-
Chương 942
19942.txt
Trên bãi cỏ xanh mênh mông bát ngát, gió thổi khiến những bông hoa dại khẽ đong đưa trong gió, những đám mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời xanh, ánh nắng dù chói chang, nhưng lại không gắt như lửa đốt, chiếu xuống khắp bãi cỏ, tỏa ra một vùng ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Quý An Ninh đi trên một con đường nhỏ, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hái một bông cúc dại, ngắm nhìn một chút, rồi cắm vào bên tai giống như một đứa trẻ, cô mỉm cười, tiếp tục bước đi về phía trước.
Đi mãi đi mãi, cũng không biết mình đã đi khá xa, đột nhiên, cô nghe thấy phía sau có tiếng chó sủa, hình như đang chạy rất nhanh về phía cô. Quý An Ninh dừng bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trên bãi cỏ mà cô vừa đi qua, có một con chó Dober rất lớn từ phía xa chạy tới, thân hình rất nhanh nhạy, đôi mắt to màu đen rất có thần thái, cô gần như hét to lên theo bản năng: "Tiểu Kha. . ."
Mà Tiểu Kha cũng lập tức chạy đến bên cô, ngồi xuống cạnh chân cô, lè lưỡi, nhìn về phía cô và quẫy cái đuôi ngắn ngắn hết sức có thể, Quý An Ninh nở nụ cười, cũng ngồi xổm xuống theo, cô vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lớn chắc của nó.
"Tiểu Kha, tại sao mày lại ở đây?" Nói xong, Quý An Ninh nhẹ nhàng cười: "Lâu lắm không gặp mày rồi."
Nói xong, thấy có một dáng người mờ nhạt đang đi về phía cô, Quý An Ninh bỗng thấy tim nghẹn lại. Cô ngẩng đầu lên, hình ảnh Cung Vũ Trạch bất ngờ đập vào mắt cô. Anh mặc một bộ vest màu xám, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và mặc một chiếc quần âu màu đen trông rất sạch sẽ gọn gàng. Dưới đôi lông mày ấy, một đôi mắt sâu giống như những nhân vật trong tranh vẽ vậy, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng như đang mỉm cười.
Quý An Ninh như ngừng thở, cô cứ ngừng thở như vậy mà nhìn người đàn ông đang bước từng bước đến bên cạnh cô, cô rơm rớm nước mắt.
"Vũ Trạch. . . là anh thật sao?" Quý An Ninh khẽ hỏi.
"Tiểu Kha, ai cho mày chạy đi lung tung? Mày tới đây làm gì? Chẳng lẽ mày không chờ cô chủ của mày sao?" Tiểu Kha lập tức từ chỗ Quý An Ninh bỏ đi, sau đó, nó chạy về phía sau Cung Vũ Trạch, sủa gâu gâu rất phấn khích, trong lòng Quý An Ninh có một dự cảm không hay.
Theo đó, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hình ảnh một cô gái đang cười bước đến từ phía xa. Chờ cho đến khi người con gái kia đến gần, khuôn mặt Quý An Ninh biến sắc, chính là Lam Doanh.
Lam Doanh mặc một chiếc váy rất thời thượng. Lúc cô ta đi tới, Cung Vũ Trạch đưa tay ra cười, Lam Doanh lập tức như những chú bướm chạy đến bên anh, nắm lấy tay anh, ánh mắt Cung Vũ Trạch lạnh lùng nhìn lướt qua.
Quý An Ninh bỗng nhiên thấy tim mình rất đau, cô thở hổn hển đứng lên như một người bị bệnh nặng, từng bước từng bước lui về phía sau.
Lam Doanh cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, nói với cô một cách giễu cợt: "Anh Vũ Trạch là của tôi, cô tránh xa anh ấy ra một chút."
Cung Vũ Trạch nắm tay cô ta, dắt theo Tiểu Kha và đi về phía bãi cỏ xa xa. Cô đứng im tại chỗ, nhìn họ đi đến dưới một chiếc ô lớn, ở đó, có đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị một bữa trưa lãng mạn cho bọn họ, mà từ đầu đến cuối ánh mắt Cung Vũ Trạch cũng không nhìn sang đây.
