Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Sự miệt thị của đế vương
Thẩm Quân Dao bình thường thà dè xẻn đôi chút cũng phải khiến cho người nhà chồng vui vė.
"Chị dâu, chị yên tâm đi, bữa nào em sẽ tới Kaman tìm cô ta, em sẽ để mọi người biết cô ta năm xưa bẩn thỉu tới nhường nào, ngoại tình sau lưng anh trai em!"
Thẩm Quân Dao bây giờ không nghĩ ra được cách nào dạy bảo Trình Ly Nguyệt, hiện có em chồng đồng ý ra mặt giúp cô ta, cô ta đương nhiên không ngăn cản, gật đầu nói: "Được, Nhã Tình, có thời gian em hãy đi tìm cô ta, tốt nhất hãy bảo cô ta rời xa anh trai em, không được can thiệp vào tình cảm của chị và anh trai em nữa."
"Hừ, dựa vào cô ta sao? Cô ta mà cũng xứng sao." Lục Nhã Tình vô cùng coi thường Trình Ly Nguyệt.
Vì ba của Trình Ly Nguyệt chẳng qua chỉ đầu tư một ít cổ phần khi tập đoàn Lục Thị mới thành lập, sau đó tập đoàn Lục Thị lớn mạnh dần, cổ phần của ông ta cũng tăng lên thành mười lăm phần trăm, rõ ràng là công ty của nhà họ Lục, ba của cô ta là người ngoài lại nắm giữ mười lăm phần trăm cổ phần đã khiến người nhà họ Lục rất đau đầu rồi, đâu có thể yêu mến người gia đình đó được.
Trần Hà cũng ủng hộ con gái đi tìm Trình Ly Nguyệt, bà ta còn dặn dò: "Khi đi nhớ dẫn theo hai vệ sĩ, đừng để bị cô ta ức hiếp, biết không?"
"Mẹ, yên tâm đi, con sẽ chuẩn bị trước khi đi, sẽ không để cô ta làm gì được con!" Lục Nhã Tình hiện tại cũng đã hình thành tính khí của thiên kim tiểu thư, tài sản của nhà họ Lục càng ngày càng nhiều, trong giới tiểu thư cô ta cũng là một tiểu thư có chút danh tiếng. Tính khí và tính cách của cô ta càng ngày càng trở lên gian xảo, ngang ngược.
Đôi mắt Thẩm Quân Dao ánh lên oán hận, Trình Ly Nguyệt, cho dù tôi không đối phó được cô thì cũng có người thay tôi đối phó cô.
Chiến tranh giữa đàn bà đâu cần quan tâm gì nhiều? Cho dù Trình Ly Nguyệt có Cung Dạ Tiêu chống lưng thì đã sao chứ?
Thẩm Quân Đào không quan tâm, cô ta thậm chí còn nghĩ Cùng Dạ Tiêu thích Trình Lý Nguyệt là giả, chẳng qua là vì năm đó Trình Lý Nguyệt sinh cho anh ta một đứa con trai, Cũng Đã Tiêu nể mặt con trai nên mới đối xử tốt với Trình Lý Nguyệt như vậy.
Gia tộc như nhà họ Cung sao có thể cưới một người phụ nữ đã từng ly hôn? Hơn nữa lại không có bất cứ tài sản gì, chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, người nhà họ Cung có lẽ chỉ muốn có đứa con cô ta sinh ra, nhưng tuyệt đối sẽ không để Cung Dạ Tiêu lấy cô ta.
Vì điểm này mà Thẩm Quân Dao cảm thấy toàn thân thư thái, vị trí Lục phu nhân cô ta đã ngồi vững, cả đời này sẽ không thể thay đổi, cô ta có thời gian, có thể đợi, đợi Cung Dạ Tiêu không còn chống lưng cho Trình Ly Nguyệt nữa, đợi tới khi nhà họ Cung đuổi cô ra khỏi nhà, sớm muộn gì cũng có ngày đó, Trình Ly Nguyệt sẽ phải chết trong tay cô ta.
Lục Nhã Tình bước tới ôm Thẩm Quân Dao: "Chị dâu, đừng đau lòng, vì ả tiện nhân đó, không đáng đâu."
Thẩm Quân Dao mỉm cười: "Ừ, đúng vậy, chị không đau lòng.
