Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 838
“Alo! Hạ Vũ Ninh vội vàng nghe điện thoại
Cung Vũ Trạch lập tức nhíu mày: “Cô làm sao vậy?”
“Tôi...tôi đang chụp quần áo, thiếu gia anh có chuyện gì sao?” Nói đến đây giọng nói của Hạ An Ninh có chút vội vàng.
Cung Vũ Trạch lại nhíu mày: “Ai cho phép cô chạy đi chụp quần áo? Không phải chân cô đau sao?”
“Tôi không đau nữa rồi, có thể đi chụp được rồi.” Nói xong Hạ An Ninh cười.
“Đang chụp ở đâu?”
“Ở miếu Thái Cổ chụp ngoại cảnh, tôi chụp ảnh cổ trang!” Hạ An Ninh cười hihi nói.
Môi mỏng của Cung Vũ Trạch cong lên: “Phải chụp đến mấy giờ?”
“Vừa mới bắt đầu chụp ngoại cảnh, tôi có 6 bộ quần áo, có thể phải chụp đến bốn rưỡi chiều.”
“Đều chụp ở đó thôi sao?”
“Ừm, đều chụp ở đây. Thiếu gia, không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi chụp rồi, bọn họ đang giục tôi!” Nói xong đến đó Cung Vũ Ninh liền cúp điện thoại.
Cung Vũ Trạch buồn bực đặt điện thoại xuống, anh ấy đường dây nội bộ, gọi trợ lý Vương Thụy đến.
“Cung thiếu, cậu có gì dặn dò?”
“Cuộc họp buổi chiều của tôi chuyển sang ngày mai, buổi chiều tôi có việc phải đi ra ngoài.” Cung Vũ Trạch nói với trợ lý.
Vương Thuy lập tức gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp cậu sắp xếp vào ngày mai.”
Cung Vũ Trạch vừa nói xong liền hỏi: “Miếu Thái Cổ cách đây xa không?”
“Cung thiếu, bây giờ cậu muốn đi đến miếu Thái Cổ sao? Bây giờ lượng xe lưu thông trên đường không nhiều, xuất phát từ công ty mất 30 phút là có thể đến nơi.” Vương Thụy phân tích.
Cung Vũ Trạch gật đầu: “Được!”
Nói xong Cung Vũ Trạch cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe đứng dậy.
Anh cũng không kêu thêm vệ sĩ, trực tiếp đi xuống hầm để xe của công ty lái xe đi, anh bật hướng dẫn chỉ đường, chỉ đường lập tức lựa chọn con đường ngắn nhất có thể đến được miếu Thái Cổ.
Cung Vũ Trạch cả một đường đều thuận lợi, tâm trạng anh vô cùng vui vẻ. Anh lái xe tiến vào con đường có hàng cây xanh mới, Cung Vũ Trạch mở nhạc. Trên đường chỉ có vài chiếc xe đang lưu thông, phong cảnh hai bên đường đẹp không sao tả xiết.
Khóe miệng Cung Vũ Trạch cong lên, không nghỉ rằng bản thân vì muốn xem Hạ Vũ Ninh chụp ảnh cổ trang mà tâm tình hắn lại vui đến vậy, hắn không khỏi đặt công lao khiến hắn vui vẻ đặt tại người Hạ Vũ Ninh.
Lúc này, đang ở miếu Thái Cổ, khách đến du lịch không nhiều, Hạ Vũ Ninh lấy một chiếc quạt lông vũ cổ trang quạt, gió mát từ đó thổi bay hai lọn tóc dài trước ngực cô, ánh mắt gợi tình.
Cộng thêm bộ quần áo trên người cô cũng vô cùng xinh đẹp, vạt áo màu hồng nhạt, nhìn cô giống như tiên nữ hạ phàm.
Chiếc xe thể thao của Cung Vũ Trạch dừng ở bãi đỗ xe dưới chân núi miếu Thái Cổ, nhìn hàng bậc thang dài dằng dặc trước mắt, hàng cây nguyên sơ xanh ngắt, đôi chân thon dài của anh từng bước từng bước đi lên.
Trên người anh mặc một chiếc áo vest màu xanh nước biển kết hợp với chiếc quần tây, khiến anh trở nên tuấn mỹ bất phàm, khí chất cao quý.
Anh thong dong đi lên. Hai người con gái chuẩn bị bước xuống bậc thềm vừa hay nhìn thấy anh bước lên, suýt chút nữa thì thất thanh kêu lên: “Trời ơi! Người đàn ông kia thật đẹp trai, đẹp trai quá đi mất!”
Ánh mắt Cung Vũ Trạch thản nhiên lướt qua bọn họ, hai cô gái kia ngây ngốc một hồi đứng nguyên tại chỗ, tim đập thình thịch. Sau khi Cung Vũ Trạch bước qua bọn họ, ý nghĩ muốn rời đi của hai cô gái liền lập tức biến mất.
Rời đi làm gì chứ! Có thể gặp được người đàn ông đẹp trai như vậy, nhìn thêm vài cái cũng coi như có phúc lắm rồi! Hai cô gái cuối cùng nhất trí lại lượn thêm một vòng nữa, đặc biệt là đi theo người đàn ông đó vòng một vòng.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch vừa tùy ý vừa biếng nhác, cả người đều toát ra khí chất mê người đi dọc hành lang cổ kính, bản thân hắn chính là một phong cảnh đẹp tuyệt trần.
