, anh thực sự không còn con đường nào nữa." Cung Thừa Vĩ vẻ mặt tiều tụy, nhìn hắn, trong đáy mắt đầy sự cầu xin.
Người của Cung gia vậy mà lại suy bại đến nông nỗi này, thật sự không xứng đáng làm người nhà họ Cung.
Cung Dạ Tiêu cong môi cười, "Anh nghĩ tiền của tôi là từ trên trời rơi xuống sao? Từng đồng tiền đều là thành quả cố gắng của tôi mỗi ngày mà có."
Cung Thừa Vĩ liền lộ ra ý cười nịnh hót, "Dạ Tiêu, anh biết em trong phương diện kinh doanh, sẵn có tư chất bẩm sinh, em nỗ lực kiếm tiền một ngày bằng người khác kiếm tiền một năm.'
Cung Dạ Tiêu thật sự không thích nghe những lời nói nịnh hót kiểu này, anh tuyệt đối sẽ không tiếp tục dung túng cho người anh họ này nữa, đưa tiền cho hắn, chẳng khác nào là hại hắn, lằm hắn càng ngày càng lún sâu, cho dù hắn hiện tại nợ nần chồng chất, nếu anh đưa tiền cho hắn, hắn sẽ đem trả người ta không?
Không, hắn sẽ lại đem đi đánh bài.
Cung Thừa Vĩ gặp Cung Dạ Tiêu không chỉ là nói chuyện nữa, hốc mắt hắn liền đỏ lên, "Dạ Tiêu, A Liên đang muốn ly hôn với anh rồi, nếu em không đưa tiền cho anh, để anh giải khó khăn này, thì ngay cả hôn nhân và con cái anh cũng không thể giữ lại."
"Đấy không phải là do tôi tạo ra cho anh." Cung Dạ Tiêu cau mày, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.
"Đúng, là anh đáng chết, là do anh tự tạo nên, nhưng, là anh em, em có thể kéo anh lên được không?"
"Tôi kéo được anh lần này, nhưng không kéo được lần sau, nếu anh thật sự muốn một lần nữa được làm người, vậy anh hãy hành động đi, tự lực cánh sinh để cho chúng tôi xem xem."
"Mày....." Cung Thừa Vĩ cắn chặt răng, dường như muốn giở giọng.
Cung Dạ Tiêu chính là muốn chọc tức hắn, làm hắn cắt đứt về sau, thiếu tiền thì hắn tự đi tìm cách, dù sao cái tình thân này cũng chỉ là cái dây bỏ đi, vậy hắn cắt đứt thì cũng không có gì quan trọng.
Mặc dù hắn sẽ hận mình, nhưng bắt buộc phải làm như vậy.
Bình luận facebook