19975.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Quý An Ninh bỗng cảm thấy khá buồn ngủ, dù sao thì họ tới từ lúc hai rưỡi tới giờ, bây giờ là bốn giờ, cô không có thói quen thức đêm, đương nhiên không thể chống cự cơn buồn ngủ.
Vì buồn ngủ nên mắt cô trở nên mơ màng, như thể không còn chút sức lực.
Cung Vũ Trạch sau khi tiêm xong, bụng cũng đỡ đau hơn, y tá tới giúp anh rút kim tiêm, anh thấy cô gái đang cố chống đỡ cơn bùn ngủ bên cạnh: "Chúng ta về thôi."
"Về rồi sao? Anh không sao chứ?" Quý An Ninh cố gắng tỉnh táo quan tâm hỏi.
"Không sao rồi." Cung Vũ Trạch đáp lời, Quý An Ninh ngồi quá lâu, khi đứng dậy bỗng thấy choáng váng, cô đưa tay lên đỡ trán, bất ngờ một cánh tay khỏe mạnh đỡ lấy vai cô giúp cô có chỗ dựa.
Cơ thể Quý An Ninh giống như bị điện giật, cô giật mình quay đầu lại, Cung Vũ Trạch cũng rút tay về, giả bộ như chưa từng chạm vào cô.
Quý An Ninh trong lòng cảm thấy ấm áp, dù thế nào đi nữa, quan hệ giữa họ cũng đã dịu lại phần nào, đây cũng là một việc tốt.
Nếu không, với việc của ba năm về trước, không trở thành bạn bè thì cô cũng không muốn trở thành người anh oán hận.
Khi tới bên xe, Cung Vũ Trạch nói với cô: "Để tôi lái!"
Quý An Ninh cũng hi vọng anh lái xe, vì cô buồn ngủ quá rồi, lái xe không an toàn, cô mở khóa xe, ngồi vào vị trí lái phụ.
Cung Vũ Trạch ngồi vào ghế lái, điều chỉnh ghế ngồi sau đó khởi động xe chạy ra khỏi bệnh viện, đi về hướng biệt thự.
Quý An Ninh ngồi trong xe, hít thở gió đêm rất dễ chịu, hơn nữa cô rất tin tưởng Cung Vũ Trạch, đầu cô nghiêng sang một bên, bắt đầu không phân biệt rõ là mơ hay là thực, cuối cùng cô chìm vào giấc mơ.
Khi Cung Vũ Trạch quay đầu lại liền nhìn thấy Quý An Ninh đang ngủ, anh liền giảm tốc độ xe chậm lại, rất chậm rất chậm, dường như di chuyển với tốc độ rùa bò.
Trời đêm tĩnh lặng, bầu trời muôn vàn vì sao lấp lánh, xung quanh cây cối xum xuê, ánh trăng chiếu xuống muôn nơi, tất cả đều trở nên lãng mạn và yên tĩnh.
Trái tim Cung Vũ Trạch bắt đầu dấy lên cảm giác quen thuộc khi xưa, tâm trạng an định, tràn đầy hi vọng, lúc này lại bất ngờ trào dâng.
Quý An Ninh lặng lẽ ngủ bên cạnh khiến trái tim anh vô cùng xao xuyến. Ba năm qua, anh thực sự không quên được cô, mỗi lần có cô gái nào lại gần mình anh lại nhớ về cô một lượt, cho dù người con gái muốn lại gần anh cũng không tệ nhưng không phải là cô thì không được.
Trong lòng anh sẽ xuất hiện phản xạ cự tuyệt theo bản năng.
Có một số người, một khi đã chiếm cứ trái tim sẽ rất khó để người khác thay thế.
Trái tim Cung Vũ Trạch lúc này vô cùng dịu dàng, đồng thời tình cảm dồn nén cũng dâng trào, anh thấy biệt thự của Quý An Ninh ở ngay trước mắt, bỗng anh không muốn đưa cô về.
Anh muốn đưa cô về nhà mình.
Nghĩ vậy, bàn đạp ga dưới chân cũng đạp mạnh, tăng tốc đi qua nhà Quý An Ninh, chạy vào sân biệt thự của anh. Cung Vũ Trạch không xuống xe ngay, anh nhấn mở đèn trên đỉnh xe, dưới ánh đèn mờ ảo, anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt ngủ say của Quý An Ninh, gương mặt mang nét thiếu nữ, cho dù đã ba năm trôi qua nhưng vẫn không hề biến mất, đôi môi hồng hơi chu ra giống như muốn mời gọi anh.
Chỉ có điều lúc này Cung Vũ Trạch không thể làm được gì.