Khoảng hai giờ chiều, tại tập đoàn Cung Thị.
Cung Dạ Tiêu đứng trước phòng làm việc của mình, độ cao ngạo thị tuyệt đối mọi thứ, khiến anh giống như một bậc đế vương đang cúi đầu nhìn chúng sinh.
"Cung tổng, Lục Tuấn Hiên muốn hẹn gặp anh." Nhan Dương ôm tài liệu bước vào nói, cô vừa nhận được điện thoại hẹn gặp từ trợ lý của Lục Tuấn Hiên.
Cung Dạ Tiêu sa sầm sắc mặt, lạnh lùng nói: "Không có thời gian."
"Vâng, bây giờ tôi sẽ trả lời họ." Nhan Dương gật đầu đi ra.
Trong tập đoàn Lục Thị cách đó không xa, Lục Tuấn Hiên nhanh chóng nhận được câu trả lời của tập đoàn Cung Thị, trợ lý đích thân nói nội dung cuộc điện thoại cho anh ta nghe.
Lục Tuấn Hiên nhíu mày: "Cung Dạ Tiêu thực sự nói là không có thời gian sao?"
"Trợ lý của anh ta nói rằng gần đây anh ta rất bận, không có thời gian tiếp khách!"
"Hừ, anh ta đương nhiên là bận rồi, bạn giành mối làm ăn của tôi!" Trong mắt Lục Tuấn Hiên ánh lên vẻ oán hận, Cùng Dạ Tiêu đã kết thù với anh ta, huồng hồ lại còn có thêm mối quan hệ với Trình Lý Nguyệt nữa.
Điều này khiến ánh mắt anh ta trở lên u ám, Cung Dạ Tiêu giống như một con hổ dữ đang nhòm ngó, không rõ lúc nào sẽ há miệng cắn về phía công ty của anh ta, anh ta không thể sơ ý.
Trong nhà hàng.
Linda nhìn bữa trưa thịnh soạn, vì sự xuất hiện của Lục Tuấn Hiên mà Trình Ly Nguyệt không ăn được bao nhiêu, cô thở dài nói: "Ly Nguyệt, em hãy quên những kẻ khó chịu đó đi!"
Trình Ly Nguyệt muốn quên nhưng những kẻ đó cứ xuất hiện trước mắt cô.
Ăn cơm trưa xong trở về, xe của Lục Tuấn Hiện đã không còn ở đó, buổi chiều có một cuộc họp, chả mấy đã tới bốn giờ, Trình Ly Nguyệt muốn đi đón con.
Cô gọi điện vào số của Cung Dạ Tiêu.
"Alo!"
"Khi nào đi đón con?"
"Tôi sẽ gọi điện cho trường học, nói rằng khoảng năm rưỡi chúng ta tới đón." Cung Dạ Tiêu ở đầu bên kia rất yên tĩnh, giống như đang họp.
Trình Ly Nguyệt hơi ngạc nhiên, lẽ nào cô ngắt quãng cuộc họp của anh?
"Vậy được thôi!" Trình Ly Nguyệt đáp lời sau đó ngắt máy, dù sao thì ngày nào sau khi tan học con cô cũng chơi với các bạn nhỏ trong trường, đón muộn một tí cũng được.
Khoảng năm giờ, trong phòng họp của tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu rất có khí thế ngồi ở vị trí đầu tiên, trước mặt anh là các lãnh đạo cao cấp của công ty, anh nhíu mày nói: "Cuộc họp hôm nay tới đây kết thúc, có vấn đề gì mai tổng kết gửi tới phòng làm việc của tôi."
Anh đứng dậy, cấp dưới lập tức đứng dậy chào, đợi sau khi Cũng Đã Tiêu đi khuất, họ liền đưa mắt nhìn nhau không dám tin rằng Cùng tổng hợp chưa tới nửa tiếng đã đi? Bình thường họp ít nhất cũng phải tới hơn sáu giờ.
Cung Dạ Tiêu tay cầm tài liệu bước về phòng làm việc của mình, lấy chìa khóa xe trên bàn rồi ra khỏi văn phòng, ở cửa thang máy anh gặp một nhóm quản lý cao cấp đang đi xuống lầu, thấy anh bước tới liền nhường đường.