Hình như cô đã trở thành một người khiến anh vô cùng chán ghét.
"Vũ Trạch. . . Xin lỗi. . ." Quý An Ninh trong phút chốc nước mắt trào ra, trời đất quay cuồng.
"Gâu gâuuu. . ." Đột nhiên Quý An Ninh nghe thấy rất rõ tiếng chó sủa vang bên tai, cô cố mở mắt ra, thấy chiếc đèn treo trên trần nhà, mà ngoài cửa sổ còn có tiếng chó sủa vang lên.
Quý An Ninh hít thở một hơi thật sâu, khóe mắt đẫm lệ ướt nhẹp hết cả gối, vẫn còn cảm giác tan nát cõi long. Hóa ra tất cả chỉ là mơ.
Cô đã rất lâu rồi không gặp một giấc mơ như vậy, nhưng lần này, cô lại mơ thấy anh.
Quý An Ninh cười đau khổ. Giấc mơ này, mỗi lần mơ thấy, tim cô vẫn đau như lần đầu vậy, đau đến mức không thở nổi, tim cô giống như được ghép lại từ những mảnh vỡ vậy, chỉ cần gõ nhẹ một cái là lại bị vỡ vụn ra.
Cô bước tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một bên rèm cửa sổ, là tiếng chó sủa ở biệt thự đối diện, là một con chó màu vàng, Quý An Ninh cũng không trách mắng nó, mà ngược lại vì tiếng chó sủa này vô cùng thân thiết.
Lúc này, một cậu bé đi xe đạp về nhà, con chó vàng ấy lập tức chạy ra, nó chào đón tiểu chủ nhân rất nhiệt tình.
Quý An Ninh nghĩ tới Tiểu Kha, tuy đã một thời gian dài rồi, nhưng, tiếng của Tiểu Kha đáng yêu vẫn có thể vang lên bất cứ lúc nào, rõ ràng là một chú chó hung hãn nhưng lại vui vẻ niềm nở như vậy.
Cô rửa mặt rồi đi ra ngoài, nhìn đồng hồ đã bảy giờ rưỡi, cô không muốn ngủ thêm nữa, thay bộ đồ ngủ rồi đi xuống dưới lầu.
Ở cầu thang, cô nghe thấy tiếng ở nhà bếp vọng lại. Cô ngây ra một lát, rồi đi vào nhà bếp, liền nhìn thấy Quý Thiên Tứ đeo một chiếc tạp giề màu xám, đang làm bữa sáng theo kiểu phương Tây, Quý An Ninh dựa ở cửa, khóe miệng cong lên cười ấm áp.
Quý Thiên Tứ cảm giác được cô đang đứng ở cửa, hắn quay đầu cười: "Một lát nữa là được ăn rồi."
"Ừm! Em cũng không vội, chỉ cần ăn ngon là được." Quý An Ninh cười.
"Chắc là cũng không tệ lắm." Quý Thiên Tứ dường như rất tự tin về tài nấu nướng của mình.
Quý An Ninh đẩy cửa đi ra, bên cạnh có dụng cụ tưới hoa, cô cầm lên, bắt đầu tưới nước xung quanh, cô bỗng nghĩ đến cảnh trong giấc mơ sao lại chân thực đến như vậy, có thể là do hương hoa ở bên ngoài cửa sổ chăng.
Lại thêm tiếng chó sủa nữa, vì vậy mà cảnh trong mơ kết hợp với thực tại, giấc mơ hồi sáng sớm của cô, mới hiện ra chân thực đến vậy.
Cho dù có thế nào, cô cũng không thể gặp lại giấc mơ như thế, bất kể nỗi đau nào ở trong quá khứ co cũng phải bỏ vào quên lãng.