Cho dù tối nay biết được cô và Quý Thiên Tứ không hề có quan hệ gì, cho dù Quý Thiên Tứ thích cô thì cũng vẫn giữ khoảng cách và giới hạn, điều đó có nghĩa là bây giờ cô vẫn đơn thân, còn anh vẫn có cơ hội.
Trong lòng Cung Vũ Trạch lại cảm thấy tự chế giễu, tới cuối cùng, người anh muốn vẫn là cô, sau khi bị đá một lần, anh vẫn một mực muốn có được cô.
Cho dù thế nào đi nữa anh đã không còn dễ dàng trao đi trái tim chân thành như năm xưa, dễ dàng nói với một cô gái anh yêu cô, trái tim anh đã được bao bọc bởi muôn vàn lớp áo giáp, không ai có thể dễ dàng phá vỡ.
Nhưng cô gái này có thể.
Chỉ cần cô muốn về lại bên anh, chỉ cần cô đồng ý ở bên anh, anh nghĩ anh nhất định sẽ đầu hàng!
Nhưng cô sẽ nói chứ?
Cung Vũ Trạch cứ thế nhìn cô chăm chú, một lát sau, thấy Quý An Ninh gập người nằm ngủ trên ghế, cảm giác vô cùng không thoải mái, ngủ lâu rồi, cổ sẽ đau nhức.
Cung Vũ Trạch khẽ hít một hơi thật sâu, mở cửa ghế lái, anh bước tới trước ghế phụ, nhẹ nhàng mở cửa xe, Quý An Ninh ngủ rất say, không hề phát hiện ra xe đã dừng lại.
Lúc này cô vẫn đang nằm mơ, trong giấc mơ là những kí ức vui vẻ của cô và Cung Vũ Trạch ba năm về trước, họ cùng đi dạo bộ trên bãi cỏ, bỗng nhiên Cung Vũ Trạch trong mơ cúi người, không đợi cô kịp phản ứng gì anh liền bế bổng cô lên.
"A..." Quý An Ninh kêu lên một tiếng e thẹn trong mơ.
Nhưng cô không biết, đây không phải trong mơ mà là hiện thực. Cô được Cung Vũ Trạch bế lên, bước chân Cung Vũ Trạch vững chãi bề cô về phía đại sảnh.
Anh bước vào, ánh đèn cả biệt thự bật lên sáng trưng, anh từng bước bế cô lên lầu, vừa đi vừa cúi đầu quan sát cô gái đang ngủ say trong lòng, gương mặt trắng ngần vẫn giống như ba năm về trước, không hề thay đổi.
Nếu như ba năm trước cô không lạnh lùng bỏ lại anh, có phải bây giờ họ đã kết hôn rồi không? Đã là vợ chồng rồi?
Thời gian rất vô tình, chia tay ba năm, thời gian ba năm thật quá lãng phí.
Cung Vũ Trạch đưa cô về phòng khách mà trước đây cô vẫn ngủ, sau khi nhẹ nhàng đặt cô xuống, Quý An Ninh bất ngờ giơ tay nắm trong không trung, nắm được cánh tay Cung Vũ Trạch vẫn chưa kịp rút ra.
Cung Vũ Trạch giật thót tim, nhìn cổ tay trắng ngần của cô nắm lấy tay anh, anh khẽ nhíu mày, cô muốn làm gì? Lẽ nào cô tỉnh rồi?
"Đừng đi..." Quý An Ninh nói trong mơ, trong mơ cô lại gặp cơn ác mộng đó, mơ thấy Cung Vũ Trạch vô tình vứt bỏ lại cô ra đi, lần này cô không khóc lóc thảm thiết như trước đây mà là khẩn cầu anh đừng đi.
Cung Vũ Trạch bất giác cúi người, do cô ngủ say nhưng vẫn giữ chật lấy tay anh, anh ngồi xuống mép giường xem rốt cuộc cô muốn làm gì.
Quý An Ninh trong mơ thực sự túm được tay Cung Vũ Trạch, vì đây là hiện thực nên cô đã túm được, tới trong mơ cũng trở thành túm được.
Khóe miệng cô khẽ mỉm cười, lấy má dụi nhẹ vào lòng bàn tay anh, yên tâm ngủ tiếp.
Đáy mắt Cung Vũ Trạch lập tức dấy lên một nét dịu dàng, cô gặp ác mộng sao? Cô nói đừng đi là chỉ ai?
không cần biết là chỉ ai nhưng bây giờ anh cũng sẽ không rút tay ra, anh ngồi lặng lẽ để cô ôm một lát, cho dù tê tay, ngồi mệt, thậm chí cả buồn ngủ nhưng anh cũng không buông ra. Cho tới khi Quý An Ninh ôm mỏi rồi, xoay người buông anh ra, Cung Vũ Trạch mới thở phào, đắp cho cô một tấm chăn mỏng sau đó quay người về phòng mình.
Bình luận facebook