Cung Dạ Tiêu bước vào, cấp dưới phía sau không dám vào theo, anh nhướng mày: "Đi cùng không!"
"Không cần đâu, Cung tổng, anh đi cẩn thận!" Mọi người đều mỉm cười đón tiếp, nhưng không biết rằng, Cung Dạ Tiêu hai mươi tám tuổi, những lãnh đạo cấp dưới này người trẻ nhất cũng ba mươi lăm, những người khác đều nhiều tuổi hơn nữa, lúc này ai nấy cũng lộ vẻ kính trọng và sùng bái vị tổng tài trẻ tuổi này.
Thang máy của Cung Dạ Tiêu tới thằng gara, anh bước tới trước chiếc xe hơi của mình, ngồi vào xe, lái ra khỏi gara.
Trình Ly Nguyệt cũng ngồi trong phòng làm việc tới khoảng năm giờ mới xuống lầu, cô mặc trang phục văn phòng, sơ mi trắng kết hợp chân váy màu đen, trang phục này muốn mặc đẹp có yêu cầu rất cao về vóc dáng người mặc. Eo phải thon, chân phải dài, mông phải cong, xương thịt phải cân đối, tất cả những điều này chính là trạng thái hiện tại của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt cũng không nói rõ mình có cảm giác gì, Cung Dạ Tiêu nhiều khi vô cùng đáng ghét, nhiều khi cũng không phải khó gân.
Năm giờ, xe của Cung Dạ Tiêu dùng trước cổng công ty rất đúng giờ, hơn nữa lại là cửa chính, một chiếc xe thể thao sang trọng vô cùng nổi bật, đường nét giống như một con báo săn mồi đang chực lao đi.
Trình Ly Nguyệt và một nhóm nhân viên vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy chiếc xe thể thao bắt mắt kia, cô cảm thấy rất đau đầu, lẽ nào anh ta nhất định phải dừng xe ở trước cửa chính của công ty sao? Bây giờ trong công ty đã có rất nhiều lời đồn đại về anh và cô, lúc này cô ngồi vào chiếc xe kia há chẳng phải sẽ càng không thể xóa bỏ hiềm nghi mồi chài đàn ông giàu có?
====
"Chị dâu, chị yên tâm đi, bữa nào em sẽ tới Kaman tìm cô ta, em sẽ để mọi người biết cô ta năm xưa bẩn thỉu tới nhường nào, ngoại tình sau lưng anh trai em!"
Thẩm Quân Dao bây giờ không nghĩ ra được cách nào dạy bảo Trình Ly Nguyệt, hiện có em chồng đồng ý ra mặt giúp cô ta, cô ta đương nhiên không ngăn cản, gật đầu nói: "Được, Nhã Tình, có thời gian em hãy đi tìm cô ta, tốt nhất hãy bảo cô ta rời xa anh trai em, không được can thiệp vào tình cảm của chị và anh trai em nữa."
"Hừ, dựa vào cô ta sao? Cô ta mà cũng xứng sao." Lục Nhã Tình vô cùng coi thường Trình Ly Nguyệt.
Vì ba của Trình Ly Nguyệt chẳng qua chỉ đầu tư một ít cổ phần khi tập đoàn Lục Thị mới thành lập, sau đó tập đoàn Lục Thị lớn mạnh dần, cổ phần của ông ta cũng tăng lên thành mười lăm phần trăm, rõ ràng là công ty của nhà họ Lục, ba của cô ta là người ngoài lại nắm giữ mười lăm phần trăm cổ phần đã khiến người nhà họ Lục rất đau đầu rồi, đâu có thể yêu mến người gia đình đó được.
Trần Hà cũng ủng hộ con gái đi tìm Trình Ly Nguyệt, bà ta còn dặn dò: "Khi đi nhớ dẫn theo hai vệ sĩ, đừng để bị cô ta ức hiếp, biết không?"
"Mẹ, yên tâm đi, con sẽ chuẩn bị trước khi đi, sẽ không để cô ta làm gì được con!" Lục Nhã Tình hiện tại cũng đã hình thành tính khí của thiên kim tiểu thư, tài sản của nhà họ Lục càng ngày càng nhiều, trong giới tiểu thư cô ta cũng là một tiểu thư có chút danh tiếng. Tính khí và tính cách của cô ta càng ngày càng trở lên gian xảo, ngang ngược.
