19853.txt
“Chúng ta đợi nó một lúc !” Cung Vũ Trạch lên tiếng.
Đúng lúc này anh dường như nghe thấy tiếng của Tiểu Kha vòng lại từ xa. Tiểu Kha đối với anh như một đứa con, một đứa con nghịch ngợm như thế này khiến anh không hài lòng.
Thế nhưng cuối cùng Tiểu Kha xuất hiện từ trong bụi cỏ, trong miệng nó có một con thỏ hoang. Nó nhả con thỏ trước mặt Cung Vũ Trạch, dường như muốn khoe công của mình.
Cung Vũ Trạch quỳ xuống, “Hóa ra mày đi bắt thỏ hả.”
Người đầu bếp bên cạnh ngạc nhiên, “Thiếu gia, đem còn thỏ này về, tối này tôi sẽ nấu bữa tối.”
Cung Vũ Trạch gật đầu “ Được !”
Đầu bếp cầm lấy con thỏ cho vào túi. Tiểu Kha cũng đã mệt, lên xe nó nằm nghỉ, Hạ An Ninh cũng mệt. Tối qua cô không ngủ ngon, hôm nay lại leo núi cả ngày nên cô cảm thấy thực sự mệt.
Trên đường trở về thành phố, cô lơ mơ không phân biệt đây là mơ hay là thực. Nói chung, cô cứ thế và ngủ thiếp đi.
Cung Vũ Trạch lái xe, nhìn cô gái ở bên cạnh đã ngủ nên giảm tốc. Tiểu Kha ở phía sau thò đầu lên, định tới gần Hạ An Ninh. Cung Vũ Trạch thấy vậy liền ra hiệu , “Không được làm cô ấy tỉnh giấc.”
Tiểu Kha đành co đuôi quay lại phía sau.
Lúc về tới thành phố đã là 6h tối. Anh nhìn Hạ An Ninh đang ngủ, nên không muốn đưa cô về nhà và đưa cô về biệt thự nhà mình.
Hạ An Ninh ngủ trên xe được khoảng hai tiếng, ngủ một cách mê mệt, hoàn toàn không biết đã đi tới đâu. Khi Cung Vũ Trạch dừng xe, cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cung Vũ Trạch đành mở cửa ghế phụ, bế cô ấy lên. Hạ An Ninh hoàn toàn không có cảm giác gì, mặt sấp vào vào anh, ngủ một cách ngon lành.
Trong giấc mơ, Hạ An Ninh cũng mở đúng như hiện tại. Cô mơ được người khác bế lên, người bế cô chính là Cung Vũ Trạch. Giấc mơ này thật tuyệt.
Miệng cô khẽ cười. Cung Vũ Trạch bế cô vào phòng khách thì thấy cô ấy cười. Không ngờ trong giấc mơ cô ấy lại vui như thế.
Cung Vũ Trạch chợt hy vọng người cô ấy mơ thấy chính là mình.
Hạ An Ninh được Cung Vũ Trạch bế vào căn phòng trước đây của cô, cởi giày và tất cho cô, đắp chăn mỏng cho cô ngủ.
Cung Vũ Trạch quay lại phòng mình tắm. Đầu bếp của anh tới, chuẩn bị bữa tối cho anh. Bữa tối nay cho thịt thỏ. Cung Vũ Trạch ăn tối một mình và phần thức ăn lại cho Hạ An Ninh, đự định để cô ấy ăn khi tỉnh dậy.
Hạ An Ninh cứ thế ngủ tới tận 9h30 tối. Cô ngủ đã đủ. Khi mở mắt ra cô giật bắn mình, ngồi thẳng dậy.
Nhìn căn phòng, cô dụi mắt, không dám tín là mình lại ngủ ở trong nhà của Cung Vũ Trạch.
Cô nhìn ra bên ngoài, trời đã tối. Hơn nữa bây giờ đã rất muộn rồi.
Hạ An Ninh mở cửa đi xuống dưới tầng. Biệt thực quá lớn, cô nhất thời không biết Cung Vũ Trạch ở đâu. Cô gõ cửa phòng ngủ nhưng không có ai. Cô đành phải đi tới thư phòng để tìm.
Quả nhiên sau khi gõ cửa, thì có người tới mở. Cung Vũ Trạch mặc quần áo ở nhà đứng phía sau cửa, “Dậy rồi hả ?”
“Tôi...Sao tôi lại ở nhà anh ?” Hạ An Ninh có chút ngại ngùng hỏi.
