19925. “Hạ An Ninh, về đây thăm tôi.” Cung Vũ Trạch bá đạo ra lệnh ở đầu dây bên kia.
Hạ An Ninh cũng muốn về thăm anh ta, nhưng, trong lòng cô đang giằng xé dữ dội, rõ ràng đẩy anh ra, tại sao còn đến gần?
Nếu như vậy, vậy trước kia những gì cô từng làm, là vô ích sao?
Lam Doanh không phải ở đó sao?
Hạ An Ninh hít một hơi thở sâu nói, “Anh bệnh nặng không? Nếu không nặng, tôi...”
“Rất nghiêm trọng, nếu cô không đến, có thể tôi sẽ chết.” Giọng điệu của Cung Vũ Trạch bộc lộ cơn tức giận.
Hạ An Ninh biết rõ anh đang nói dối, thực chất anh ta chỉ muốn dụ cô tới chỗ anh, nhưng trong lòng cô lại không nhịn được lo lắng, anh bị bệnh rất nghiêm trọng sao?
“Tôi...” Hạ An Ninh cắn môi, và ngay lúc này, bên cạnh cô, đột nhiên có chiếc xe lao tới, tiếng còi khiến cô giật mình.
Cô quay đầu, nhìn cửa xe vặn xuống, Lam Doanh cởi kính đen, một đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên và cảnh cáo cô, lúc nãy cô vừa chạy xe ra, đi ven theo con đường này, đáng lẽ cũng lái vu vơ, không ngờ, nhìn thấy hình dáng của Hạ An Ninh.
Con đường này cũng chả có người nào đi, thân hình của Hạ An Ninh thật sự có chút đẹp đẽ, cho nên, Lam Doanh thoạt nhìn đã nhận ra cô.
Và khi cô chạy tới, cô ấy đang gọi điện, Lam Doanh vừa đoán liền biết cô ấy gọi điện cho Cung Vũ Trạch, có phải cô ấy muốn lén lút tới gặp anh không?
Sắc mặt của Hạ An Ninh trắng bệch, đầu dây bên kia, Cung Vũ Trạch tiếp tục dụ dỗ cô, “Cho cô mười phút xuất hiện trước mặt tôi, nếu cô không đến, tôi sẽ trừng phạt cô.”
Lam Doanh cười nhạt bước xuống xe, khoanh tay từng bước đến gần cô, không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt như đang nhìn con mồi dính chặt cô.
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.” Hạ An Ninh kiên quyết nói với đầu dây bên kia, cô vội cúp máy, không muốn để Lam Doanh biết, cô đang nói điện thoại với Cung Vũ Trạch.
Hạ An Ninh bị Lam Doanh nhìn có chút bối rối, cúi mắt xuống, vừa đúng nhìn thấy sợi dây đeo màu đen đẹp đẽ trên tay ngọc ngà của cô ta, trong lòng cô hơi nhói.
Lam Doanh cũng thuận theo ánh mắt của cô, cúi đầu nhìn sợi dây đeo trên tay, cô giơ lên cười, “Cô có biết sợi dây đeo này của ai tặng không?”
Hạ An Ninh tất nhiên không biết, cô lắc đầu.
“Là của anh Vũ Trạch tặng cho tôi đó, anh ấy cũng có sợi y hệt, chúng tôi là kiểu tình nhân, bây giờ cô đã biết, anh Vũ Trạch thích tôi biết bao nhiêu rồi đúng không! Cô đừng có làm phiền chúng tôi nữa, chúng tôi sớm đã là một đôi rồi.” Lam Doanh nói dối, dù sao thì Hạ An Ninh cũng chẳng biết được.
Nhưng cô ta không biết rằng, Hạ An Ninh lúc nãy thông qua cửa kính nhìn thấy Cung Vũ Trạch cũng đeo một sợi như thế, cô không có nghi ngờ gì cả.
Dưới mắt cô là nỗi buồn thất vọng.
“Sao cô lại đến đây? Không phải cô nghe ngóng được tình hình anh Vũ Trạch bị bệnh, cố tình đến lấy lòng chứ, quan tâm anh ấy sao! Tôi thấy cô nên bỏ cuộc đi là vừa!” Trong mắt Lam Doanh lóe lên tia sáng lạnh lùng, ép sát cô, “Hạ An Ninh, nếu cô đã lựa chọn rời khỏi anh ta, thì đừng có mà dây dưa không dứt nữa, vẫn vọng tưởng sẽ được ở bên cạnh anh ấy, tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô có tí nào đó dối trá, tôi sẽ đem việc của mẹ cô, đăng lên mạng và rao nói trong cuộc sống của các người, tôi nghe nói vợ của người đàn ông đó là một người mổ heo, ngày nào cũng cầm dao giết heo, không biết bà ta nghe tin mẹ cô cướp chồng, có cầm dao chém mẹ cô thành từng mảnh không.”
