19950.
Kì tích trong cuộc sống nhiều khi nực cười như vậy đó, thế giới bao la là vậy nhưng vẫn có thể xuất hiện tại cùng một nhà hàng.
Ông trời cố ý chăng?
Ánh mắt hốt hoảng của Quý An Ninh bắt gặp ánh mắt mỉm cười ngẩng lên của Cung Vũ Trạch, hai người cứ thế trân trân nhìn nhau.
Cách nhau mấy mét, đủ để nhìn rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương, Quý An Ninh cô gắng trấn tĩnh, chỉ cảm thấy đôi tình nhân trước mặt thật quá chói mắt.
Cung Vũ Trạch có khoác tay một cô gái xinh đẹp đi bên cạnh, sự cưng chiều trong mắt anh không phải giả bộ mà là xuất phát từ trong lòng, còn cả động tác véo má ban nãy của anh nữa, chẳng phải chỉ có tình nhân mới có thể làm vậy thôi sao?
Cung Vũ Trạch cũng không thể ngờ rằng, người con gái mới gặp ở bữa tiệc tối qua chớp mắt đã lại gặp lại ở trong nhà hàng, trùng hợp tới đáng sợ.
Cung Vũ Trạch liền cho tay vào túi quần theo phản xạ, thấy ánh mắt ngạc nhiên và đau khổ của cô gái trước mắt, anh nghĩ vừa rồi chắc cô nhìn thấy việc anh véo má em gái mình.
Quý An Ninh cúi đầu, chạy nhanh qua họ, trái tim cô giống như bị dao cứa, nhìn thấy bên cạnh anh có người con gái khác, thấy tình yêu anh dành cho người con gái khác, tất cả những điều này trước đây cô đã từng có, cô biết khi anh dịu dàng cưng chiều một ai đó, người đó sẽ hạnh phúc, ngọt ngào tới nhường nào.
Bây giờ tất cả những điều đó sẽ không còn thuộc về cô nữa.
Quý An Ninh chạy ra xe, cầm lấy điện thoại nhưng lại hơi sợ hãi phải quay lại nhà hàng, có chút sợ hãi phải nhìn thấy anh và người con gái khác ân ái.
Nhưng cô cũng không thể để mình trở nên nhút nhát, cô nói với mình hết lần này tới lần khác, quá khứ chỉ là quá khứ, cô có níu kéo cũng không được lại gì, bây giờ cô nên đi trên con đường của mình.
Quý An Ninh hít một hơi thật sâu, cô vẫn bước chân bước về phía nhà hàng.
Trong nhà hàng, Cung Vũ Trạch và Cung Vũ Ninh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Cung Vũ Ninh vừa nãy không phát hiện ra điều gì vì tâm trạng của cô để hết vào việc ăn uống, cô nghe nói nhà hàng này có một loại kem rất nổi tiếng, cô nhất định phải thưởng thức.
"Anh, em gọi món nhé! Em sắp đói chết rồi!" Nói xong, Cung Vũ Ninh vội vàng bịt miệng, mỉm cười: "Không được, bay a giờ em không được gọi anh là anh, em nên gọi tên anh, Vũ Trạch... hi hi..."
Dứt lời cô lại bịt miệng mỉm cười tít mắt.
"Cà mè một lứa." Cung Vũ Trạch khẽ trách móc nhưng cũng không sửa lại.
Cung Vũ Trạch nhìn về phía Quý Thiên Tứ đang ngồi ở sảnh chính, anh ta vừa nãy đang nghe điện thoại nên không nhìn thấy anh. Sắc mặt Cung Vũ Trạch thoáng vẻ mỉa mai, thì ra cô ấy và anh ta cũng tới nhà hàng này để ăn cơm.
Xem ra, đúng như anh nghĩ, cô ấy và người đàn ông này can bản không phải anh em trên danh nghĩa mà là quan hệ tình cảm mập mờ!
Ánh mắt Cung Vũ Trạch có chút thất vọng thoáng qua, Cung Vũ Ninh trước mắt đang hỏi nhân viên phục vụ về các món ăn, tiếng Anh tiêu chuẩn, nét mặt đáng yêu khiến nhân viên phục vụ rất tận tình trả lời các câu hỏi của cô.
Cung Vũ Ninh phụ trách gọi món, Cung Vũ Trạch liền giao cho cô, vì sở thích của anh cô đều biết hết.
Lúc này Cung Vũ Trạch nhìn thấy Quý An Ninh bước từ cửa vào, cô vừa vào tới nơi ánh mắt liền tìm kiếm gì đó trong đại sảnh, cô quay đầu nhìn về vị trí sát cửa thì bắt gặp ánh mắt của Cung Vũ Trạch.