Đôi mắt Thẩm Quân Dao ánh lên oán hận, Trình Ly Nguyệt, cho dù tôi không đối phó được cô thì cũng có người thay tôi đối phó cô.
Chiến tranh giữa đàn bà đâu cần quan tâm gì nhiều? Cho dù Trình Ly Nguyệt có Cung Dạ Tiêu chống lưng thì đã sao chứ?
Thẩm Quân Đào không quan tâm, cô ta thậm chí còn nghĩ Cùng Dạ Tiêu thích Trình Lý Nguyệt là giả, chẳng qua là vì năm đó Trình Lý Nguyệt sinh cho anh ta một đứa con trai, Cũng Đã Tiêu nể mặt con trai nên mới đối xử tốt với Trình Lý Nguyệt như vậy.
Gia tộc như nhà họ Cung sao có thể cưới một người phụ nữ đã từng ly hôn? Hơn nữa lại không có bất cứ tài sản gì, chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, người nhà họ Cung có lẽ chỉ muốn có đứa con cô ta sinh ra, nhưng tuyệt đối sẽ không để Cung Dạ Tiêu lấy cô ta.
Vì điểm này mà Thẩm Quân Dao cảm thấy toàn thân thư thái, vị trí Lục phu nhân cô ta đã ngồi vững, cả đời này sẽ không thể thay đổi, cô ta có thời gian, có thể đợi, đợi Cung Dạ Tiêu không còn chống lưng cho Trình Ly Nguyệt nữa, đợi tới khi nhà họ Cung đuổi cô ra khỏi nhà, sớm muộn gì cũng có ngày đó, Trình Ly Nguyệt sẽ phải chết trong tay cô ta.
Lục Nhã Tình bước tới ôm Thẩm Quân Dao: "Chị dâu, đừng đau lòng, vì ả tiện nhân đó, không đáng đâu."
Thẩm Quân Dao mỉm cười: "Ừ, đúng vậy, chị không đau lòng.
Khoảng hai giờ chiều, tại tập đoàn Cung Thị.
Cung Dạ Tiêu đứng trước phòng làm việc của mình, độ cao ngạo thị tuyệt đối mọi thứ, khiến anh giống như một bậc đế vương đang cúi đầu nhìn chúng sinh.
"Cung tổng, Lục Tuấn Hiên muốn hẹn gặp anh." Nhan Dương ôm tài liệu bước vào nói, cô vừa nhận được điện thoại hẹn gặp từ trợ lý của Lục Tuấn Hiên.
Cung Dạ Tiêu sa sầm sắc mặt, lạnh lùng nói: "Không có thời gian."
"Vâng, bây giờ tôi sẽ trả lời họ." Nhan Dương gật đầu đi ra.
Trong tập đoàn Lục Thị cách đó không xa, Lục Tuấn Hiên nhanh chóng nhận được câu trả lời của tập đoàn Cung Thị, trợ lý đích thân nói nội dung cuộc điện thoại cho anh ta nghe.
Lục Tuấn Hiên nhíu mày: "Cung Dạ Tiêu thực sự nói là không có thời gian sao?"
"Trợ lý của anh ta nói rằng gần đây anh ta rất bận, không có thời gian tiếp khách!"
"Hừ, anh ta đương nhiên là bận rồi, bạn giành mối làm ăn của tôi!" Trong mắt Lục Tuấn Hiên ánh lên vẻ oán hận, Cùng Dạ Tiêu đã kết thù với anh ta, huồng hồ lại còn có thêm mối quan hệ với Trình Lý Nguyệt nữa.
Điều này khiến ánh mắt anh ta trở lên u ám, Cung Dạ Tiêu giống như một con hổ dữ đang nhòm ngó, không rõ lúc nào sẽ há miệng cắn về phía công ty của anh ta, anh ta không thể sơ ý.
Trong nhà hàng.
Linda nhìn bữa trưa thịnh soạn, vì sự xuất hiện của Lục Tuấn Hiên mà Trình Ly Nguyệt không ăn được bao nhiêu, cô thở dài nói: "Ly Nguyệt, em hãy quên những kẻ khó chịu đó đi!"
Trình Ly Nguyệt muốn quên nhưng những kẻ đó cứ xuất hiện trước mắt cô.
