19915.
Cung Vũ Trạch đặt bàn, dự định để cô ngồi cạnh cửa sổ, từ đây nhìn ra có thể thấy khung cảnh những tòa nhà cao chọc trời mọc san sát nhau trong đêm, trông ra xa hơn, cũng có thể thấy khung cảnh tráng lệ như được dát vàng của thành phố xa hoa này..
"Đẹp thật." Hạ An Ninh không kìm được kinh ngạc thốt lên.
"Nếu thích, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến đây hơn." Cung Vũ Trạch cong môi cười, đột nhiên trong khi bước thêm một bậc thềm nữa đưa tay nắm lấy tay cô.
Hạ An Ninh liếc nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ muốn vùng tay mình ra khỏi tay anh.
Cô ngồi xuống, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đem thực đơn đến trước bàn của bọn họ.
"Thích ăn gì thì gọi nhé." Cung Vũ Trạch đưa mắt khích lệ.
Điều anh sợ nhất, là khi di ăn ở nhà hàng, cô gái này lại muốn tiết kiệm tiền cho anh.
Hạ An Ninh hiểu anh đang nghĩ gì, cô cong môi khẽ cười, lật trang đầu của thực đơn ra, nhìn giá ở phía trên, cô đã nghĩ rằng điều đấy có trách cũng không trách được.
Đúng lúc này, cô nhận thấy ở hướng cửa lớn lại có khách đi vào, Hạ An Ninh hơi nhướn mắt lên nhìn, chẳng có lý do gì cả, chỉ là tự nhiên cô muốn nhìn xem bộ dạng của vị khách vừa đến trông ra làm sao.
Nhưng khi nhìn thấy vị khách đó rồi, cô lại sợ đến mức cả người lẫn dây thần kinh đều run lên.
Người vừa mới bước vào, bất ngờ thay lại là Lam Doanh và một cô gái trẻ, bọn họ vừa nói vừa cười bước vào.
Ánh mắt Lam Doanh cũng tự nhiên đảo qua, giao với ánh mắt của Hạ An Ninh trong không trung.
Nụ cười trên gương mặt cô ta tức thì trở lên cứng ngắc, đặc biệt là khi nhìn thấy người đang ngồi đối diện cô là Cung Vũ Trạch.
Sự đố kị trong ánh mắt cô ta hiện lên rất rõ ràng, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ An Ninh, sự giễu cợt vào cảnh cáo tràn đầy trong mắt.
Cô ta nào có ngờ, Hạ An Ninh không những không rời xa Cung Vũ Trạch, trái lại còn ở đây ăn tối cùng hắn ngọt ngào thế này.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của cô ta!
Hạ An Ninh gần như không dám nhìn Lam Doanh thêm nữa, gương mặt nhỏ nhắn của cô có chút hoảng loạn cúi gằm xuống, giả bộ như đang xem thực đơn, nhưng thật sự lại chẳng xem được gì cả.
Khóe mắt liếc thấy Lam Doanh đang đi tới, trong lòng cô càng trở nên căng thẳng.
"Anh Vũ Trạch, thật tình cờ, hai người cũng ăn tối ở đây à!" Lam Doanh làm ra vẻ tự nhiên đi đến chào hỏi. Cung Vũ Trạch hơi cau mày, gặp Lam Doanh ở đây khiến anh không thể nào vui được, anh lạnh nhạt cất tiếng: "Ừ."
Nụ cười của Lam Doanh tức thì trở lên cứng ngắc, ánh mắt cô hướng về Hạ An Ninh đang ngồi ở phía đối diện, sau đó liền cười cười: "Vậy chúng tôi không làm phiền hai người nữa."
Nói xong, cô và bạn mình cũng không rời mắt khỏi bọn họ, ngồi xuống ngay chiếc bàn đối diện với bàn của hai người, chỗ Lam Doanh ngồi đối diện với chỗ của Hạ An Ninh, dù cô có đang cúi gằm mặt xuống, cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt Lam Doanh đang nhìn chằm chằm mình.
Một áp lực vô hình đè lên cô, khiến cô cảm thấy vô cùng bí bách, chảng thể nào thoải mái lại trở lại được nữa.
Lửa giận đang bùng cháy trong lòng Lam Doanh, cô thầm nghĩ, liệu Hạ An Ninh có định rời xa Cung Vũ Trạch hay không đây.
Lam Doanh lấy di động ra, soạn một tin nhắn gửi cho Hạ An Ninh, giọng điệu theo sự uy hiếp.
"Hạ An Ninh, xem ra cô vốn chẳng yêu thương gì mẹ mình nhỉ! Cô không định rời xa anh Cung Vũ Trạch chứ gì! Được thôi! Vậy tôi chẳng còn gì để nói với cô nữa!"
Hạ An Ninh thấy Lam Doanh đang cầm điện thoại gửi thứ gì đó, rất nhanh sau đó, điện thoại của cô đã vang lên tiếng chuông báo hiệu có tin nhắn đến, cô cầm điện thoại lên mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn cô ta gửi đến.
Nhìn những dòng chữ kia, trong lòng Hạ An Ninh vô cùng sốt sắng, cô thật sự không lường trước được mình sẽ chạm mặt cô ta ở đây.
Cô nhắn trả lời: "Lam tiểu thư, tôi rất yêu mẹ của mình, chuyện tôi hứa với cô, tôi nhất định sẽ làm được."
Lam Doanh lúc này mới nhìn cô nở nụ cười lạnh lùng, sau đó lại nhắn tin gửi cho cô: "Tốt nhất vẫn là như thế, bằng không, cô không gánh nổi hậu quả đâu."