Dù sao thì cuộc đời này cũng sẽ không gặp lại anh, Quý An Ninh cười trong đau khổ, bình nước trên tay đột nhiên vãi nước xuống bên cạnh chân, cô mới nhân ra, bản thân mình tưới nước cũng có thể đờ ra.
Cô rửa tay quay lại phòng khách, Quý Thiên Tứ đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô ngồi xuống, cầm cốc sữa ấm lên uống, ở đối diện, Quý Thiên Tứ nhìn săc mặt cô có chút tái nhợt, hơi ngạc nhiên nói: "Tối hôm qua không ngủ được à?"
Quý An Ninh cười: "Chắc là lạ giường nên ngủ không được sâu giấc."
"Buổi chiều nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối anh dẫn em đi tham dự một buổi tiệc để giải khuây một chút."
"Tiệc sao? Em lấy tư cách gì mà đi chứ." Quý An Ninh tò mò hỏi một câu.
"Thân phận của em ở tập đoàn Quý thị vẫn chưa công khai, vì vậy tạm thời cứ chịu thiệt chút đi với tư cách là bạn gái của anh, An Ninh, em cần phải tham dự những bữa tiệc như vậy nhiều hơn." Quý Thiên Tứ chăm chú nhìn cô nói.
Quý An Ninh cười gật đầu: "Được, em ở bên cạnh anh, anh sẽ không có cách nào để mà nhìn ngắm những cô gái khác nữa, như vậy anh sẽ mất đi nhiều cơ hội a."
Trong ánh mắt Quý Thiên Tứ hiện lên sự dịu dàng: "Không sao. Có em ở bên cạnh anh là đủ rồi."
Quý An Ninh cười rồi xé một miếng bánh mì bỏ vào miệng, cô khen một cách dí dỏm: "Ừm, tài nghệ nấu nướng của anh tốt thật, ngay cả bánh mì cũng rất ngon."
"Thích thì ăn nhiều một chút, sau này, chỉ cần anh ở bên cạnh em, anh sẽ lo chuyện ăn uống của em."
"Dạ. Được."
Trên bãi cỏ xanh mênh mông bát ngát, gió thổi khiến những bông hoa dại khẽ đong đưa trong gió, những đám mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời xanh, ánh nắng dù chói chang, nhưng lại không gắt như lửa đốt, chiếu xuống khắp bãi cỏ, tỏa ra một vùng ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Quý An Ninh đi trên một con đường nhỏ, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hái một bông cúc dại, ngắm nhìn một chút, rồi cắm vào bên tai giống như một đứa trẻ, cô mỉm cười, tiếp tục bước đi về phía trước.
Đi mãi đi mãi, cũng không biết mình đã đi khá xa, đột nhiên, cô nghe thấy phía sau có tiếng chó sủa, hình như đang chạy rất nhanh về phía cô. Quý An Ninh dừng bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trên bãi cỏ mà cô vừa đi qua, có một con chó Dober rất lớn từ phía xa chạy tới, thân hình rất nhanh nhạy, đôi mắt to màu đen rất có thần thái, cô gần như hét to lên theo bản năng: "Tiểu Kha. . ."
Mà Tiểu Kha cũng lập tức chạy đến bên cô, ngồi xuống cạnh chân cô, lè lưỡi, nhìn về phía cô và quẫy cái đuôi ngắn ngắn hết sức có thể, Quý An Ninh nở nụ cười, cũng ngồi xổm xuống theo, cô vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu lớn chắc của nó.
"Tiểu Kha, tại sao mày lại ở đây?" Nói xong, Quý An Ninh nhẹ nhàng cười: "Lâu lắm không gặp mày rồi."
Nói xong, thấy có một dáng người mờ nhạt đang đi về phía cô, Quý An Ninh bỗng thấy tim nghẹn lại. Cô ngẩng đầu lên, hình ảnh Cung Vũ Trạch bất ngờ đập vào mắt cô. Anh mặc một bộ vest màu xám, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và mặc một chiếc quần âu màu đen trông rất sạch sẽ gọn gàng. Dưới đôi lông mày ấy, một đôi mắt sâu giống như những nhân vật trong tranh vẽ vậy, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng như đang mỉm cười.