Hơi thở của Hạ An Ninh nín thinh, thật sự bị lời nói của Lam Doanh làm sợ hãi, dù sao thì cô cũng biết mấy đàn bà bán thịt heo, cho cô cảm giác mạnh mẽ không dễ nói chuyện.
Lam Doanh thấy cô sợ sệt như vậy, cô đắc ý cười nhếch, lên tiếng cảnh cáo, “Tốt nhất thì biết điều tí, sớm sớm rời khỏi nơi đây, nếu không, dây dưa không dứt, thì các người sẽ rất khó coi đó.”
Nói xong, cô đeo kính lên, ngồi vào chiếc xe đua, huênh hoang rời khỏi.
Hạ An Ninh đứng tại chỗ, nắm chặt cú đấm, có chút oán hận nhìn tiễn chiếc xe của cô ta.
Và ngay lúc này, điện thoại của cô lại reo, Hạ An Ninh vừa nhìn, lại là Cung Vũ Trạch.
Trong phòng bệnh, Cung đại thiếu gia vừa mới bị Hạ An Ninh từ chối, trong lòng băng giá đến cực điểm, anh chưa bao giờ gặp người đàn bà nào lạnh lùng đến như vậy, dám cúp máy ngang.
Kiêu ngạo như anh, ngồi trên giường tức giận một hồi, mới cảm thấy không cam tâm, lại gọi thêm lần nữa.
Hạ An Ninh nhìn tên trên điện thoại, trái tim đau tựa dao cắt, nhưng, cô không thể tiếp.
Cô chỉ còn nước tắt tiếng, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, vừa chịu đựng nỗi đau thương và sự không nỡ trong lòng.
Anh ném điện thoại lên phía trước, rớt xuống sàn nhà, còn khuôn mặt của anh, cũng đang đỏ ửng, lấp ló bao trùm lấy một màu xanh xanh của cơn giận dữ.
Ngay cả Hà Vĩnh bên cạnh anh cũng hết hồn, nhìn anh, đi nhặt chiếc điện thoại ném trên sàn, viền điện thoại bị trầy, nhưng vẫn chưa bể màn hình, ông nắm lấy điện thoại, an ủi nói, “Thiếu gia, cậu đừng tức giận”
Cung Vũ Trạch rất tức giận, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, sự vô tình của Hạ An Ninh, vượt xa trí tưởng tượng của anh, điều này càng khiến anh nghĩ đến, tất cả những gì trước kia họ bên nhau, đều là sự lừa gạt, ngay cả nụ cười của cô cũng là giả, tấm lòng của cô cũng là giả, tất cả mọi thứ của cô đều là giả.
Chỉ có giả thôi, cô mới có thể nói quên là quên, nói bỏ cuộc thì bỏ cuộc.
Có thể từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cô đều lừa dối anh, trong lòng cô luôn nhớ về mối tình đầu, một bên dựa dẫm anh, trước mặt anh tỏ vẻ đồng ý làm bạn gái của anh, cô đang làm gì vậy? Đang chơi đùa tình cảm của anh sao?
“Chú Hà! Chú cho người đến nhà cô ấy trông chừng, tối nay tôi phải gặp cô ấy một lần, tôi phải hỏi thẳng mặt, sao cô ấy lại nhẫn tâm đến như vậy.” Cung Vũ Trạch nắm chặt bàn tay, anh phải đích thân gặp cô.
“Làm chi cho khổ vậy! Một người con gái không yêu cậu, thì cậu cho cô ta rời khỏi đi!” Hà Vĩnh không hy vọng Cung Vũ Trạch vướng víu với Hạ An Ninh, huống chi, về phương diện thân phận của Hạ An Ninh, đích thực không xứng đôi với anh, khi họ vừa bắt đầu, ông đã không ủng hộ.
Cho nên, lần này ông cũng sẽ không tác hợp cho Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh, chia tay thì chia tay!
Cung Vũ Trạch cười lạnh một tiếng, “Cho cô ấy rời khỏi cũng được, nhưng những gì cô ấy nợ tôi, tôi phải tính kĩ với cô ấy.”
Hà Vĩnh sững sờ, thiếu gia tự nhiên so đo như vậy, ông thở một hơi, “Vâng! Tôi sẽ cho người giám sát chặt Hạ tiểu thư, đợi cậu ngủ dậy, mới đi tìm cô ta!”
“Uhm!” Cung Vũ Trạch nghe sự sắp xếp như vậy, anh mới định ngủ trước, vì anh quá mệt mỏi.
Hạ An Ninh ở một trạm xe buýt, nhìn hai cuộc điện thoại anh gọi tới, trong lòng cô như lửa đốt, nghĩ đến chiếc điện thoại của anh tặng, cô cười cay đắng, tìm cơ hội gửi bưu chính đến cho anh vậy!
Bình luận facebook