Hạ An Ninh cắn môi, mặt hơi tái đi.
Cung Vũ Trạch ngồi phía đối diện đang phụ trách gọi món, giao lại thực đơn cho nhân viên phục vụ xong rồi, mãi đến lúc cầm tách trà lên, mới nhìn thấy ánh mắt của người con gái đối diện mình đang hướng ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt đong đầy tâm tư.
Bàn tay Cung Vũ Trạch lập tức đưa ra, nắm chặt lấy bàn tay cô đang để trên bàn, muốn hỏi han cô.
Nhưng khi tay anh vừa mới đặt lên mu bàn tay của Hạ An Ninh, thì cô giống như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, cự tuyệt cái nắm tay của anh.
"Làm sao vậy? Em đang có tâm sự gì à?" Cung Vũ Trạch lo lắng nhìn cô.
"Không... Không có gì!" Hạ An Ninh hoảng hốt, vừa nãy, cô theo bản năng rút tay lại, là vì sợ Lam Doanh ở phía đối diện sẽ nhìn thấy cảnh này.
Ánh mắt cô theo bản năng nhìn về phía Lam Doanh, chỉ thấy Lam Doanh đang cầm ly rượu màu đỏ trong tay, mắt cô ta nhìn xuyên qua mép ly, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
"Thấy em lúc kên xe đến bây giờ, đều trưng ra bộ dạng như đang có tâm sự trong lòng, có phải mẹ em lại gặp chuyện rồi không?" Cung Vũ Trạch nhìn cô chằm chằm rồi hỏi, bởi những phiền phức mà cô gặp phải, đều là từ mẹ cô mà ra.
"Mẹ em dạo gần đây chỉ ở trong nhà, không đi ra ngoài đánh bài nữa rồi.”
"Vậy em đang lo lắng chuyện gì? Chẳng lẽ sắp đến khai giảng rồi nên em lo lắng chuyện học hành?" Cung Vũ Trạch cười hỏi.
Hạ An Ninh chẳng thể làm gì khác ngoài việc gật gật đầu theo lời anh nói: "Phải rồi, chắc có lẽ là vì chuyện này!"
Cung Vũ Trạch an ủi: "Không sao, anh sẽ giúp em tốt nghiệp."
Khóe mắt Hạ An Ninh rớm rớm, tại sao người đàn ông này lại đối xử tốt với cô như vậy? Chỉ sợ anh càng đối xử tốt với cô, cô lại càng phụ thuộc vào anh.
Trong mắt Lam Doanh, mỗi lần Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch mắt đối mắt, đều giống như đang tình tứ với nhau vậy, trong ánh mắt chan chứa tình cảm, điều đó khiến cho ngọn lửa đố kỵ trong đáy mắt cô bốc cháy ngùn ngụt.
Như thế này tức là Hạ An Ninh đang cố ý qua mặt cô ân ái với Cung Vũ Trạch sao?
"Em đi toilet một chút." Khóe mắt ươn ướt, nên Hạ An Ninh đành phải đi ra chỗ khác một chút.
"Đi đi!" Cung Vũ Trạch nhìn bộ dạng đang bị lời anh nói làm cho cảm động của cô.
Hạ An Ninh đi về phía toilet, Lam Doanh lập tức nắm lấy cơ hội, đứng dậy đi theo cô.
Hạ An Ninh không chú ý mình đã bị cô ta đuổi kịp, bước vào toilet, hất nước lạnh lên rửa mặt và mắt.
Chờ cho cô rửa sạch toàn bộ nước trong hốc mắt đi, thì Lam Doanh bỗng chốc đã đứng ở bên cạnh, khoanh tay nhìn cô chằm chằm.
Cô sợ đến nỗi nhảy dựng cả lên, cả người lảo đảo lùi về sau một bước.
Lam Doanh đảo mắt nhìn, thấy không còn ai khác trong toilet nữa, chẳng e dè lên tiếng nữa.
"Hạ An Ninh, rốt cục cô có làm theo những gì mà mình đã nói không vậy? Hay là cô vẫn đang tưởng tượng hão huyền rằng mình có thể tiếp tục ở bên cạnh anh Cung Vũ?"
"Hãy cho tôi thời gian, tôi cần thời gian." Hạ An Ninh nhìn cô, sự khẩn cầu hiện lên trong ánh mắt.
"Tôi lại thấy cô lại đang cố nghĩ cách để lôi kéo anh Vũ Trạch đấy!"
"Tôi đâu có!"
"Tôi không quan tâm, cho cô nửa tháng nữa, nếu như cô không rời xa anh ấy, thì cứ ở đấy chờ tin tức xấu về mẹ cô đi! Tôi sẽ không nương tay đâu."
"Lam tiểu thư, tôi xin cô đấy, cô tha cho mẹ tôi có được không?"
"Cô và mẹ cô đều ti tiện như nhau, cướp đoạt người yêu của người khác, mẹ con các người sẽ không được tha thứ đâu." Trên gương mặt Lam Doanh tràn đầy sự căm ghét, nói xong liền quay người đi ra cửa.
Hạ An Ninh ở phía sau đang chống tay lên bồn rửa, những giọt nước mắt tủi hận khi bị lăng nhục một lần nữa lại trào ra khỏi khóe mắt, lời nói của Lam Doanh có sức sát thương rất lớn, nếu như không phải để cô ta nắm bằng chứng của mẹ mình trong tay, cô nhất định sẽ không để mình bị cô ta lăng mạ như vậy.
Bình luận facebook