Cô hốt hoảng giây lát sau đó lễ độ gật đầu với anh như một người bạn, cô tự nhiên ung dung bước về bàn của Quý Thiên Tứ, sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra vị trí của mình và Cung Vũ Trạch đối diện nhau.
Vì thế, chỉ cần cô hơi ngẩng đầu dậy là sẽ nhìn thấy Cung Vũ Trạch.
Có điều, khi Quý An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh đã nhìn sang cô gái trước mặt, cô gái đó đang thảo luận điều gì đó với anh, anh khẽ mỉm cười, cô không nghe được họ nói gì.
Nhưng Quý An Ninh cảm nhận được rằng anh rất yêu chiều và kiên nhẫn với cô gái đó, cho dù cô ấy lúc thì nghiêng đầu suy ngẫm, lúc thì lại nói gì đó với nhân viên phục vụ thì ánh mắt anh từ đầu chí cuối vẫn không hề tỏ ra khó chịu, chỉ có dịu dàng dõi theo.
Trái tim Quý An Ninh dần dần chùng xuống, có lẽ ba năm qua chỉ có mình cô không thể bước ra khỏi mối tình đó, còn anh ấy sớm đã có người khác thay thế cho cô, vì thế cô hà tất phải cố chấp!
Nên nhìn thoáng hơn!
Quý Thiên Tứ nhìn theo ánh mắt của cô, quay đầu nhìn về bàn mà cô đang nhìn, anh hơi ngạc nhiên, không ngờ Cung Vũ Trạch lại ở đây.
"Có cần ra chào một tiếng không?" Quý Thiên Tứ hỏi cô.
Quý An Ninh lắc đầu, mỉm cười: "Không cần đâu."
Quý Thiên Tứ vừa rồi cũng nhìn thấy thái độ của Cung Vũ Trạch với cô gái trẻ tuổi đối diện, dưới con mắt của một người đàn ông, Cung Vũ Trạch đối xử rất tốt với cô gái đó, và đến với nhà hàng này phần lớn là các cặp tình nhân, vì môi trường ở đây thích hợp cho các cặp đôi dùng bữa.
Ánh mắt anh nhìn Quý An Ninh có phần thương cảm, anh hi vọng cô có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả những điều này, Quý Thiên Tứ cũng giống với nhân vật của Cung Vũ Trạch, phần lớn thời gian anh đều coi Quý An Ninh như em gái.
Quý An Ninh trở thành một phần trách nhiệm của anh, phần trách nhiệm mà đời này anh sẽ không thể nào vứt bỏ được.
Quý An Ninh cố gắng không nhìn về phía bàn Cung Vũ Trạch, tiếp tục nhìn nữa cô sợ mình sẽ không thể tiếp tục vờ như bình tĩnh, cô sợ ánh mắt mình sẽ xuất hiện sự đố kị, sợ mình sẽ không thể giấu nỗi đau thương.
Mặc dù, cô thực sự rất đau đớn.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch khẽ nhìn về bàn của Quý Thiên Tứ, Quý An Ninh cúi đầu nhìn thực đơn, Quý Thiên Tứ hai tay đan chéo, cằm hơi cúi, gương mặt tuấn tú, ánh mắt nhìn về phía Quý An Ninh.
Cung Vũ Trạch không thể không thừa nhận, Quý Thiên Tứ là một người đàn ông rất quyến rũ. Tuy anh đang đợi tài liệu chi tiết mà Diệp Sâm điều tra nhưng anh có cảm giác, người đàn ông này không phải con cháu thế gia bình thường, anh ta nhất định là một người đàn ông khá thành công.
Người đàn ông như vậy có cô gái nào có thể từ chối được?
Cung Vũ Ninh gọi mọi xong liền bắt đầu ăn, cô chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn Cung Vũ Trạch ở đối diện, sau đó bắt đầu nói linh tinh: "Anh, lẽ nào anh thích đàn ông?"
Động tác thưởng thức rượu vang đỏ của Cung Vũ Trạch chững lại, gương mặt sa sầm trừng mắt nhìn cô: "Đừng đoán linh tinh, anh rất bìn thường, em đọc truyện nhiều quá à?"
Cung Vũ Ninh cười hì hì: "Sao anh biết em thích xem thể loại đó? Nói thực chứ, em rất hiểu điểm này, hai người yêu nhau có thể bất chấp giới tính, chỉ cần có tình yêu tồn tại là được."
Cung Vũ Trạch có chút trách cứ đưa tay ra định gõ đầu cô nhưng Cung Vũ Ninh lập tức dựa vào sofa, cười hì hì: "Anh không đánh tới đâu."
"Đọc ít mấy thứ đó thôi, dồn tâm trí vào việc học hành đi." Cung Vũ Trạch dạy bảo.
Cung Vũ Ninh chớp mắt, phồng má nói: "Ai mà không có chút sở thích chứ! Việc này mà cũng quản."
Bình luận facebook