Vừa hay thời điểm này các trường đại học đều được nghỉ, có thời gian đến đây dạo mát đều là nữ sinh. Cung Vũ Trạch đi qua liền thu hút toàn bộ ánh mắt của các cô gái. Anh giống như trăng sáng rọi sáng lòng của mọi cô gái.
Cung Vũ Trạch cũng không liên lạc với Hạ Vũ Ninh, tự do đi dạo tứ phía. Đến khi anh đến một đình nghỉ chân hình bát giác, cuối cùng anh cũng tìm thấy được Hạ Vũ Ninh và đội ngũ chụp ảnh, khóe miệng Cung Vũ Trạch cong lên, anh chớp chớp con ngươi hẹp dài, nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này Hạ Vũ Ninh đang ngồi trên ghế, đôi chân nhỏ ẩn dưới làn váy lụa mỏng. Lúc này cô đã có chút mệt rồi, cả người cô giống như một tiểu thư thời cổ đại ưu tư mà nghiêng đầu suy nghĩ.
Mà lúc này người chụp ảnh muốn cô phải tràn đầy cảm xúc. Hạ An Ninh đang nghiêng đầu lập tức cảm thấy có ánh mắt ngay đối diện đang nhìn cô, thân hình cao lớn rảo bước về phía cô.
Cô không khỏi chậm rãi mở to mắt, cho đến khi cô nhidn rõ người đàn ông đang bước đến là ai
Ánh mắt cô lập tức sáng lên như sao mai, khóe miệng nhếch lên đầy ý cười, thợ chụp ảnh gần đó lập tức chớp ngay được khoảnh khắc đó. Biểu cảm này của Hạ An Ninh quá đẹp, vừa đẹp vừa chân thực.
Mãi cho đến khi ba nhân viên kia thấy cô nhìn về phía đằng sau bọn họ cười ngây ngốc, bọn họ lập tức quay đầu nhìn, vừa nhìn bọn họ cũng lập tức trợn tròn mắt. “Trời ơi! Người đàn ông này có cần phải hoàn mỹ đến vậy không?”
Vóc dáng, nhan sắc, khí chất,...tất cả mọi mặt đều vô cùng xuất chúng.
Anh ta là ai?
Một cô gái trong đám người đó lập tức hỏi, nếu như có thể mời anh là làm người mẫu nam thì còn sợ không thể không bán được quần áo sao?
Hạ An Ninh đứng dậy rảo bước nhanh về phía Cung Vũ Trạch. Nhưng cô không hề hay biết vạt váy có chút dài, mà cô mặc không quen loại váy như thế này, cho nên cô vừa bước được vài bước liền dẫm phải vạt váy. Cô “A” lên một tiếng.
Vốn dĩ muốn chạy lại chào hỏi Cung Vũ Trạch một tiếng, cuối cùng lại có kết cục như vậy.
Cô lập tức bổ nhào về phía Cung Vũ Trạch, mà vừa hay lại ngã đúng vào lòng anh. Hai cánh tay mảnh khảnh của cô không khách khí mà ôm chặt lấy eo của anh.
Cánh tay rắn chắc của Cung Vũ Trạch theo bản năng ôm lấy cô, đề phòng cô bị ngã.
Lúc này khuôn mặt tươi cười của Hạ An Ninh lập tức đỏ ửng. Vốn dĩ khuôn mặt côkhông đánh phấn, nhưng lúc này dường như được dặm thêm một lớp phấn má hồng, kết hợp với bộ trang phục cổ trang, thực sự đẹp quá đi mất.
Cung Vũ Trạch cúi đầu nhìn mi tâm của cô có thêm một đóa hỏa liễm, cặp mày cong lá liễu được vẽ tỉ mỉ, có cảm giác giống như tiểu hồ ly thời cổ đại.
Cặp mắt đen của Cung Vũ Trạch hơi nheo lại, cảm giác trên người cô có một sức hút vô hình.
Hạ Anh Ninh vội vàng từ trong lòng anh lùi về sau một bước. Sau khi đứng vững, ánh mắt cô cũng không dám nhìn thẳng anh nữa.
“Anh...tại sao anh lại đến?” Hạ An Ninh xấu hổ hỏi.
“Tôi nghe nói phong cảnh ở đây không tồi cho nên muốn đến xem xem.” Ánh mắt Cung Vũ Trạch dừng ở trên khuôn mặt cô, anh không muốn cho cô biết anh vì muốn gặp cô mà đến.
“Đúng vậy, phong cảnh ở đây thực sự không tồi, tôi vẫn còn hai bộ nữa chưa chụp. Anh có thể chờ tôi chụp xong được không, tôi dẫn anh đi dạo một chút.”
“Ừm!” Cung Vũ Trạch nói xong liền bước đến chiếc ghế gỗ dài ngồi xuống: :Tôi chờ cô.”
Vài thợ chụp ảnh bên cạnh đó nhất thời cảm thấy vô cùng áp lực. Người đàn ông này là ai? Là bạn trai của Hạ An Ninh sao? Nếu không tại sao lại ôn nhu với cô ấy đến vậy.”
Last edited:
Bình luận facebook