Quý An Ninh như ngừng thở, cô cứ ngừng thở như vậy mà nhìn người đàn ông đang bước từng bước đến bên cạnh cô, cô rơm rớm nước mắt.
"Vũ Trạch. . . là anh thật sao?" Quý An Ninh khẽ hỏi.
"Tiểu Kha, ai cho mày chạy đi lung tung? Mày tới đây làm gì? Chẳng lẽ mày không chờ cô chủ của mày sao?" Tiểu Kha lập tức từ chỗ Quý An Ninh bỏ đi, sau đó, nó chạy về phía sau Cung Vũ Trạch, sủa gâu gâu rất phấn khích, trong lòng Quý An Ninh có một dự cảm không hay.
Theo đó, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hình ảnh một cô gái đang cười bước đến từ phía xa. Chờ cho đến khi người con gái kia đến gần, khuôn mặt Quý An Ninh biến sắc, chính là Lam Doanh.
Lam Doanh mặc một chiếc váy rất thời thượng. Lúc cô ta đi tới, Cung Vũ Trạch đưa tay ra cười, Lam Doanh lập tức như những chú bướm chạy đến bên anh, nắm lấy tay anh, ánh mắt Cung Vũ Trạch lạnh lùng nhìn lướt qua.
Quý An Ninh bỗng nhiên thấy tim mình rất đau, cô thở hổn hển đứng lên như một người bị bệnh nặng, từng bước từng bước lui về phía sau.
Lam Doanh cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, nói với cô một cách giễu cợt: "Anh Vũ Trạch là của tôi, cô tránh xa anh ấy ra một chút."
Cung Vũ Trạch nắm tay cô ta, dắt theo Tiểu Kha và đi về phía bãi cỏ xa xa. Cô đứng im tại chỗ, nhìn họ đi đến dưới một chiếc ô lớn, ở đó, có đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị một bữa trưa lãng mạn cho bọn họ, mà từ đầu đến cuối ánh mắt Cung Vũ Trạch cũng không nhìn sang đây.
Hình như cô đã trở thành một người khiến anh vô cùng chán ghét.
"Vũ Trạch. . . Xin lỗi. . ." Quý An Ninh trong phút chốc nước mắt trào ra, trời đất quay cuồng.
"Gâu gâuuu. . ." Đột nhiên Quý An Ninh nghe thấy rất rõ tiếng chó sủa vang bên tai, cô cố mở mắt ra, thấy chiếc đèn treo trên trần nhà, mà ngoài cửa sổ còn có tiếng chó sủa vang lên.
Quý An Ninh hít thở một hơi thật sâu, khóe mắt đẫm lệ ướt nhẹp hết cả gối, vẫn còn cảm giác tan nát cõi long. Hóa ra tất cả chỉ là mơ.
Cô đã rất lâu rồi không gặp một giấc mơ như vậy, nhưng lần này, cô lại mơ thấy anh.
Quý An Ninh cười đau khổ. Giấc mơ này, mỗi lần mơ thấy, tim cô vẫn đau như lần đầu vậy, đau đến mức không thở nổi, tim cô giống như được ghép lại từ những mảnh vỡ vậy, chỉ cần gõ nhẹ một cái là lại bị vỡ vụn ra.
Cô bước tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng kéo một bên rèm cửa sổ, là tiếng chó sủa ở biệt thự đối diện, là một con chó màu vàng, Quý An Ninh cũng không trách mắng nó, mà ngược lại vì tiếng chó sủa này vô cùng thân thiết.
Lúc này, một cậu bé đi xe đạp về nhà, con chó vàng ấy lập tức chạy ra, nó chào đón tiểu chủ nhân rất nhiệt tình.
Quý An Ninh nghĩ tới Tiểu Kha, tuy đã một thời gian dài rồi, nhưng, tiếng của Tiểu Kha đáng yêu vẫn có thể vang lên bất cứ lúc nào, rõ ràng là một chú chó hung hãn nhưng lại vui vẻ niềm nở như vậy.