“Buổi chiều lúc quay về, thấy cô ngủ say quá nên không gọi, đành đem cô về nhà tôi.” Cung Vũ Trạch nói xong, nhìn cô, “Cô đi tắm đi, tôi đã để bữa tối cho cô rồi.”
“Không được, tôi phải về nhà ! Tôi không thể qua đêm bên ngoài.” Hạ An Ninh là một người giữ ý tứ. Cô muốn quay về nhà.
Cung Vũ Trạch có chút không vui, “Đã tới đây rồi, cô lại định về ư ?”
“Bây giờ vẫn còn xe buýt. Tôi có thể đi xe buýt về nhà” Hạ An Ninh biết rõ từng tuyến xe buýt ở thành phố này.
Cung Vũ Trạch nhìn cô với vẻ lo lắng muốn về nhà, anh nói với giọng hơi gay gắt, “Không được, bây giờ con gái ra đường rất nguy hiểm. Tối nay cô cứ ở nhà tôi.”
“Nhưng...”
“Không nhưng gì hết, lẽ nào cô nghi ngờ tôi ư? ”Cung Vũ Trạch nói giọng quả quyết.
Hạ An Ninh có chút lo lắng. Đương nhiên cô không nghi ngờ anh ấy, chỉ là như thế này có phiền anh ấy quá không?
“Được, vậy tôi nói chuyện với mẹ tôi một câu” Hạ An Ninh đành phải ở lại.
“Túi của cô ở trên ghế sô-pha trong phòng khách.” Nói xong Cung Vũ Trạch đóng cửa thư phòng.
Tiếng đóng cửa khiến Hạ An Ninh giật mình, cô cảm thấy Cung Vũ Trạch hình như đang giận dỗi cô.
Hạ An Ninh quay lại phòng khách, cầm điện thoại gọi Hạ Thục Hoa. Hạ Thục Hoa quả thật lo lắng hỏi, “An Ninh, sao con vẫn chưa về nhà ! Con đi đâu ?”
“Mẹ, tối nay con ở nhà bạn ! Ngày mai con sẽ về sớm.”
“Nhà bạn à ! Bạn học của con phải không ?” Hạ Thục Hoa dường như đã đoán ra gì đó.
Hạ An Ninh đáp lời, “Vâng !”
Thế nhưng Hạ Thục Hoa biết cô đang nói dối. Bà biết Hạ An Ninh đang ở đâu, chỉ là cố ý tỏ ra không biết.
“Được, nếu là bạn học thì con nghỉ ngơi đi ! Sáng mai không phải về gấp đâu.”
“Vâng, mẹ ! Mẹ ngủ sớm đi.” Hạ An Ninh tắt điện thoại, trong lòng có chút không yên tâm. Trước mặt mẹ cô, cô vẫn có cảm giác ái ngại vì đã nói dối.
Hạ An Ninh vừa bỏ điện thoại xuống thì phía sau có một giọng đàn ông vang lên , “Thức ăn của cô ở trong bếp, hâm lại một chút cho nóng.”
Hạ An Ninh quay đầu nhìn, thấy Cung Vũ Trạch đứng ở chỗ cầu thang đang nói với cô. Nhìn bóng dáng anh dưới anh đèn, cô cảm thấy có một khoảng cách vô hình không thể với tới.
Hạ An Ninh gật đầu, “Cảm ơn anh !”
Cung Vũ Trạch nhìn cô, rồi thở dài, “Thôi vậy, để tôi hâm lại thức ăn cho cô.”
“Không cần, tôi tự làm được.”
“Tôi lo cô không quen dùng bếp nhà tôi.” Cung Vũ Trạch nói xong liền bước vào bếp.
Mặc dù lời nói của anh có chút lạnh lùng, thế nhưng trong lòng cô lại thấy cảm động. Miệng anh ta nói thế, chứ hành động lại cho thấy sự quan tâm và lo lắng dành cho cô.
Hạ An Ninh quay lại phòng tắm rửa rồi đi xuống tầng. Vừa bước xuống cô đã ngủ thấy mùi thức ăn thơm lừng. Cô thấy trên bàn có ba món ăn nóng được bày lên. Cô lúc này thực sự đói.
Cung Vũ Trạch cầm một quyển sách rồi ngồi trên ghế sô-pha đọc. Dáng người cao quý khiến cô cảm tưởng như người trong bếp khi nãy không phải là anh ta.
Bình luận facebook