Ăn cơm trưa xong trở về, xe của Lục Tuấn Hiện đã không còn ở đó, buổi chiều có một cuộc họp, chả mấy đã tới bốn giờ, Trình Ly Nguyệt muốn đi đón con.
Cô gọi điện vào số của Cung Dạ Tiêu.
"Alo!"
"Khi nào đi đón con?"
"Tôi sẽ gọi điện cho trường học, nói rằng khoảng năm rưỡi chúng ta tới đón." Cung Dạ Tiêu ở đầu bên kia rất yên tĩnh, giống như đang họp.
Trình Ly Nguyệt hơi ngạc nhiên, lẽ nào cô ngắt quãng cuộc họp của anh?
"Vậy được thôi!" Trình Ly Nguyệt đáp lời sau đó ngắt máy, dù sao thì ngày nào sau khi tan học con cô cũng chơi với các bạn nhỏ trong trường, đón muộn một tí cũng được.
Khoảng năm giờ, trong phòng họp của tập đoàn Cung Thị, Cung Dạ Tiêu rất có khí thế ngồi ở vị trí đầu tiên, trước mặt anh là các lãnh đạo cao cấp của công ty, anh nhíu mày nói: "Cuộc họp hôm nay tới đây kết thúc, có vấn đề gì mai tổng kết gửi tới phòng làm việc của tôi."
Anh đứng dậy, cấp dưới lập tức đứng dậy chào, đợi sau khi Cũng Đã Tiêu đi khuất, họ liền đưa mắt nhìn nhau không dám tin rằng Cùng tổng hợp chưa tới nửa tiếng đã đi? Bình thường họp ít nhất cũng phải tới hơn sáu giờ.
Cung Dạ Tiêu tay cầm tài liệu bước về phòng làm việc của mình, lấy chìa khóa xe trên bàn rồi ra khỏi văn phòng, ở cửa thang máy anh gặp một nhóm quản lý cao cấp đang đi xuống lầu, thấy anh bước tới liền nhường đường.
Cung Dạ Tiêu bước vào, cấp dưới phía sau không dám vào theo, anh nhướng mày: "Đi cùng không!"
"Không cần đâu, Cung tổng, anh đi cẩn thận!" Mọi người đều mỉm cười đón tiếp, nhưng không biết rằng, Cung Dạ Tiêu hai mươi tám tuổi, những lãnh đạo cấp dưới này người trẻ nhất cũng ba mươi lăm, những người khác đều nhiều tuổi hơn nữa, lúc này ai nấy cũng lộ vẻ kính trọng và sùng bái vị tổng tài trẻ tuổi này.
Thang máy của Cung Dạ Tiêu tới thằng gara, anh bước tới trước chiếc xe hơi của mình, ngồi vào xe, lái ra khỏi gara.
Trình Ly Nguyệt cũng ngồi trong phòng làm việc tới khoảng năm giờ mới xuống lầu, cô mặc trang phục văn phòng, sơ mi trắng kết hợp chân váy màu đen, trang phục này muốn mặc đẹp có yêu cầu rất cao về vóc dáng người mặc. Eo phải thon, chân phải dài, mông phải cong, xương thịt phải cân đối, tất cả những điều này chính là trạng thái hiện tại của Trình Ly Nguyệt.
Trình Ly Nguyệt cũng không nói rõ mình có cảm giác gì, Cung Dạ Tiêu nhiều khi vô cùng đáng ghét, nhiều khi cũng không phải khó gân.
Năm giờ, xe của Cung Dạ Tiêu dùng trước cổng công ty rất đúng giờ, hơn nữa lại là cửa chính, một chiếc xe thể thao sang trọng vô cùng nổi bật, đường nét giống như một con báo săn mồi đang chực lao đi.
Trình Ly Nguyệt và một nhóm nhân viên vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy chiếc xe thể thao bắt mắt kia, cô cảm thấy rất đau đầu, lẽ nào anh ta nhất định phải dừng xe ở trước cửa chính của công ty sao? Bây giờ trong công ty đã có rất nhiều lời đồn đại về anh và cô, lúc này cô ngồi vào chiếc xe kia há chẳng phải sẽ càng không thể xóa bỏ hiềm nghi mồi chài đàn ông giàu có?
====
Bình luận facebook