Cô rửa mặt rồi đi ra ngoài, nhìn đồng hồ đã bảy giờ rưỡi, cô không muốn ngủ thêm nữa, thay bộ đồ ngủ rồi đi xuống dưới lầu.
Ở cầu thang, cô nghe thấy tiếng ở nhà bếp vọng lại. Cô ngây ra một lát, rồi đi vào nhà bếp, liền nhìn thấy Quý Thiên Tứ đeo một chiếc tạp giề màu xám, đang làm bữa sáng theo kiểu phương Tây, Quý An Ninh dựa ở cửa, khóe miệng cong lên cười ấm áp.
Quý Thiên Tứ cảm giác được cô đang đứng ở cửa, hắn quay đầu cười: "Một lát nữa là được ăn rồi."
"Ừm! Em cũng không vội, chỉ cần ăn ngon là được." Quý An Ninh cười.
"Chắc là cũng không tệ lắm." Quý Thiên Tứ dường như rất tự tin về tài nấu nướng của mình.
Quý An Ninh đẩy cửa đi ra, bên cạnh có dụng cụ tưới hoa, cô cầm lên, bắt đầu tưới nước xung quanh, cô bỗng nghĩ đến cảnh trong giấc mơ sao lại chân thực đến như vậy, có thể là do hương hoa ở bên ngoài cửa sổ chăng.
Lại thêm tiếng chó sủa nữa, vì vậy mà cảnh trong mơ kết hợp với thực tại, giấc mơ hồi sáng sớm của cô, mới hiện ra chân thực đến vậy.
Cho dù có thế nào, cô cũng không thể gặp lại giấc mơ như thế, bất kể nỗi đau nào ở trong quá khứ co cũng phải bỏ vào quên lãng.
Dù sao thì cuộc đời này cũng sẽ không gặp lại anh, Quý An Ninh cười trong đau khổ, bình nước trên tay đột nhiên vãi nước xuống bên cạnh chân, cô mới nhân ra, bản thân mình tưới nước cũng có thể đờ ra.
Cô rửa tay quay lại phòng khách, Quý Thiên Tứ đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô ngồi xuống, cầm cốc sữa ấm lên uống, ở đối diện, Quý Thiên Tứ nhìn săc mặt cô có chút tái nhợt, hơi ngạc nhiên nói: "Tối hôm qua không ngủ được à?"
Quý An Ninh cười: "Chắc là lạ giường nên ngủ không được sâu giấc."
"Buổi chiều nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối anh dẫn em đi tham dự một buổi tiệc để giải khuây một chút."
"Tiệc sao? Em lấy tư cách gì mà đi chứ." Quý An Ninh tò mò hỏi một câu.
"Thân phận của em ở tập đoàn Quý thị vẫn chưa công khai, vì vậy tạm thời cứ chịu thiệt chút đi với tư cách là bạn gái của anh, An Ninh, em cần phải tham dự những bữa tiệc như vậy nhiều hơn." Quý Thiên Tứ chăm chú nhìn cô nói.
Quý An Ninh cười gật đầu: "Được, em ở bên cạnh anh, anh sẽ không có cách nào để mà nhìn ngắm những cô gái khác nữa, như vậy anh sẽ mất đi nhiều cơ hội a."
Trong ánh mắt Quý Thiên Tứ hiện lên sự dịu dàng: "Không sao. Có em ở bên cạnh anh là đủ rồi."
Quý An Ninh cười rồi xé một miếng bánh mì bỏ vào miệng, cô khen một cách dí dỏm: "Ừm, tài nghệ nấu nướng của anh tốt thật, ngay cả bánh mì cũng rất ngon."
"Thích thì ăn nhiều một chút, sau này, chỉ cần anh ở bên cạnh em, anh sẽ lo chuyện ăn uống của em."
"Dạ. Được."
Bình luận facebook